So sánh với không khí nặng nề tại Cổ Uyển bên này, thì Thượng Quan phủ lại tràn ngập không khí vui vẻ. Lão thái thái từ miệng của hai cô cháu gái yêu của mình nghe được những lời mà Vãn Thanh nói về bà, trực tiếp tức giận ngất đi.
Cách nói của Thượng Quan Vãn Thanh nhìn như vô cùng xem thường cùng khinh bỉ bà. Cái gì gọi là nghe được ba chữ ‘lão tổ tông’ thì đã phiền lòng.
Nàng ta còn là người của Thượng Quan gia hay sao? Trên người nàng ta đang chảy huyết thống của ai? Không phải trong đó có một nữa là của bà hay sao?
Hiện tại bản thân là người trong hoàng thất, hưởng phúc hưởng lạc lại quên mất đám người của Thượng Quan phủ này. Nàng ta chắc là đã quên … Thượng Quan phủ chính là chỗ dựa phía sau của nàng ta.
Chỉ có Thượng Quan phủ mới đối xử tốt với nàng ta. Sau này, nếu nàng ta thành công thì tốt cho nàng ta. Còn nếu thất bại, thì nàng ta còn chỗ để về.
Sau khi lão thái thái tỉnh lại thì tức giận một hồi, đợi cho đến khi bốn vị mama của Hán Thành Vương phủ đến thăm, bà ta lại vui vẻ.
Đối với Thượng Quan Liên Tinh, bà vô cùng yên tâm. Cô cháu gái này rất nghe lời, nếu như gả vào Hán Thành Vương phủ, nhất định sẽ giúp đỡ rất nhiều cho Thượng Quan phủ. Không phải giống cái thứ tiểu tiện nhân không có lương tâm kia.
Dám nói ra những lời bất kính như vậy với trưởng bối. Trong lòng lão thái thái mắng Vãn Thanh một trận, lại vui mừng thay Thượng Quan Liên Tinh.
Ngày hôm sau, Vãn Thanh rời giường, rửa mặt, thu thập gọn gàng, dẫn Hồi Tuyết cùng hai nha hoàn rời khỏi Hán Thành Vương phủ, đi trước tới quán trà đã hẹn với Thượng Quan Liên Tinh.
Trà lâu.
Thượng Quan Liên Tinh tới tương đối sớm, lúc Vãn Thanh đi vào, nàng ta đang ở trong phòng uống trà. Vừa nhìn thấy Vãn Thanh, khuôn mặt e lệ, cộng thêm nét mặt hoài xuân, sắc mặt tươi tắn.
"Đại tỷ đã tới, mau ngồi xuống"
Đối với những chuyện trong Hán Thành Vương phủ, Thượng Quan Liên Tinh còn chưa hiểu biết rõ.
Nàng chỉ nghĩ, Vãn Thanh mời nàng đến trà lâu là có chuyện muốn nói, muốn chỉ dẫn nàng đường đi nước bước để có thể sinh tồn trong vương phủ. Cho nên, sáng sớm đã vui vẻ hạnh phúc tới sớm hơn giờ hẹn.
Lúc này, nhìn thấy Vãn Thanh, gương mặt tự nhiên sáng rực rỡ, mở miệng, nói một cách rất kính trọng.
Vãn Thanh gật đầu, ngồi xuống.
Hồi Tuyết đi lên châm trà, vung tay lên, ý muốn nói mọi người rời khỏi phòng, chỉ để lại hai người, là Vãn Thanh cùng Thượng Quan Liên Tinh.
Thượng Quan Liên Tinh cười hì hì quan sát Vãn Thanh, thấy sắc mặt nàng nhàn nhạt, không có biểu tình gì.
Hôm qua, ở trong Hán Thành Vương phủ, bị tên ngốc thế tử kia chơi một trận. Mặc dù có chút thất vọng cùng bực bội... nhưng, điều mà nàng không ngờ tới. Chính là mình rốt cuộc còn có một phần may mắn như vậy.
Trong khi đang trên đường rời khỏi Hán Thành Vương phủ còn có thể gặp được Duẫn Quận Vương - Hạ Hầu Mặc Quân.
Diện mạo của Duẫn Quận Vương - Hạ Hầu Mặc Quân cũng không kém bao nhiêu so với thế tử gia.
Hơn nữa, hắn là một người thông minh. Tuy rằng trước mắt chỉ là một tiểu thiếp, nhưng thế tử gia của Hán Thành Vương phủ là một tên đần. Ngươi cuối cùng kế thừa vương vị chưa chắc đã là vị thế tử gia ngốc kia, không chừng … người đó là Duẫn Quận Vương - Hạ Hầu Mặc Quân thì sao?
Nếu như Duẫn Quận Vương tiếp nhận vị trí đó, vậy …. Nàng chẳng phải sẽ trở thành phượng hoàng rồi sao?
Cứ thế mà nghĩ tiếp, Thượng Quan Liên Tinh tự cảm thấy, bản thân mình sắp trở thành phượng hoàng, cất cánh bay lên ngọn cây làm bằng vàng ròng. Lòng tràn ngập vui sướng, gương mặt cười hớn hở, đâu còn tâm trạng để ý tới chuyện gì khác.
"Không biết đại tỷ phái người hẹn muội đến đây là có chuyện gì muốn nói"
Vãn Thanh liếc nàng ta một cái, nâng ly trà, thổi nhẹ, uống một ngụm. Nhìn Thượng Quan Liên Tinh giờ phút này đang cực kỳ hưng phấn giống như đánh máu gà. Cho dù biết, bây giờ nàng có nói gì đi nữa, nàng ta chưa hẳn đã để ý tới. Nhưng nàng vẫn muốn nói.
Nghĩ, buông ly trà xuống, nhìn thẳng Thượng Quan Liên Tinh, bình tĩnh nói:
"Tứ muội, ta chỉ nói một câu, ngươi đừng gả vào Hán Thành Vương phủ"
Vãn Thanh nói xong, Thượng Quan Liên Tinh nhất thời phản ứng không kịp, nghĩ là bản thân mình nghe lầm, nhìn Vãn Thanh hỏi lại một lần:
"Đại tỷ vừa nói cái gì?"
"Đừng gả vào Hán Thành Vương phủ"
Vãn Thanh cũng không ngại nói thêm một lần, nhưng mà … tiếng nói của nàng vừa dứt, Thượng Quan Liên Tinh đã phản ứng lại. Sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, vội vàng đứng lên, trừng mắt nhìn Thượng Quan Vãn Thanh. Bộ ngực tức giận đến mức lên xuống phập phồng:
"Đại tỷ, ngươi mới nói cái gì đó?”
“Muội thật vất vả mới được Duẫn Quận Vương nhìn trúng, vì sao không thể gả vào Hán Thành Vương phủ? Lấy thứ nữ thân phận như muội đây, gả cho Duẫn Quận Vương đó đã là trèo cao”
“Tại sao bản thân đại tỷ có thể gả cho thế tử gia, có thể hưởng thụ hạnh phúc, nhưng giờ đây lại lên tiếng ngăn cản con đường hạnh phúc của muội?”
“Chẳng lẽ, đại tỷ không nghĩ mình rất ích kỷ sao?”
“Địa vị của muội không cao như Loan Thư tỷ cùng Nguyệt Phượng tỷ. Hai người đó cho dù tỷ không giúp, thì tốt xấu gì cũng sẽ không gả đến những gia đình kém cỏi, nhưng còn ta thì khác”
“Vốn thân phận đã thấp hơn người khác một bậc, hiện tại thật vất vả mới được người chọn trúng, lại còn là người rất có địa vị. Vậy mà ngươi nhẫn tâm mở miệng nói ra câu ‘đừng gả’ với ta sao? Lương tâm của ngươi cho chó ăn hết rồi sao?"
Thượng Quan Liên Tinh than thở khóc lóc, nói rất hùng hồn, mạnh mẽ lên án Vãn Thanh.
Vãn Thanh an tĩnh nghe nàng ta khóc lóc kể lể.
Nữ nhân này luôn mơ ước được gả vào gia đình hoàng thất cùng nhà giàu có quan môn quý tộc. Hiện tại mình nói ra lời này, quả thật là một đả kích rất lớn đối với nàng ta. Nhưng, nàng là vì muốn tốt cho nàng ta.
Nàng không muốn sau này tỷ muội hai người lại trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Nếu để phụ thân nghe được, chỉ sợ sẽ rất khó chịu.
"Nếu bọn họ thật tâm muốn rước ngươi về làm thiếp, đương nhiên ta sẽ không phản đối, nhưng bọn họ không phải thật tâm, chẳng qua là muốn lợi dụng ngươi mà thôi"
"Bọn họ lợi dụng ta?”
“Ha! Lợi dụng ta cái gì? Ta có cái gì làm cho người ta lợi dụng. Đại tỷ nghĩ cũng thật nhiều"
Thượng Quan Liên Tinh bị chọc tức, buông lời châm chọc Vãn Thanh.
Vãn Thanh đứng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng ta. Ánh mắt âm u lạnh lùng, cái lạnh rét căm ùn ùn kéo đến, tràn ngập trong gian phòng trang nhã. Cái lạnh làm người ta run lên, trong nháy mắt, Thượng Quan Liên Tinh cảm nhận được khủng hoảng, trong lòng bất an.
Nhưng, nghĩ đến việc Vãn Thanh ngăn cản nàng gả vào Hán Thành Vương phủ … Nàng không sợ nàng ta phản đối, ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao cổ, giống một con thiên nga cao quý xinh đẹp.
"Hôm nay, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nói ra chắc ngươi cũng không tin, nhưng ta cũng muốn nói cho ngươi biết. Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn gả vào Hán Thành Vương phủ, sau này gặp chuyện gì … Ta sẽ không niệm tình tỷ muội. Bởi vì, hôm nay ta đã dốc hết tình cảm tỷ muội cho ngươi"
Vãn Thanh nói xong, không tốn hơi với Thượng Quan Liên Tinh nữa, xoay người, kéo cửa đi ra.
Hồi Tuyết đuổi kịp bóng dáng của nàng, đi thẳng xuống dưới lầu.
Trong gian phòng trang nhã, Thượng Quan Liên Tinh sửng sờ, không nhúc nhích. Nghĩ đến những lời mà Thượng Quan Vãn Thanh vừa nói, không hiểu nàng ta rốt cuộc là có ý gì?
Rốt cuộc là có ý gì?
Chẳng lẽ nàng thật sự không thể gả vào Hán Thành Vương phủ sao? Càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng khi nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc kia của Thượng Quan Vãn Thanh … nhìn không giống như đang lừa gạt nàng.
Nàng rốt cuộc gả hay là không gả đây? Nhất thời phân vân khó xử, không biết làm sao. Ngoài cửa, Lục Phong dẫn theo một tiểu nha hoàn đi vào, thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình khó coi, vội quan tâm hỏi:
"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đại tỷ không chấp nhận ta gả vào Hán Thành Vương phủ, ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ?"
Thượng Quan Liên Tinh nhìn nha hoàn thiếp thân của mình, Lục Phong nghe tiểu thư nhà mình hỏi xong, sắc mặt có chút khó coi, nói:
"Đại tiểu thư có ý gì? Lúc trước hại nhị tiểu thư phát điên rồi mất tích. Hiện tại lại nhảy ra ngăn cản hôn sự của tứ tiểu thư. Hôm qua còn đối xử bất kính với lão thái thái. Đúng là trong mắt người trong mắt không chấp nhận được người khác ưu tú hơn mình mà”
“Tiểu thư đừng để ý tới nàng ta"
Lục Phong nói xong, Thượng Quan Liên Tinh cũng dần bình tĩnh lại. Dùng sức gật đầu.
Đúng vậy, nàng không cần phải để ý tới cái thứ nữ nhân ti tiện đó. Nàng ta dựa vào cái gì mà có thể gả vào hoàng thất, còn mình thì không thể gả kia chứ?
Gả, nhất định phải gả. Ai nói cũng không nghe.
Sau khi Thượng Quan Liên Tinh bình tĩnh phân tích xong, nhanh chóng dẫn theo hai nha hoàn rời khỏi trà lâu, trở về Thượng Quan phủ. Vừa về tới nơi, gấp rút đem lời nói của Vãn nói lại cho mẫu thân mình nghe.
Tứ di nương nghe xong, trong lòng bốc lửa, còn mắng nhiếc Vãn Thanh đến miệng khô cổ đau mới từ bỏ.
Nghi thức nạp thiếp cùng chính thức cưới gả không giống nhau, chỉ cần một chiếc kiệu nhỏ đơn giản nâng vào phủ là được. Buổi tối, ở trong sân chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ cho có lệ là xong. Cho dù là làm thiếp, nhưng cũng phải ra mắt mọi người trong phủ.
Ba ngày sau, Thượng Quan Liên Tinh được nâng lên kiệu nhỏ từ Thượng Quan phủ mang tới Hán Thành Vương phủ. Chính thức trở thành một trong những tiểu thiếp của Duẫn Quận Vương -Hạ Hầu Mặc Quân. Bên trong phủ, nô tì cùng hạ nhân gọi nàng là Tình di nương.
Trong Hán Thành Vương phủ to lớn này, toàn bộ nha hoàn, mama cũng đều biết. Vị Tình di nương này là muội muội của thế tử phi. Đối với việc hai tỷ muội gả cho hai huynh đệ, vốn cũng không gì đáng trách.
Nhưng mà, Tống trắc phi luôn luôn không hòa thuận với thế tử phi. Vậy mà, giờ đây lại rước muội muội của thế tử phi về cho Duẫn Quận Vương làm tiểu thiếp … việc này thật đúng là làm người ta suy nghĩ sâu xa …
Hễ là người thông minh một chút đều có thể nhìn ra tâm kế trong đó. Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người trong vương phủ mang tâm tính xem kịch vui đợi hai tỷ muội diễn trò.
Tối hôm đó, lão thái phi phái người gọi Vãn Thanh đến Tây Sa Viện.
Ở bên trong Sương các, nha hoàn đều lui xuống, chỉ còn có là lão thái phi cùng Vãn Thanh. Hai người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Thái phi nhìn Vãn Thanh nói:
"Nha đầu, trách nãi nãi hồ đồ, ngày đó Tống Mẫn đến đây nói với ta chuyện này. Ta không nghĩ nhiều thì đã đáp ứng nàng ta. Bây giờ đây … thật là làm khổ con rồi"
Thì ra mọi người trong phủ thường ẩn ý nói chuyện linh tinh, rốt cuộc cũng truyền vào Tây Sa Viện. Lão thái phi nghe được tin, không khỏi âm thầm buồn bã.
Bà thật đúng là càng già càng hồ đồ. Không chịu động não suy nghĩ sâu xa một chút. Chỉ cho là Tống trắc phi đơn thuần muốn nạp thiếp cho Quân nhi, bà chỉ nghĩ có thêm một người thiếp thì sẽ có thêm mấy đứa cháu mà thôi.
Ai ngờ … bà thật không nghĩ, chỉ thêm một nữ nhân nhưng cũng có thể gây ra mâu thuẫn lớn như vậy. Nếu Tống Mẫn dám động tâm tư bất chính … thì cũng đừng nghĩ sống yên ổn ở trong Hán Thành Vương phủ nữa.
Vãn Thanh nghe thái phi nói xong, nhìn gương mặt lão thái phi dưới ánh đèn có vài phần buồn bã, không khỏi lên tiếng an ủi bà:
"Nãi nãi, không có việc gì, nãi nãi đừng suy nghĩ nhiều"
Lão thái phi đã bảy mươi tuổi, tuổi cũng đã cao, đương nhiên là sợ con cháu lục đục với nhau. Nhất thời không biết âm mưu của Tống trắc phi, nàng cũng không trách nãi nãi.
Hơn nữa, Tống trắc phi có thể lợi dụng Thượng Quan Liên Tinh làm ra chuyện gì, còn chưa biết. Cho dù có thêm một Thượng Quan Liên Tinh thì sao? Nàng không tin, nàng ta còn có thể làm ra chuyện gì to tát.
"Ừ, con cứ yên tâm đi. Nếu Tống Mẫn dám can đảm làm ra chuyện gì không tốt với con. Con cứ tới nói cho nãi nãi biết, ta nhất định sẽ ra mặt xả giận cho con"
Mặc dù, bà biết Tống Mẫn là người có dã tâm. Nhưng không hề nghĩ đến việc nàng ta sẽ đối chọi với Thanh nha đầu. Nếu không phải Tô mama nhắc nhở, bà thật đúng là không biết gì.
"Dạ, con đã biết. Nãi nãi đừng lo lắng, con không có việc gì. Nếu có người dám can đảm trêu chọc đến con, con cũng không ngồi yên mà chịu trận"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...