Trời từ từ tối dần, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào về Đồng Đồng. Những người đi ra ngoài tìm kiếm bé, từng người từng người đã trở lại. Tất cả chỉ có một câu ngoài cửa miệng
‘ Không tìm thấy’
Hạ Hầu Mặc Viêm nhanh chóng liền biết Đồng Đồng đã mất tích, lập tức nóng lòng, liền tra hỏi ‘rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì’.
Vãn Thanh không thể giấu giếm được nữa, liền đem chuyện Hạ Hầu Mặc Quân viết thư hẹn nàng, chuyện xảy ra tại đình lâu hậu hoa viên, tới chuyện Đồng Đồng hạ độc trả thù giúp nàng, tất cả đều nói rõ ràng cho Hạ Hầu Mặc Viêm nghe.
Trước đó, trong lòng Vãn Thanh vẫn còn rất tức giận, nhưng, đến bây giờ lại chuyển thành lo lắng, vì bé bây giờ đã biệt tung biệt tích.
Giờ đây, nàng cũng không muốn trừng phạt bé cái gì nữa, trong lòng chỉ thầm mong, thằng nhóc kia nhanh chút tươi cười xuất hiện trước mặt nàng mà thôi. Nhưng, hai canh giờ đã trôi qua, vẫn không có một chút tin tức nào.
Bên trong Cổ Uyển bao phủ một tầng lạnh lẽo, mọi người dè dặt cẩn trọng, không dám có tự tiện hành động, sợ chuốc họa vào thân.
Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Vãn Thanh kể mọi chuyện xong, thập phần phẫn nộ, nhanh chóng chạy ra khỏi Cổ Uyển, xông thẳng vào Quân Phượng viện, lôi đầu Hạ Hầu Mặc Quân vừa mới tỉnh lại, kéo từ trên giường kéo xuống đất.
Giận dữ, gào to rống lớn, muốn Hạ Hầu Mặc Quân chết tạ tội với Đồng Đồng cùng Vãn Thanh. Trong lúc nhất thời, cả Hán Thành Vương phủ rối loạn hết cả lên, ngay cả lão thái phi cũng bị kinh động.
Cổ Uyển.
Vãn Thanh đuổi hết tất cả nha hoàn đi ra khỏi phòng, hiện tại, nàng chỉ muốn yên tỉnh suy nghĩ, vừa tính đi đóng cửa sổ, liền nhìn thấy Lưu Dận mang theo vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng trèo cửa sổ tiến vào phòng.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng liền kinh hãi.
Nàng vốn dĩ cho là hắn cùng bé làm trò, sợ tội nên cùng nhau chạy trốn, nên nàng không lo lắng mấy. Nhưng … hiện tại …
Lưu Dận … vậy … chẵng lẽ … bé là một thân một mình trốn ra ngoài kia … không thể nào … Đồng Đồng nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Lưu Dận đi tới trước mặt Vãn Thanh phịch một tiếng, quỳ xuống, nhận lỗi:
"Lưu Dận tội đáng chết, Đồng Đồng hạ dược, khiến Lưu Dận hôn mê, sau đó một thân một mình rời khỏi Hán Thành Vương phủ …"
"Cái gì?"
Lưu Dận chưa nói hết câu Vãn Thanh liền giật mình hoảng loạn hét lên, đứng ngồi không yên, bước qua lại trong phòng, trong đầu vô cùng rối rắm, trầm giọng hỏi Lưu Dận:
"Đồng Đồng có nói đi đâu không?"
"Có, bé nói muốn đi đến Long Phiên tìm Long Diệu"
"Đi, chúng ta bây giờ đi, nói không chừng có thể đuổi kịp bé. Hiện tại trời đã khuya, cửa thành chắc chắn là chưa mở, Đồng Đồng chắc chưa đi được xa đâu"
"Dạ, lão đại"
Lưu Dận trầm giọng nghe lệnh, cùng Hồi Tuyết đi theo phía sauVãn Thanh, ba người lập tức từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đi dọc theo đường mòn hậu viện rời khỏi Hán Thành Vương phủ, hướng cửa thành mà đi.
Hán Thành Vương phủ, Quân Phượng viện.
Hạ Hầu Mặc Viêm đang tức giận, tay đấm chân đá vào thân thể Hạ Hầu Mặc Quân, mặc kệ ai khuyên, hắn cũng không hề dừng tay. Ngay cà Hán Thành Vương cùng lão thái phi cũng đều ngăn không được hắn. Chỉ đành phải phái người đến Cổ Uyển tìm Vãn Thanh đến ngăn hắn lại.
Ai ngờ, lại nhận được tin, nói thế tử phi đã dẫn theo người đuổi theo tiểu công tử.
Sau khi Hạ Hầu Mặc Viêm nghe được tin, trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo như nước hồ mùa đông. Đầu tiên là Con trai bị mất tích, hiện tại đến lược Vãn Thanh bỏ hắn mà đi.
Trước đó còn còn chửi đánh người rất ầm ĩ, giờ phút này, thế nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Trong lòng hoang mang rối loạn, có vẻ như có cái gì đó thuộc về hắn sẽ lập tức mất đi, tay chân mềm nhũn, đứng không xong, ngồi bệch xuống nền đất lạnh.
Trong cuộc đời này, từ lúc hắn hiểu chuyện cho tới bây giờ còn chưa từng thất kinh đến như thế, tựa như, không còn là chính bản thân hắn nữa, mà là một người khác, một người sợ mất đi hơi ấm, một người sợ mất đi … gia đình.
Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi, ánh mắt mất đi tiêu cự, đầu óc xoay vòng, trống rỗng.
Trong đầu chỉ nghĩ, hai mẫu tử đều rời khỏi hắn, đi mất rồi. Từ nay về sau, hai người thân duy nhất của hắn sẽ không trở lại bên cạnh hắn nữa, như vậy … hắn phải làm thế nào đây? Hắn phải làm sao bây giờ?
Hán Thành Vương nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm trắng bệch, ngồi dưới đất như một con rối không có linh hồn, trong lòng quặng đau, ông liền lập tức ra lệnh, điều tất cả ám vệ cùng thị vệ của Hán Thành Vương phủ nhanh chóng đi tìm Đồng Đồng cùng Vãn Thanh.
Vãn Thanh cùng Lưu Dận chạy tới cửa thành, trên đường phân phó Hồi Tuyết tìm Tôn Hàm, tất cả tập hợp trước cửa thành. Nếu như không kịp ngăn bé xuất thành, như vậy ….. cả bốn người liền đi trước Long Phiên tìm bé đi.
Trong khi đó, Đồng Đồng đang mơ mơ màng màng ngủ gục, lão nông dân đã đẩy xe thực phẩm ra ngoài ngoại thành.
Bởi vì cả nhà ông được quản gia của Hán Thành Vương phủ thuê chăm sóc vườn ruộng, cũng như thu hoạch sản lượng. Sau đó đem thực phẩm tươi vào Hán Thành Vương phủ mỗi ngày.
Cho nên, những thủ vệ gác cửa rất quen thuộc với ông, mấy thủ vệ canh gác hỏi thăm ông hai ba câu, liền phất phất tay, mở cửa thành cho ông.
Đợi cho đến khi Vãn Thanh cùng Lưu Dận chạy đuổi tới cửa thành, người đã sớm đi xa.
Lúc này trời đã dần sáng.
Theo Vãn Thanh phân phó, Tôn Hàm cùng Hồi Tuyết rất nhanh cũng đã tới, còn mang theo xe ngựa tới, đề phòng không đuổi kịp Đồng Đồng thì còn có phương tiện đuổi theo bé. Vì trời đã sáng, cho nên cửa thành đã mở rộng cho người dân tiện sinh hoạt.
Xe ngựa đón ánh nắng đầu tiên trong ngày, nghênh ngang rời khỏi Kim Hạ, một đường chạy thẳng đến Long Phiên.
Ánh ban mai từ phía đông dâng lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua cái giỏ đựng thực phẩm được bện bằng trúc chiếu vào Đồng Đồng, tia nắng sớm phá lệ ấm áp lại thoải mái.
Nhóc con kia dụi dụi hai mắt, nhìn xung quanh, nhất thời không biết mình đang ở đâu?
Chớp chớp hai mắt, liền nhớ tới chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm qua, trong lòng không khỏi có chút cô đơn. Vươn tay đẩy cái nấp giỏ trúc lên, đứng dậy, vuốt ve đầu của Chiêu Chiêu, lầm bầm lầu bầu nói:
" Chiêu Chiêu, những ngày kế tiếp chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau …. Đi, chúng ta đi Long Phiên tìm Diệu thúc thúc thôi"
Chiêu Chiêu dùng sức gật đầu, dựa vào trong lòngĐồng Đồng, cấp cho bé một chút ấm áp.
Lúc này, người nông dân trồng rau nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn, thấy trên xe đẩy của mình có thêm một đứa bé trai đáng yêu, không khỏi kinh hãi, lập tức dừng xe, hai mắt tỏa sáng nhìn Đồng Đồng.
"Cậu bé đáng yêu, con là ai vậy nha?"
"Thưa ông, con tên là Đồng Đồng"
Lão nông, vừa thấy Đồng Đồng ngoan ngoãn lễ phép, miệng cười tủm tỉm trả lời ông, lão nông liếc mắt một cái liền thích cậu nhóc đáng yêu này, sau đó ông vươn tay bế bé xuống, nhỏ giọng hỏi bé:
"Đồng Đồng, con làm thế nào mà leo lên trên xe đẩy của ông được vậy?"
Đồng Đồng cười hì hì hai tiếng, gãi gãi đầu, trả lời:
"Gia gia, con là chơi trốn tìm, cho nên mới leo vào trong giỏ trúc trốn nha"
"Vậy cha mẹ con là ai? Để ông biết mà đưa con trở về nhà"
Đồng Đồng nghe lão nông nói xong, che miệng lại, lắc đầu.
Bé nhất quyết không trở về đâu.
Nếu như mình nói, gia gia nhất định sẽ đưa bé trở lại Hán Thành Vương phủ. Nghĩ khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn như khỉ ăn ớt.
"Gia gia, nhà của con ở tận Long Phiên quốc lận"
Lão nông lập tức đứng hình, mắt dại ra.
Làm thế nào mà một đứa trẻ đến từ Long Phiên quốc lại bò đến trên xe đẩy của mình, ngẫm lại có chút không tin, lại hỏi một lần nữa:
"Đồng Đồng, người nhà của con ở Long Phiên là ai?"
"Là thúc thúc của con"
"Vậy còn những người khác đâu? Một đứa bé như con làm thế nào mà có thể đi Long Phiên một mình kia chứ? Long Phiên cách Kim Hạ hơn ngàn dặm đường, con có biết không?"
"Gia gia đừng lo cho con, con không có việc gì đâu, con sẽ ngồi xe ngựa đi nha, con có bạc mà"
Đồng Đồng vỗ vỗ túi vải nhỏ đeo bên hông của mình, thật tự hào mở miệng nói.
Lão nông nhất thời im lặng, đứa bè này còn quá nhỏ, ông thật tình là không yên tâm để bé một thân một mình đi Long Phiên, nghĩ, liền nhỏ giọng dỗ bé:
"Đồng Đồng, không bằng đi đến nhà gia gia đi. Sau đó, ông đi tìm thử xem có ai đi Long Phiên, gia gia nhờ người ta cho con đi nhờ được không? Con thấy như thế nào?"
Đồng Đồng nghe xong, trong lòng liền không vui, lắc đầu, từ chối lòng tốt của lão nông:
"Gia gia, ông về nhà trước đi, đừng lo cho con. Con chỉ cần đi trên đường lớn là được rồi, nếu nhìn thấy có xe ngựa đi Long Phiên, con sẽ nhờ người ta cho con hóa giang tới Long Phiên là được rồi"
Đồng Đồng ôm Chiêu Chiêu, hướng lão nông vẫy tay tạm biệt, theo đại lộ đi về phía trước.
Lão nông nhìn bóng dáng bé cô độc trên con đường lớn, trong lòng liền xót xa không thôi. Bé còn nhỏ như vậy, nói gì thì nói, ông vẫn không yên tâm, đứng ở phía sau lo lắng khuyên bé:
"Đồng Đồng, Đồng Đồng, con đi đến nhà của gia gia đi, được không?"
"Gia gia, con không đi đâu, cám ơn gia gia lo cho con, con đi nha"
Đồng Đồng lần đầu tiên đi xa mà không có mẫu thân bên cạnh, khỏi cần nói vui muốn chết luôn rồi. Ôm Chiêu Chiêu đi chậm rì rì, thập phần tiêu sái trên con đường rộng lớn thênh thang.
Một đường thưởng thức phong cảnh hướng Long Phiên mà đi, lão nông đứng phía sau bắt đắc dĩ nhìn bóng dáng bé, sau đó ngẩng đầu nhỉn trời, cầu nguyện, chỉ mong Đồng Đồng trên đường đi không có chuyện gì, thuận lợi tới Long Phiên.
Bóng dáng nhỏ bé của Đồng Đồng đi trên con đường lớn, thỉnh thoảng có xe ngựa chạy ngang qua, có người có lòng tốt, nhìn thấy một đứa bé ôm một chú khỉ con một mình đi trên đường, không có người lớn đi theo, liền đau lòng dừng xe ngựa lại.
Hỏi bé đi chỗ nào, muốn trợ giúp bé đi một đoạn đường, nhưng hỏi xong, đều không phải cùng đường. Bởi vậy cuối cùng Đồng Đồng vẫn cô đơn đi trên đường lớn, đi mệt liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẽ vòng tròn nhỏ trên nền đất giết thời gian.
Lúc này, trên đường lớn lại có một chiếc xe ngựa đi ngang qua, trước xe ngựa ngồi hai người, một nam một nữ. Nam lái xe, cực kỳ xấu xí, không có lông mi, mắt hình tam giác. Nữ nhìn hơi phúc hậu, có vài phần tư sắc.
Hai người cười cười nói nói một đường giục ngựa chạy trên đường, xe ngựa chạy ngang qua Đồng Đồng, rất nhanh liền quay trở lại. Hai người đó đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, thấy không có ai ngoài bé, đôi mắt liền tỏa sáng, nhìn nhau, đồng thời nhảy xuống xe.
Cả hai đi đến trước mặt Đồng Đồng, người nữ nhân kia ôn hòa mở miệng hỏi bé:
"Cậu bé đáng yêu, con ở nơi này làm cái gì vậy nha?"
Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, liếc mắt một cái, hữu khí vô lực mở miệng trả lời:
"Con muốn đi Long Phiên tìm thúc thúc, nhưng không có một chiếc xe ngựa nào tiện đường hết á, đều là đi mấy nơi khác không thôi"
"Ồ! Chúng ta đang trên đường đi Long Phiên, không bằng chúng ta cho con hóa giang đi một đoạn đường đi, con thấy sao?"
Vừa nghe có xe ngựa đi Long Phiên, Đồng Đồng cực kỳ vui vẻ, bật dậy nhìn hai người kia. Sau khi xem xét cẩn thận vài lần, nữ nhìn cực kì hiền lành, miệng luôn cười tủm tỉm, nhưng mà… người nam nhân này, cho dù có nhìn ra sao thì bộ dạng vẫn trông rất xấu.
Trong lòng có chút không thích, nhưng, bé nhớ lại lời mẫu thân từng nói.
Người, không thể nhìn vẻ ngoài, nước biển không thể đo lường, cho nên nói, không thể nhìn bề ngoài hoài nghi người khác.
Nghĩ, liền cười gật đầu đáp ứng:
"Được, chờ đến Long Phiên, ta sẽ cho các ngươi tiền lộ phí"
"Cái gì mà tiền với lộ phí, chúng ta chỉ là giúp một cậu bé đáng yêu mà thôi, cần gì nói như vậy"
Nữ nhân đó nói xong liền chạy tới muốn ôm Đồng Đồng lên xe, nhưng Đồng Đồng từ trước đến nay không thích người khác ôm mình, liền nhanh chóng lui ra phía sau mở miệng nói:
"Tự ta lên xe ngựa"
"Được, được rồi"
Nữ nhân kia gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở, trên mặt giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Bé vừa vén màn xe lên, nhìn vào bên trong liền giật mình kinh ngạc.
Chỉ thấy trong xe rất rộng rãi, bên trong có tận mấy đứa nhỏ đang ngủ gà ngủ gật, nữ có nam có, nhưng bé cũng không quá quan tâm đến, hơi kinh ngạc nhìn nữ nhân kia hỏi:
"Con của hai người cũng thật nhiều nha"
"Ừ, có thể sinh cứ sinh"
Đồng Đồng lên xe ngựa, nữ nhân kia từ ngoài xe ngựa đem mành kéo kín lại, lại ở góc trên móc một con dao, sau đó vung tay lên, phân phó nam nhân kia lên xe. Vẻ mặt hai người giống nhặt được bảo bối, miệng banh tới mang tai, ánh mắt tà tà cực kỳ vô sĩ.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa phi ngang qua, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng, người lái xe chính là bọn Lưu Dận, ngồi bên trong xe là Vãn Thanh. Đáng tiếc, cả bốn người cùng Đồng Đồng lướt qua nhau mà không biết.
Đồng Đồng ngồi trong xe ngựa, một đường xóc nảy, lảo đa lảo đảo, một đường mệt nhọc, cho nên nhắm mắt lại ngủ. Bé là bị tiếng khóc làm cho tỉnh ngủ, dụi dụi hai mắt, quan sát xung quanh.
Chỉ thấy, trên xe ngựa những hài tử kia đều đã tỉnh dậy, ai nấy cũng đều khóc lóc thảm thương, làm rất ầm ĩ. Có đứa gọi mẹ, có đứa gọi cha, tóm lại mạnh ai nấy kêu. Điều này khiến Đồng Đồng thấy khó hiểu.
Đột nhiên, tấm mành che bị mở banh ra, người nữ nhân lúc trước đối với bé cười đến ôn hòa kia, giờ phút này gương mặt ác thần ác sát, tay chỉ vào những đứa nhỏ bên trong xe ngựa kia, mắng:
"Khóc, khóc, than khóc thảm thiết lên cho ta, lại khóc tiếp, ta bỏ đói chết các ngươi"
Nam nhân mắt hình tam giác từ phía sau nữ nhân kia đi vào trong xe ngựa, duỗi tay ra, xách cổ từng đứa nhỏ một xách xuống xe ngựa, tựa như xách cổ gà con. Đồng Đồng chớp chớp mắt, kỳ quái hỏi:
"Các ngươi không phải đi Long Phiên sao? Tại sao lại dừng lại? Bọn chúng không phải con các ngươi sao? Các người tại sao lại muốn bỏ đói chúng?"
Hai người kia bị chọc cười bởi câu hỏi của Đồng Đồng, nam nhân mắt hình tam giác nhìn nữ nhân mập mạp kia, nói:
"Xem, thằng nhóc này thật là khờ mà, còn muốn đi Long Phiên? Hừ, ngươi liền ở nơi cho đến chết đi"
"Các ngươi gạt ta?"
Đồng Đồng nhíu mày, ôm sát Chiêu Chiêu vào trong lòng, nam nhân mắt hình tam giác kia vươn tay lên xách cổ bé, cũng nhân tiện đem tay dũi đến bên hông của bé, giật túi tiền xuống.
Ngay từ đầu, hắn vẫn luôn để ý đến cái túi tiền kia.
Đồng Đồng không giãy giụa, cũng không né tránh, mặc cho người nam nhân đó cướp đi túi tiền của bé. Trước tiên, bé cần phải làm rõ ràng mọi chuyện trước.
Hai cái trứng thối này là ai? Những đứa bé này là ai? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chờ làm rõ ràng mọi chuyện, bé lại tới thu thập hai người này.
Giờ phút này, bọn họ đang tụ tập trước một cái sân nhỏ, bốn phía có tường cao bao vậy. Một cái cửa lớn trông rất cũ kỹ, mà giờ khắc này, trừ bỏ Đồng Đồng, trên đất còn có sáu đứa bé. Cả sáu đứa nhỏ đều sợ tới mức oa oa khóc lớn, chỉ có Đồng Đồng mở to hai mắt, nhìn đông nhìn tây.
Hai người kia, nhịn không được khen ngợi Đồng Đồng hai câu. Sau đó trừng mấy đứa trẻ đang gào khóc đến thương tâm, hắng giọng mắng:
"Ahhhh!! Khóc, khóc cái gì mà khóc, lại khóc, mỗi đứa ăn một roi, đến trưa đừng nghĩ ăn cơm"
Bị đe dọa không có cơm ăn, mấy đứa nhỏ kia liền không dám khóc tiếp, hai người kia vừa lôi vừa kéo nhau đi vào trong một căn phòng. Còn Đồng Đồng là tự động đi theo kia phía sau những hài tử đi vào.
Hai người kia cũng không phải là người lương thiện gì, đã từng bắt biết bao nhiêu đứa nhỏ, thật tình là chưa từng thấy qua một đứa nhu thuận lại nghe lời như vậy.
Sáu đứa nhỏ bị khóa nhốt ở trong phòng, hai người kia thấy mấy đứa nhỏ không còn gào khóc nữa liền nói nói cười cười rời đi. Bên trong gian phòng, mấy đứa nhỏ thấy hai người kia đã rời khỏi hẳn lại khóc tiếp.
Đồng Đồng đẩy đẩy cùi chỏ một cô bé ngồi cạnh bé, nhỏ giọng hỏi:
"Các ngươi khóc cái gì? Hai người kia là ai?"
Cô bé nghe Đồng Đồng hỏi xong, trợn mắt nhìn bé, tức giận mở miệng trả lời:
"Bọn họ là lũ buôn người, chúng ta đều là bị bọn họ bắt cóc, bọn họ muốn đem chúng ta bán đi nơi khác nha. Ahhh!! Phụ thân, mẫu thân….. huhuhuhu"
"Ha, lũ buôn người sao? Chúng muốn đem chúng ta đi bán?"
Đồng Đồng nghe xong, trong lòng bé rất là không vui nha.
Nguyên lai hai cái trứng thối kia là lũ buôn người, muốn đem bọn họ đi bán, như vậy sao được?
Đồ đáng chết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Đồng hiện lên tức giận, đứng lên, ở trong phòng đi tới đi lui suy nghĩ kế sách. Còn những đứa bé kia lại tiếp tục sự nghiệp gào khóc của mình, còn khóc đến không kịp thở, Đồng Đồng nghe mà phiền, quát lạnh:
"Khóc cái gì mà khóc, khóc có thể không bị bán sao? Hiện tại chúng ta cần phải thu thập hai cái trứng thối kia, cũng dám đem chúng ta đi bán? Chán sống?"
Đừng nhìn Đồng Đồng còn nhỏ mà khinh, bé rất có khí thế nha, mấy đứa trẻ kia kia gào khóc hơn nữa ngày đã thấm mệt, bị bé quát, tất cả đều dùng đôi mắt ướt đẫm đỏ lừ, tội nghiệp nhìn bé.
Đồng Đồng giống như lão đại, giờ phút này trầm ổn đi thong thả khoan thai qua lại trong phòng, đứng ở trước mặt mấy đứa nhỏ kia, giọng nói non mềm hỏi:
"Các ngươi muốn bị bán sao?"
Mấy đứa nhỏ nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi.
Nào có ai muốn bị bán đi kia chứ, bọn nó đều muốn về nhà nha.
Hết chương 76
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...