Đồng Đồng vừa thấy mọi người gật đầu, lập tức vẫy tay, ý bảo bọn nó tụ tập lại đây, nói:
"Các ngươi nghe lời ta, sao đó cùng hành động, biết chưa? Đợi lát nữa, ta đem hai người kia dụ vào, chúng ta liên thủ đem bọn họ buộc lại, đập một trận cho đã tay, nhân tiện dọn dẹp hai cái trứng thối đáng chết đó luôn"
Nào ngờ, bé vừa nói xong, mấy đứa nhóc kia sợ tới mức tay chân run rẫy, nhanh chóng lắc đầu, sợ hãi lui về sau ngồi bệch xuống đất.
Đồng Đồng nhìn từng đứa từng đứa một, cô bé ngồi gần bé lúc trước bỗng đứng lên, dõng dạt nói:
"Ta nghe lời ngươi"
Sau đó lại có đứa lên tiếng:
"Ta cũng nghe"
Cuối cùng còn dư lại hai đứa, bất đắc dĩ cũng gật đầu đồng ý. Đồng Đồng thấy mọi người đã đều đã đồng lòng, lập tức vung tay lên, ý bảo mọi người đứng lên. Lúc này, bé ôm Chiêu Chiêu đi tới trước cửa, sau đó đối kêu lên:
"Thúc thúc, thúc thúc, ta muốn uống nước"
"Thúc thúc, thúc thúc, ta muốn uống nước"
Nam nhân mắt hình tam giác đang ở cách vách ăn cơm, nghe được tiếng kêu la, không kiên nhẫn, nhìn người nữ nhân mập mạp kia, nói:
"Sao lại la hét tiếp rồi, đi, cho thằng nhóc chút nước, thằng nhóc này là đứa nghe lời nhất trong đám"
"Ừ, được rồi"
Người nữ nhân mập mạp đó cười hắc hắc gật đầu, lấy một cái chén lớn, đổ đầy nước vào, bưng đi đến gian phòng cách vách, mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa, liền có một vật hướng ả đánh tới, ả bị dọa sợ đến nổi kêu lên một tiếng ‘mẹ của con ơi’.
Cái chén nước đổ xuống sàn nhà, Chiêu Chiêu vừa ôm lại vừa vấu vào cái mặt béo ú của ả, sau đó Đồng Đồng xông lên, một quyền đánh vào trên bụng ả, phịch một tiếng, ả ngã quỵ trên mặt đất, hướng bên cạnh phòng kêu to:
"Đương gia, đương gia"
Nam nhân mắt tam giác đang uống rượu, vô cùng bực mình, không để ý đến ả ta. Đồng Đồng thấy một ít vải bố nằm ngay tay mình, bé thuận tay quơ lấy một nắm vải, liền nhét vào miệng ả.
Sau đó bảo mấy đứa nhóc phía sau toàn bộ tiến lên, trong lúc nhất thời, quyền đấm cước đá thu thập ả mập mạp kia. Đám nhóc kia mặc dù nhỏ con, nhưng được cái tận sáu đứa, một đứa một quyền liền đủ khiến nữ nhân mập mạp kia ăn đau.
Huống chi ả ta nàng còn đè xuống đất mà đập, ả ta bị ăn đau miệng liền rên hừ hừ, gương mặt méo mó giãy giụa, Đồng Đồng kêu hai đứa nhóc đi tìm dây thừng buộc ả lại.
Thu thập ả mập xong, Đồng Đồng dẫn theo ba cậu nhóc, xông thẳng vào nhà ăn cách vách.
Gã nam nhân mắt hình tam giác kia thấy mấy đứa nhóc mang gương mặt tức giận xông vào, vô cùng hoảng sợ, Đồng Đồng không đợi hắn phản ứng, vung dây thừng trong tay lên, đập trực tiếp vào thân thể mắt hình tam giác.
Bốp một tiếng, chẳng những để lại một vệt đỏ trên mặt hắn mà còn làm bể ly rượu đang nằm trong tay hắn. Gã này yêu rượu như mạng, vừa thấy rượu bị đổ, liền hùng hùng hổ hổ xông tới muốn giáo huấn Đồng Đồng.
Đồng Đồng thấy hắn có ý định đánh mình, liền lệnh cho Chiêu Chiêu:
"Chụp mặt hắn, cắn hắn cho ta. Cái đồ trứng thối không biết xấu hổ, còn muốn đem chúng ta đi bán, bán cm ngươi. Ngày hôm nay, ta muốn lột da của ngươi ra. Hừ! Dám bán chúng ta sao?"
Chiêu Chiêu nghe Đồng Đồng ra lệnh, liền nhảy lên, lao thẳng vào phía sau cổ của mắt tam giác, nhắm ngay mặt hắn, sau đó cúi đầu cắn xuống.
Đau đến nổi, hắn ốm mặt thét chói tai, liền vươn tay muốn quăng Chiêu Chiêu xuống, nó biết trước, đã sớm nhảy xuống đất.
Đồng Đồng thấy hắn đang ôm mặt la lối ầm ĩ, liền vung dây thừng lên, không chút khách khí đối với nam nhân mắt tam giác kia quất tới. Nam nhân kia thất kinh, kêu lên, che mặt, chạy vòng vòng quanh sân.
Đồng Đồng đi theo phía sau hắn vừa quất, vừa mắng:
"Cho ngươi chết, cái đồ trứng thối, dám bán chúng ta, cho ngươi bán chúng ta"
Hắn giờ đây hối hận muốn đứt ruột, sớm biết như vậy, sẽ không chọc đến vị tiểu tổ tông này. Ngày hôm nay vốn tưởng là ngày hoàng đạo, ai ngờ lại là ngày đen đủi, đụng tới một thằng nhóc ma đầu.
Hắn vừa chạy vừa mở miệng cầu xin:
"Tiểu tổ tông, tha cho ta đi"
"Tiểu tổ tông, tha cho ta đi"
"Tha cho ngươi, nằm mơ!"
Đồng Đồng hừ lạnh, liền vung dây thừng quất tới, nam nhân kia ngã nhào trên đất, Đồng Đồng lại vung tay lên, ra mệnh lệnh:
"Bắt hắn cho ta, trói lại, trói lên cái cây to đằng kia, còn có nữ nhân kia, cũng trói vào luôn, các ngươi muốn trút giận, cứ việc dùng dây thừng quất họ cho ta"
Đồng Đồng vừa dứt lời, mấy đứa nhóc đứng phía sau kia, tinh thần không giống như lúc trước lo trước sợ sau nữa, mà sớm hưng phấn, nhặt lên dây thừng mà Đồng Đồng ném trên đất, nhanh chóng xông lên, đem mắt hình tam giác trói lên góc cây. Sau đó lại chạy vào gian phòng cách vách, đem nữ nhân mập mạp kia cũng trói lên trên cây luôn.
Lúc này, nhìn lại hai người kia, mặt mũi bầm dập, cộng thêm trên mặt đều là vết thương, than khóc thảm thiết, rên rĩ vỉ bị đánh đau, không nhịn được cầu khẩn:
"Tiểu tổ tông, bỏ qua cho chúng ta đi"
"Tiểu tổ tông, bỏ qua cho chúng ta đi"
Đồng Đồng căn bản không để ý đến hai người bọn họ, bé đi thẳng vào trong nhà ăn, ngồi vào bàn ăn cơm, vừa vặn hai người này vừa làm xong một bàn đồ ăn.
Mấy đứa đứa nhóc kia cũng có đứa đi vào theo dùng cơm, cũng có đứa còn đứng quất người, cực kỳ náo nhiệt.
Trong viện, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, hai người kia miễn bàn có bao nhiêu thảm liền thảm gấp mười lần bấy nhiêu. Đồng Đồng không thèm để ý, cơm nước xong, dựa người, ngồi ở trên ghế xem náo nhiệt.
Một cô bé ngồi ở bên cạnh Đồng Đồng, mang vẻ mặt sùng bái nhìn bé, lên tiếng hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
"Hạ Hầu Cấn Đồng"
"Ta gọi là Lam Mẫn"
Hai đứa vừa giới thiệu xong, những đứa khác nói tên của mình ra, Đồng Đồng nhìn bọn chúng liếc mắt một cái, sau đó quan tâm hỏi:
"Các ngươi đều là người trong Sở kinh sao?"
Trước đó, bé nhìn hướng đi của xe ngựa, là hướng từ trong Sở kinh lái ra ngoài, nhưng mà, bé vừa hỏi xong, Lam Mẫn liền lắc đầu, nói:
"Nhà của ta ở Giang Thành, trước đó trốn ra ngoài chơi, gặp được lũ buôn người này. Bọn họ cho ta một cây kẹo hồ lô, ăn xong, ta liền bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, liền ở trên xe ngựa. Bọn họ cũng đều giống như ta, đều bị bọn họ dùng cách đó mà bắt đi. Trước đó, bọn họ đã bán đi một phần, chúng ta là chưa kịp đem đi bán"
Lam Mẫn nói xong, khóc lên. Lúc này, những đứa khác cũng khóc lên, có đứa gọi phụ thân, có đứa trách mình tham ăn.
Đồng Đồng nghe bọn chúng nói xong, trong lòng cũng tránh không khỏi nhớ tới mẫu thân của mình.
Nghĩ, không biết … mẫu thân nếu phát hiện không thấy mình đâu nữa, liệu mẫu thân có tới Long Phiên tìm bé hay không?
Nghĩ như thế, liền muốn rời khỏi nơi này, mau chóng đi Long Phiên.
Nghĩ vậy, liền đứng dậy, nói:
"Các ngươi đừng khóc, ta sẽ để cho hai cái trứng thối kia đưa các ngươi trở về, bằng không ta đánh chết bọn họ"
Đồng Đồng vừa nói cong, những đứa trẻ kia lập tức ngừng tiếng khóc. Tất cả đều sững sờ nhìn bé. Đồng Đồng nhanh chóng đi ra ngoài, Lam Mẫn theo sát phía sau bé.
Hai người kia vừa nhìn thấy bóng dáng Đồng Đồng đang đi lại gần bọn họ, bị hù dọa đến mức trên mặt trắn xanh không một giọt máu, không ngừng rên la:
"Tiểu tổ tông, ta cũng không dám nữa, bỏ qua cho chúng ta đi"
"Thả các ngươi, có thể. Nhưng các ngươi phải lập tức đem bọn họ đưa về tận nhà. Nếu không? Xem ta như thế nào giết các ngươi"
Bé nghiến răng nói chữ giết kia, hai người kai liền lập tức gật đầu như giã tỏi:
"Được, được"
Đồng Đồng phân phó mấy đứa nhóc đem hai người này thả xuống.
Hai người này bị đánh rớt hơn nửa cái mạng, trên mặt đau, trên người càng đau, nhưng lại không dám cãi lời thằng nhóc ma đầu này. Chỉ đành phải cường chống lên xe ngựa, gọi những đứa bé kia lên xe.
Trước khi lên xe ngựa, Đồng Đồng lạnh lùng cảnh cáo hai người bọn họ:
"Nếu để ta biết hai ngươi các ngươi không đưa bọn chúng trở về nhà, ta liền cho các ngươi sống không bằng chết"
"Dạ, dạ"
Hai người kia nhanh chóng che mặt, gật đầu, nào dám có nửa điểm từ chối. Hiện tại, chỉ cầu giữ được tánh mạng, cũng không muốn cái gì tiền, cái gì bạc.
Đồng Đồng vươn tay, nói:
"Túi tiền của ta đâu?"
Nam nhân mắt hình tam giác vội vàng móc túi tiền trong lòng ngực ra, đưa vào trong tay Đồng Đồng. Vừa nhìn thấy bé trừng mắt nhìn hắn, hai chân liền run run lên, nhanh chóng lấy lòng cười, nói:
"Tiểu tổ tông, nhanh lên xe đi, nhanh lên xe đi"
"Hừ"
Đồng Đồng vung tay một cái, nhảy lên xe ngựa. Xe ngựa rời đi căn nhà nhỏ kia, nhắm thẳng đường cái mà chạy.
Nửa ngày đã trôi qua, lúc này, trời đã chạng vạng, xe ngựa cũng đã tiến vào Giang Thành, Giang Thành tuy phồn hoa, nhưng không thể so với Sở kinh. Bởi vì cách Sở kinh không xa, cho nên vẫn rất náo nhiệt phồn hoa.
Lam Mẫn cùng hai đứa nhóc khác nhà đều ở Giang Thành, hai người kia dựa theo vị trí lúc trước bắt bọn chúng mà thả về chỗ cũ, Đồng Đồng thấy vậy, liền hỏi bọn nó:
"Biết đường về nhà không?"
Lam Mẫn gật đầu, chỉ vào một con phố cách đó không xa, có một cái đại viện tử, cười rộ lên:
"Đó là nhà của ta nha, Đồng Đồng, ngươi đến nhà của ta đi, đi đến nhà của ta đi"
Đồng Đồng cười lắc đầu, bé còn muốn đi Long Phiên tìm Diệu thúc thúc nữa. Bằng không, mẫu thân nếu đi tìm bé, nóng lòng sốt ruột thì phải làm sao đây?
Vừa nghĩ như vậy, Đồng Đồng thật hận tại sao mình không có cánh, như vậy có thể bay thẳng một mạch đến Long Phiên. Lần đầu tiên rời xa mẫu thân, bé thật sự, thật sự rất nhớ mẫu thân nha.
Hai người kia nghe Đồng Đồng cùng Lam Mẫn nói chuyện, trong lòng ước gì, thằng nhóc ma đầu này ở lại đây luôn. Đáng tiếc, Đồng Đồng căn bản không để ý tới hắn, nhảy lên ngựa xe, nói:
"Ta đói bụng rồi"
"Được rồi, được rồi, vậy tìm một chỗ ăn cái gì đi"
Nam nhân mắt hình tam giác khẩn trương lên tiếng trả lời, không dám có một chút qua loa. Bên ngoài xe ngựa, Lam Mẫn lưu luyến không rời hướng Đồng Đồng vẫy tay, nhìn chiếc xe ngựa đang chạy kêu to:
"Đồng Đồng, ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ biến thành một đại mỹ nữ, sau đó đi tìm ngươi, ngươi nhất định phải chờ ta, biết chưa?"
Trên xe ngựa, Đồng Đồng vẻ mặt khó hiểu.
Tìm bé? Con nhóc đó đi tìm bé làm gì? Còn nữa, vì sao còn nhất định phải trở thành đại mỹ nữ, mới đến tìm bé? Thật là khó hiểu.
Hai người kia tìm một khách sạn qua đêm, đến nơi, liền kéo màn xe để Đồng Đồng cùng ba đứa trẻ khác đi xuống xe.
Tiểu nhị đã sớm đứng trước cửa đón tiếp, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, cười hỏi:
"Khách quan là đến ở trọ hay là dùng cơm?"
"Ở trọ"
"Ăn cơm"
Hai người kia một người một câu, tiểu nhị thấy ý kiến không đồng nhất liền nhìn sang hai người. Tiểu nhị giật bắn mình khi thấy khuôn mặt của hai người, mặt mũi bầm dập thật là khủng bố, tay run run chỉ vào bọn họ:
"Nhị vị đây là?"
Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên, có một đoàn người đang đi vào khách điếm, tiểu nhị vừa thấy lại có người đến, nhanh chóng tiếp đón khách quan.
Đồng Đồng vừa thấy mấy người đang đi tới kia, dẫn đầu là một lão nhân nhìn có chút quen mắt, híp mắt nghiêm túc suy nghĩ, lập tức liền nghĩ ra.
Vị gia gia này chính là người lúc trước mở quầy làm họa sư vẽ tranh chân dung trên đường cái ở Sở kinh, gia gia này từng vẽ một bức chân dung rất giống bé, rất đẹp.
Nghĩ, nhanh chân chạy tới, muốn chào hỏi vị gia gia đó, hai kẻ buôn người kia vừa thấy có cơ hội, lập tức vọt lên xe ngựa, giục ngựa chạy như điên.
Đồng Đồng cùng ba đứa trẻ kia vừa nhìn thấy, thì chiếc xe ngựa kia đã sớm sáp nhập vào trong bóng đêm.
Nguy rồi, chạy đi đâu mà tìm xe ngựa đi Long Phiên đây?
Nghĩ, nhanh chóng xoay người bước nhanh về mấy người vừa vào khách điếm.
"Gia gia?"
Mấy bóng dáng đang đi phía trước ngừng lại, nghi hoặc, quay đầu nhìn lại.
Dẫn đầu là một ông lão mặt một bộ trường bào màu xanh đen, đầu tóc bạc phơ, hơi có chút giống tiên nhân. Vì đang trên đường làm công việc, nên trông rất gọn gàng thoải mái, một chút cũng không thấy già.
Lão nhân kia vừa nhìn thấy Đồng Đồng, suy nghĩ một lát, nhanh chóng nhận ra cậu nhóc này là ai? Vội ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng:
"Tiểu bằng hữu, người nhà của con đâu?"
Đồng Đồng cười tủm tỉm mở miệng trả lời:
"Gia gia, con tạm thời rời nhà trốn đi, con có thể đi theo mọi ngươi hay không?"
"Hả?"
Ông lão tóc trắng kia rất kinh ngạc, còn mấy người đứng phía sau đều mang sắc mặt kỳ quái, nhanh chóng trầm giọng từ chối:
"Dạ hộ pháp, chuyện này ngàn lần không được"
Ông lão ngẩng đầu, vuốt vuốt chòm râu, nhìn Đồng Đồng, vô cùng là yêu thích, cũng không để ý đến mấy người kia, gật đầu, trả lời:
"Được rồi, còn ba cậu bé này là ai?"
Đồng Đồng liền đem chuyện bọn họ gặp phải lũ buôn người nói một lần, nhưng mà khi nói đến chuyện dạy dỗ bọn họ thì chỉ nói qua loa, sơ lược.
Ông lão nghe xong, gật đầu, nhìn ba đứa trẻ kia, hỏi bọn chúng có hay nhớ được đường về nhà mình hay không?
Trong đó, chỉ có hai đứa là nhớ được đường về, còn một đứa thì lớn cỡ Đồng Đồng, nhìn có chút ngơ ngác, căn bản không nhớ được nhà mình ở đâu.
Bé chỉ biết đi theo Đồng Đồng, lôi kéo quần áo của Đồng Đồng, không chịu buông tay. Đứa nhỏ này ngay cả tên của mình đều nhớ không được, đừng nói chi là đường về nhà. Cho nên, Đồng Đồng đặt tạm một cái tên cho bé, gọi là Tiểu Quai.
(Quai: Thông minh, ngoan ngoãn)
"Tiểu Quai, ngươi nghĩ kỹ lại xem, nhà của ngươi rốt cuộc là ở đâu?"
Đồng Đồng nêu lên một loạt tên các huyện thành, Tiểu Quai nghe xong, lắc đầu, bé căn bản nhớ không ra. Cuối cùng, lão nhân kia đành phân phó mấy tên thủ hạ, phái người đem hai đứa trẻ kia trở về nhà.
Mấy tên thủ hạ đó tuy rằng không vui, nhưng, Dạ hộ pháp đã ra lệnh, bọn họ không dám phản kháng, nhanh chóng dẫn hai đứa trẻ đi.
Lão nhân này gọi là Dạ Phi Khách, là một trong tứ đại hộ pháp của Phượng Hoàng giáo. Đang trên đường chấp hành nhiệm vụ. Cho nên, mấy tên thủ hạ kia mới không đồng ý mang theo bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...