Vãn Thanh nghe xong, cũng hơi giật mình.
Mộc Tiêu Dao nói những lời này với nàng là có ý tứ gì? Nàng hỏi, cái gì hắn cũng đều nói hết sao? Thật sự có chuyện tốt như vậy?
Nghĩ, mở miệng hỏi:
"Lời này của ngươi là thật hay giả?"
Trong ánh mắt Mộc Tiêu Dao tràn ngập nghiêm túc, hơi gật đầu, Vãn Thanh đã nhanh miệng hỏi hắn:
"Như vậy, lần này ngươi đi sứ Kim Hạ là thật lòng muốn cho hai nước kết thân sao? Hay đây chỉ là một trong những mưu kế của ngươi?"
Vãn Thanh hỏi xong, ánh mắt đã theo dõi biểu hiện hắn. Mộc Tiêu Dao ngưng mi, nâng mặt nhìn Vãn Thanh, khuôn mặt đã tràn ngập ý cười, lười nhác mở miệng trả lời:
"Vãn Thanh biết hết rồi sao?"
Lời nói của hắn còn chưa nói hết, thì đã nghe đến bên ngoài cửa truyền vào một giọng nói vô cùng tức giận.
"Cái thứ vô lại, nơi này là Hán Thành Vương phủ, các ngươi tính là cái thứ gì?"
Mắng xong, hai tiếng bốp bốp vang lên, một bóng dáng như cuồng phong xông vào phòng khách chính, lao thẳng tới bên cạnh Vãn Thanh, trên dưới chăm chú nhìn nàng, xác định Vãn Thanh không sao, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tức giận trừng mắt nhìn người nam nhân đối diện.
"Ngươi là cái quỷ gì, lớn lên giống nữ nhân, vậy mà dám mò đến Hán Thành Vương phủ gặp mặt nương tử nhà ta?"
Cặp chân mày hẹp dài như ngọn núi của Hạ Hầu Mặc Viêm giờ đây đã bị hắn nheo đến bằng phẳng, một tia sắc bén nằm sâu bên trong ánh mắt, lạnh, căm tức nhìn Mộc Tiêu Dao.
Mộc Tiêu Dao híp mắt đánh giá Hạ Hầu Mặc Viêm,
Nói thật ra, diện mạo của hắn quả thật tuấn tú bất phàm. Nếu hắn không ngốc, thật sự cũng không bôi nhọ Vãn Thanh cho lắm. Nhưng, đáng tiếc hắn chỉ là một tên đần.
Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Vãn Thanh ở một chỗ như Hán Thành Vương phủ, làm vợ cho một thằng đần độn, người luôn muốn bôi nhọ danh dự của nàng. Vừa nghĩ như vậy, đã đứng dậy nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm nói:
" Mộc Tiêu Dao gặp qua thế tử gia"
" Mộc Tiêu Dao, sau này, Hán Thành Vương phủ của chúng ta không chào đón ngươi, ngươi đừng coi nơi này giống như nhà của mình, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi”
Hạ Hầu Mặc Viêm trực tiếp tiễn khách, Mộc Tiêu Dao không nói gì. Nhưng, khi nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, hai tròng mắt của hắn bỗng sáng ngời, chói mắt đến cực điểm.
Hắn đã nghĩ ra một biện pháp khá hay.
Khóe môi lộ ra nụ cười bảng hiệu đầy yêu nghiệt, làm người ta nhìn đến hoa mắt.
" Mộc Tiêu Dao xin cáo từ."
"Không tiễn"
Gương mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm trầm xuống, đầy lạnh lùng, vẫy vẫy tay. Đợi cho đến khi Mộc Tiêu Dao đi ra ngoài, hắn mới xoay người lại, nhanh như chớp, đã khôi phục lại gương mặt tuấn tú đầy dịu dàng. Nhưng ánh mắt lại lập lòe, có một chút bất an ẩn ở dưới đáy mắt.
"Nương tử … nàng … thích Mộc Tiêu Dao sao?"
Vãn Thanh vốn đang uống trà, bị lời nói trực tiếp của hắn làm cho bị sặc, bắt đầu ho khan. Hạ Hầu Mặc Viêm chạy nhanh vuốt lưng cho nàng, vừa vỗ vừa nói:
"Nương tử, nàng uống chậm một chút, lại không có người giành với nàng"
Vãn Thanh vừa ho vừa giận, chỉ thẳng vào mặt Hạ Hầu Mặc Viêm. Là ai làm hại nàng ho sặc sụa như vậy, là ai làm hại nàng? Vậy mà dám nói những lời như thế với nàng?
Đồng Đồng ngồi ở một bên, thật sự là nhìn không nổi, ngọt ngào ngây thơ mở miệng nói:
"Phụ thân, người thật là một đầu gỗ. Con đã không thích cái thứ giống như nữ nhân kia, thì mẫu thân làm sao có thể thích?"
Nói xong, không để ý đến Hạ Hầu Mặc Viêm, kéo tay Quy Vân, tay kia ôm Chiêu Chiêu đi ra ngoài.
Bên trong phòng khách, Vãn Thanh cuối cùng thuận khí, Hạ Hầu Mặc Viêm áy náy nhìn nàng, khiến cho câu mắng người đến bên miệng lại nuốt trở vào. Tức giận đứng dậy bước đi, cũng không thèm nhìn tới Hạ Hầu Mặc Viêm.
Cố tình, nam nhân này lại còn cố gắng rướng cổ truy hỏi một câu:
"Nương tử, nàng còn chưa có trả lời ta, rốt cuộc nàng có thích Mộc Tiêu Dao hay không?"
Người nữ nhân nào đó trực tiếp nổi điên, nắm thật chặt mười ngón tay, muốn đánh người.
Bên ngoài cửa phòng, Hồi Tuyết cùng quản gia An Thành thấy sắc mặt của thế tử phi lạnh như băng, ai cũng không dám nói chuyện, sợ trêu chọc đến người chủ tử này giận dữ thì chết oan mạng, hết nhìn đông tới nhìn tây, làm bộ không thấy được sắc mặt khó coi của thế tử phi.
Vãn Thanh hừ lạnh, nói:
"Trở về"
"Dạ, chủ tử."
Đoàn người nhanh chân quay trở về Cổ Uyển.
Tới buổi tối, trong Hán Thành Vương phủ rộng lớn, đã có rất nhiều người cũng biết Thượng Quan Vãn Thanh có thiên phú về vu lực. Bọn họ đều đang bàn tán ầm ĩ về chuyện này.
Mọi người đều biết, quốc sư Văn Nhân đích thân mời thế tử phi đi vào Vu Điện Quang Minh, thế nhưng thế tử phi khinh thường không muốn gia nhập. Đối với năng lực như thế, có rất nhiều đều coi như nàng giống như truyền kỳ.
Song khuyết Viện.
Trong phòng khách, ngồi ở chủ tọa là Tống trắc phi cùng Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân. Trong ánh mắt của Hạ Hầu Mặc Quân là một chùm sáng đầy tính kế, không biết nghĩ đến cái gì. Tóm lại, không ai nói chuyện với ai.
Tống trắc phi tức giận đến mức vỗ bàn:
"Không ngờ, Thượng Quan Vãn Thanh càng ngày càng lợi hại, thậm chí còn có thực lực cao thâm đến như vậy. Nếu bây giờ không giết nàng ta, thì sau này sẽ càng không dễ dàng giết được"
"Đúng vậy, lúc trước nếu con cưới nàng thì tốt rồi"
Hạ Hầu Mặc Quân thở dài đầy tiếc nuối. Nếu hắn cưới được một nữ tử thông minh có năng lực như vậy, nhất định đã sớm trở thành thế tử gia của Hán Thành Vương phủ rồi.
Tống trắc phi híp mắt trừng mắt hắn, bây giờ còn nói những lời như thế có nghĩa gì sao?
Lúc trước không nghe thấy hắn nói muốn cưới nữ nhân kia, trong lòng không phải khinh người ta sao? Lúc này thấy người ta có năng lực, còn nói những lời như thế. Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Quân là con trai của nàng, nhưng mà thói hư tật xấu thật sự làm cho người ta vô cùng chán ghét.
"Được rồi, bây giờ nói chuyện này để làm gì? Bây giờ, chuyện trước mắt là phải tìm cách tống cổ nàng ta ra khỏi Hán Thành Vương phủ, chứ không phải lo mấy chuyện không đâu"
"Tống cổ?"
Quả thật Hạ Hầu Mặc Quân còn chưa nghĩ ra được cách nào, hết cách, nhìn Tống trắc phi. Tống trắc phi híp mắt, gò má lạnh thấu xương, nhìn ra phía ngoài cửa gọi người:
"Đi, đem Tình di nương kêu đến đây cho ta"
"Dạ, nô tì đi ngay"
Đã có người đi gọi Tình di nương, Hạ Hầu Mặc Quân nhìn Tống trắc phi, hơi hơi nhíu mày, hỏi:
"Mẫu thân gọi nàng ta tới làm gì?"
"Nên lợi dụng nàng ta thật tốt, chuyện sáng hôm đó, nàng làm không tệ, còn làm Vãn Thanh ăn thiệt thòi, mang tiếng ác khắp vương phủ”
Nhắc tới Thượng Quan Liên Tinh, Tống trắc phi hơi hơi lộ ra ý cười, không nói thêm gì nữa
Lúc này, vị mama đi gọi Thượng Quan Liên Tinh cũng đã trở lại, cung kính mở miệng nói:
"Tình di nương đã tới”
" Cho nàng ta đi vào"
"Dạ"
Mama lui xuống, Thượng Quan Liên Tinh kiểm tra lại quần áo, cùng với tóc tai, tư thế đoan trang từ ngoài cửa đi vào, uốn người hành lễ với Tống trắc phi cùng Hạ Hầu Mặc Quân:
"Gặp qua trắc phi nương nương, Quận Vương"
"Ngươi đứng lên đi, đến, ngồi xuống "
Tống trắc phi hiền lành mở miệng, Thượng Quan Liên Tinh có chút được sủng thành lo.
Hai ngày nay, nàng nghe được bọn hạ nhân trong viện nói, Tống trắc phi là người rất lợi hại, cho nên nàng làm việc gì cũng cẩn trọng. Không ngờ, bà ta nói chuyện với mình lại hiền lành dịu dàng như vậy, nhất thời không biết làm như thế nào, nhìn Hạ Hầu Mặc Quân.
Hạ Hầu Mặc Quân nhìn thấy vị tiểu thiếp mới vào phủ của mình còn có một chút tươi mới, cho nên đối với Thượng Quan Liên Tinh có một phần thương tiếc, nhàn nhạt ra tiếng:
"Đứng lên, ngồi xuống đi"
"Tạ trắc phi nương nương"
Thượng Quan Liên Tinh đứng dậy, ở một bên ngồi xuống, lời nói và hành động rất cẩn thận, cẩn trọng mở miệng hỏi:
"Không biết trắc phi nương nương gọi thần thiếp lại đây là có chuyện gì muốn dạy bảo?"
Tống trắc phi nhìn Thượng Quan Liên Tinh, rất hài lòng với thái độ của nàng, làm bà ta thỏa mãn cái tính hư vinh của mình. Cho nên, đối với Thượng Quan Liên Tinh cũng có chút hảo cảm, giọng điệu ôn hòa mở miệng:
"Về sau không cần phải dè dặt cẩn trọng như vậy, chỉ cần ngươi nhận rõ vị trí của mình là tốt rồi."
Nhận rõ vị trí của mình?
Thượng Quan Liên Tinh nghiêm túc nghĩ tới những lời này, bỗng nhiên một người khó có được lúc thông minh như nàng ta cũng hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
Chẳng lẽ, Tống trắc phi đối xử hiền lành như thế với mình, là vì chuyện mà nàng đã làm vào sáng hôm đó? Nàng ta rất hài lòng, cho nên mới đối xử tử tế như thế với mình?
Nghĩ như thế, thì đã biết cái từ ‘vị trí’ là có ý gì, vội đứng lên, cung kính trả lời:
"Trắc phi nương nương yên tâm, thần thiếp hiểu được vị trí của mình"
Nàng vốn không có tình thân tỷ muội gì đối với con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh kia. Hiện tại, nàng đã gả cho Duẫn Quận Vương, đương nhiên phải theo phe bên này. Chẳng lẽ muốn cột chung một thuyền với con tiện nhân đó nữa sao?
Con tiện nhân kia chỉ biết lo hưởng phúc một mình, không để ý tới tỷ muội bọn họ.
Nghe nói, trong Hán Thành Vương phủ, nàng ta rất kiêu ngạo, ngay cả trắc phi nương nương cũng không để vào mắt. Hừ, nhìn nàng ta càng đắc ý, nàng lại càng tức giận. Cho nên mới đồng ý tự nguyện giúp đỡ trắc phi nương nương hãi hại nàng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...