Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Vãn Thanh đang nghĩ đến ngẩn người, thì bé và Quy Vân đã đi tới, ngồi bên cạnh nàng, cười tủm tỉm mở miệng nói:

"Mẫu thân, chúng con không có vu lực"

" Ừ, không có thì thôi"

Trong lòng Vãn Thanh vốn không xem trọng vu lực cho lắm. Bởi vì, kiếp trước cái chết của nàng hoàn toàn là do năng lực này tạo nên. Cho nên, kiếp này, nàng đối với năng lực này cũng không cảm thấy hứng thú. 

Ngẩng đầu, nhìn một vòng khắp Vu Điện Quang Minh. Nếu như … không phải thân phận vủa nàng dễ dàng khiến cho người khác chú ý, nàng thật đúng là muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Cuộc kiểm tra vu lực của Vu Điện Quang Minh vẫn tiếp tục diễn ra. Nói thật ra, cũng không có xuất hiện một ai, được gọi là thiên tài về vu lực. Quốc sư Văn Nhân vô cùng thất vọng, cuối cùng cũng bước lên khán đài, tuyên bố kết thúc buổi kiểm tra vu lực.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy, có người chào hỏi lẫn nhau, sau đó rời khỏi Vu Điện Quang Minh, có người bởi vì tò mò về khối thủy tinh màu đen kia, cho nên bẽn lẽn đi lên khán đài quan sát rồi chạm vào thử.

Vãn Thanh đang chuẩn bị rời khỏi, thì Đồng Đồng lại quấn quít lấy nàng.

"Mẫu thân, mẫu thân thử đi nhìn xem khối thủy tinh kia đi, nó rất đẹp nha. Con muốn đi thử lại năng lực một lần nữa"

"Có cái gì tốt mà thử?"

Chỉ là một khối thủy tinh làm như vàng ròng không bằng. Những lời này chỉ nói ở trong lòng, Vãn Thanh cũng không có hứng thú gì đối với năng lực tiên đoán của khối thủy tinh đen xì kia.

Nhưng Đồng Đồng thì khác, bé rõ ràng cảm thấy hứng thú với khối đen xì kia, nắm chặt lấy tay Vãn Thanh, nhất quyết đòi đi nhìn khối thủy tinh kia. Không chỉ riêng Đồng Đồng, mà mấy đứa nhỏ kia cũng đều lôi kéo tộc trưởng của mình đi thử một lần nữa.

Cuối cùng Vãn Thanh cũng chiều theo ý của bé, đành phải mang theo bé và Quy Vân, còn có con khỉ nhỏ Chiêu chiêu đi lên khán đài.

Chỉ thấy, có không ít người đang tụ tập xung quanh khối thủy tinh, đang thầm thì nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ trỏ. Những tộc trưởng thấy thất vọng với đứa nhỏ nhà mình, luôn miệng thúc đẩy mấy đứa nhỏ đi thử lại, hi vọng xuất hiện kỳ tích.

Nhưng mà kỳ tích cũng không có xuất hiện, lại thất vọng thêm một lần nữa.


Vãn Thanh cùng Đồng Đồng đi qua, quốc sư Văn Nhân vừa vặn nhìn sang. Đối với vị thế tử phi của Hán Thành Vương phủ này, ông xem như có chút quen biết, hơi gật đầu một cái, xem như chào hỏi. Vãn Thanh cũng gật đầu trả lễ. 

Nàng khiều khiều tay bé, ý bảo bé nhanh tay chạm vào khối thủy tinh. Đã đến lúc phải quay về phủ rồi, trời đã giữa trưa, đã đến giờ dùng cơm trưa. Đồng Đồng nhanh chân chạy đến trước khối thủy tinh đen xì kia.

Vãn Thanh cẩn thận quan sát khối thủy tinh màu đen kia vài lần, thấy nó cũng giống như mấy cụ đá tầm thường khác, thật sự nhìn không ra nó có tác dụng gì. Muốn nói có, thì cũng chính là lúc nó phát ra những tia sáng lẻ loi khi những đứa trẻ có chút vu lực chạm vào.

Đồng Đồng để tay ở trên khối thủy tinh một lúc lâu, cũng không thấy nó phát ra một tia sáng nhỏ, khối thủy tinh kia vẫn nằm trơ ra, một khối đá đen xì, không hơn không kém. 

Quốc sư Văn Nhân hết sức thất vọng. Thật ra, trong lòng ông vẫn luôn ôm hy vọng đối với đứa nhỏ Hạ Hậu Cấn Đồng này. Bởi vì cậu bé này là một thiên tài, nếu thật sự có thiên phú về vu lực, thì chính là một người toàn tài. 

Ai ngờ, cậu bé lại hoàn toàn không có một chút thiên phú về vu lực.

Đồng Đồng thử xong, cũng không thất vọng, cười hì hì nhìn Vãn Thanh vẫy tay: 

"Mẫu thân, mẫu thân tới sờ sờ thử xem, rất mát nha, thật sự rất mát lạnh, cực kỳ thoải mái nha"

Vãn Thanh buồn cười nhìn bé: 

"Trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về"

Nhưng mà, thằng nhóc này một lòng muốn Vãn Thanh sờ sờ vào khối thủy tinh màu đen này, cũng không chờ Vãn Thanh đồng ý, thì đã nhanh tay, lôi kéo cánh tay Vãn Thanh, đi thẳng lên trên đài cao. Sau đó, bàn tay nhỏ bé đã đè tay của Vãn Thanh lên trên khối thủy tinh đen xì kia. 

Không khí trầm lặng bao trùm khối thủy tinh màu đen kia. Quả nhiên vô cùng mát lạnh, thật thoải mái. Hơn nữa, có vẻ như … có một chút năng lượng từ trong khối thủy tinh xuyên thấu qua đầu ngón tay của nàng, truyền khắp cơ thể. 

Thân thể của Vãn Thanh run lên, giống như bị điện giật, lưu lượng mạch máu chảy khắp toàn thân nhanh gấp trăm lần so với bình thường.

Bên trong Vu Điện Quang Minh, mọi người đang tụ tập nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên một chùm ánh sáng chói mắt xuất hiện giữa điện thờ, khiến rất nhiều người kinh ngạc. Bọn họ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy trên đài cao, khối thủy tinh màu đen kia, từ từ phát tán ra từng tia từng tia sáng rọi. Sau đó càng lúc càng sáng, càng ngày càng chói mắt, cho đến khi phát ra hàng ngàn chùm sáng, lập tức chiếu sáng toàn bộ Vu Điện Quang Minh. 


Khối thủy tinh màu đen kia, giờ đây đã không còn tối đen nữa, mà đã trở thành trong suốt, chiếu sáng chói mắt, giống như chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, lung linh, rực rỡ đầy màu sắc.

Tất cả mọi người nhìn xem đến trợn mắt há miệng, nhìn người nữ tử đang đặt tay lên khối đá thủy tinh trên đài cao kia.

Thượng Quan Vãn Thanh? Chẳng lẽ … nữ nhân này …

Quốc sư Văn Nhân phát ngốc đến ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Nhìn nữ tử đang đứng trước khối thủy tinh kia, trong lòng vô cùng kích động. 

Thật không ngờ, năng lực của nàng lại mạnh đến như thế. Chỉ sợ cấp độ vu lực đã vượt qua năng lực hiện tại của ông. Ông đã là Linh Vu Sư, mà vu lực của nữ tử này lại hiếm gặp trên đời. 

Nếu từ từ bồi dưỡng, chỉ sợ ngày sau có thể nắm giữ toàn bộ Huyền Vũ đại lục trong tay. Trong tương lai, có lẽ, không, phải nói là chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất Vu Sư trong lịch sử.

Vãn Thanh cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn khối thủy tinh đang chiếu sáng đến chói mắt trước mắt này. Chẳng lẽ nói … siêu năng lực của nàng … thật ra vẫn còn tồn tại bên trong linh hồn của nàng sao? Cho nên, khối thủy tinh này mới chiếu sáng đến chói mắt như vậy. 

Nhưng, nàng vừa mới nghĩ đến siêu năng lực của mình, thì khối thủy tinh kia càng chiếu đến loá mắt, sáng đến nóng cháy mắt. Bởi vì ánh sáng quá lớn mạnh, cho nên khối thủy tinh chịu không nổi mức áp lực cao như vậy, đã phát ra tiếng vang vỡ vụn.

Đợi cho đến khi Vãn Thanh nghiêm túc nhìn lại, thì khối thủy tinh đã xuất hiện những vết rạn nứt, từ từ phát tán ra xung quanh, giống như một đóa xinh đẹp đang dần nở rộ.

Vãn Thanh nhanh chóng rút tay về, ánh sáng từ khối thủy tinh từ từ tắt dần, cho đến khi khối thủy tinh trở lại đen xì như lúc ban đầu. Nếu không phải mọi người tận mắt chứng kiến, mọi người chỉ cho đó là giấc mộng Nam Kha.

(Giấc mộng Nam Kha: nói về một việc diễn ra như một giấc mơ, hoặc là sự tưởng tượng) 

Nhưng, khi nhìn kỹ khối thủy tinh kia, thì quả nhiên là đã có vô số vết rạn nứt. Vãn Thanh thấy có lỗi với hành động của mình. Khi không lại đem đồ của người ta sờ đến hư hỏng luôn, thứ này thật đúng là mỏng manh, không phải đồ tốt, chạm nhẹ một chút mà đã muốn vỡ nát rồi.

Lúc này, mọi người đã phục hồi tinh thần lại, tất cả đều kích động, không ngừng vỗ tay hoan hô. Quốc sư Văn Nhân càng kích động hơn, ông đã nhanh chân chạy đến trước mặt Vãn Thanh.

"Thật không thể ngờ, vu lực của thế tử phi lại cao đến như vậy, thật sự là tốt quá rồi"


Vãn Thanh giương mắt nhìn quốc sư Văn Nhân, không rõ ông kích động như vậy làm gì? 

Cho dù cấp độ vu lực của nàng cao thì sao, siêu năng lực thuật đọc tâm của nàng vẫn còn thì sao? Nàng cũng không có khả năng sử dụng nó, ông ta vui mừng như vậy làm cái gì? 

Vãn Thanh không nói chuyện, không nhúc nhích nhìn quốc sư Văn Nhân.

Văn Nhân vẫn tươi cười, làm gương mặt của ông tựa như hoa đào nở. Mấy cái nếp nhăn vì tuổi già kia của ông đều giãn ra, hiếm thấy ông hưng phấn như vậy.

"Thế tử phi, chào mừng ngài gia nhập vào Vu Điện Quang Minh"

Quốc sư Văn Nhân cười tủm tỉm mở miệng nói, tất cả mọi người trong đại điện đều kích động nhìn Vãn Thanh. 

Quốc sư Văn Nhân nói là gia nhập đó nha. Như vậy … địa vị của Thượng Quan Vãn Thanh sẽ ngang hàng với quốc sư Văn Nhân trong Vu Điện Quang Minh sao? 

Chủ trì tất cả những chuyện xảy ra bên trong điện thờ, ngay cả những chuyện xảy ra bên trong hoàng thất, nàng cũng có quyền tham dự. Đây cũng không phải là chuyện đùa.

(Chủ trì: vừa làm chủ, vừa nắm giữ quyền lực)

Đồng Đồng đứng bên cạnh Vãn Thanh cũng rất hưng phấn, vui mừng đến mức cả gương mặt đều đỏ rần. 

Thật không ngờ, vu lực của mẫu thân lại cao đến như thế. Có thể đi thẳng vào Vu Điện Quang Minh, không biết nói gì hơn, chỉ có thể hét lên một từ: 

"Mẫu thân"

Vãn Thanh nhìn quốc sư Văn Nhân đang đứng trước mắt mình, lại nhìn Đồng Đồng, cùng những người trong đại điện, mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nói:

" Quốc sư Văn Nhân, thật xin lỗi. Ta không có hứng thú đối với việc này"

Nói xong, nắm lấy tay bé đi xuống khán đài, đoàn người nhanh chóng rời khỏi điện thờ.

Quốc sư Văn Nhân đứng như trời trồng, ngây dại nhìn theo bóng dáng của nàng. Mọi người bên trong điện thờ cũng ngây người một lúc lâu, đợi cho đến khi có người phản ứng kịp, thì trong lòng mỗi người chỉ có một suy nghĩ.

Trâu, thật mẹ nó rất trâu.


Nhìn con người ta đi một mạch cũng không thèm quay đầu lại. Chỉ nhẹ nhàng ném lại một câu ‘ không có hứng thú’

Trời ạ, làm ơn cho sét đánh nữ nhân kia đi. 

Phải biết rằng, có biết bao nhiêu người đều hy vọng được đặt chân vào Vu Điện Quang Minh làm chủ điện. Địa vị đó, thân phận đó còn muốn cao hơn hoàng đế.

Một người thân là nữ nhân như Thượng Quan Vãn Thanh, vậy mà có thể dễ dàng đặt chân vào Vu Điện Quang Minh làm chủ điện, nhưng nàng ta thế nhưng nói không có hứng thú?

Quốc sư Văn Nhân đã phục hồi lại tinh thần, vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng của Vãn Thanh, nàng đã dẫn theo mọi người trong Hán Thành Vương phủ rời khỏi Vu Điện Quang Minh.

Quốc sư Văn Nhân cũng không vì sự lạnh lùng của Vãn Thanh mà từ bỏ quyết tâm của mình. Ông đã phải chờ đợi biết bao nhiêu năm tháng mới đợi đến một người kỳ tài như nàng. Làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy kia chứ? 

Nói không chừng … sau này, nàng sẽ trở thành chủ nhân của toàn bộ Vu Điện Quang Minh này, cũng sẽ là người kế nhiệm chức vụ của ông.

Nhưng, ngặc nổi, Thượng Quan Vãn Thanh biểu hiện quá rõ ràng, rằng nàng không có hứng thú đối với chuyện này. Xem ra, việc này cần phải vào cung bẩm báo với hoàng thượng.

Sự kiện ám sát lần này, hoàng thượng đã từng bí mật cho mời ông vào cung tiên đoán trước tương lai. Nhưng bởi vì phạm vi quá lớn, cho nên ông đoán không ra. 

Tương lai cùng vận mệnh của Kim Hạ, kết quả ra sao, sẽ trở thành cái gì? Đã thoát ly ra khỏi ngoài tầm với của ông. Nhưng, Thượng Quang Vãn Thanh thì khác. Với thực lực vốn có của nàng, khẳng định có thể vì hoàng thượng mà tiên đoán ra được số phận trong tương lai của Kim Hạ.

Quốc sư Văn Nhân vừa nghĩ như vậy, thì đã mang theo tâm tình kích động đi ra ngoài, nhanh chóng vào cung bẩm báo.

Về chuyện xảy ra ở Vu Điện Quang Minh, rất nhanh đã lan truyền khắp trong ngoài Sở kinh, Thượng Quan Vãn Thanh lại một lần nữa trở thành đối tượng bàn tán của mọi người. Nhưng bây giờ cùng lúc trước không giống nhau. 

Hiện tại, nàng là nhất nhân vật truyền kỳ.

(Truyền kỳ: huyền thoại)

Vãn Thanh nhất thời còn chưa biết những điều đó. Nàng chỉ một lòng muốn trở về Hán Thành Vương phủ dùng cơm trưa.

Trên xe ngựa, Đồng Đồng mở to hết cỡ hai con mắt của mình lên, nhìn chằm chằm Vãn Thanh, có hơi khó hiểu, mở miệng hỏi: 

"Mẫu thân, tại sao mẫu thân lại không chịu gia nhập vào Vu Điện Quang Minh vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui