Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Phần 1: Hảo cảm

Sau khi Vãn Thanh trong lòng âm thầm thề, lão thái phi thấy nàng như vậy, gật đầu, trong lòng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi: 

"Hảo hài tử, về sau, con có chuyện gì thì cùng nãi nãi nói, nãi nãi nhất định làm chủ cho con"

"Tạ thái phi nương nương"

Vãn Thanh mềm mại mở miệng, nàng thật sự rất thích vị lão thái phi này, bởi vì bà đau lòng, che chở cho Mặc Viêm, nói rõ nàng, không phải là loại xu lợi vì mình.

Thái phi nương nương nghe vậy nói lời khách sáo Vãn Thanh, cười, gõ gõ đầu nàng: 

"Nha đầu ngốc, sắp vào cửa, lại còn có đứa nhỏ, về sau, các ngươi liền cùng nhau bồi thái nãi nãi ta đi"

Vãn Thanh ngượng ngùng, chần chờ một chút, mở miệng: 

"Dạ, thái nãi nãi"

"Ngoan"

Lão thái phi thật sự rất vui vẻ, hướng ra phía ngoài gọi người: 

"Tô Ngọc"

Tô mama lập tức mang theo hai nha hoàn tiến vào, cung kính xin chỉ thị: 

"Thái phi nương nương, có chuyện gì?"

"Trời đã sắp trưa, lập tức cho phòng bếp chuẩn bị vài món thật ngon, mặt khác, đi tìm Mặc Viêm cùng Đồng Đồng tới rồi cùng nhau dùng cơm"

"Dạ, nô tì đi làm ngay"

Tô mama lĩnh mệnh lui ra ngoài, cảm thấy, thái phi là thật lòng ưa thích vị thế tử phi tương lai này, đợi lát nữa bà vẫn là nên cảnh cáo mấy người này không biết điều kia một chút, đừng không duyên cớ nghe lời đồn đã mà gây chuyện phiền toái.

Trong phòng, thái phi lại tán gẫu tiếp cùng Vãn Thanh, lúc này, bà hỏi Vãn Thanh ở Thượng Quan phủ sinh hoạt ra sao, cũng ân cần thăm hỏi trưởng bối trong nhà.

Không bao lâu sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng cười trong veo vui sướng, cùng tiếng nói chuyện truyền vào.


"Đồng Đồng, như thế nào? Rất thú vị đi"

"Ừ, đúng vậy, đúng là rất thú vị  phụ thân, cha còn nuôi một con sói con, so với Chiêu Chiêu của con còn lợi hại hơn nhiều, trông cũng rất oai nữa nha"

Giọng nói vui vẻ của Đồng Đồng truyền vào, xen lẫn tiếng nói chuyện của Mặc Viêm, sau đó là âm thanh chi chi chít chít của Chiêu Chiêu. 

Vãn Thanh biết, cái con khỉ này đang ghen, nó hiện đang cực kỳ mất hứng, đang nghĩ, thì có hai bóng dáng một cao một thấp hiện lên bình phong đang từ bên ngoài đi vào. 

Trên mặt hai người đều ngập tràn ý cười, một tuấn mỹ bức người, một phấn trang ngọc triệt, khuôn mặt của cả hai đều đo đỏ hồng hồng, giống như quả táo làm người ta muốn cắn một cái. 

Về phần con khỉ kia, quả nhiên đúng như Vãn Thanh đoán, gương mặt thối rục ra, nhiều khó coi cực kỳ, thỉnh thoảng giãy giụa một chút, ý chỉ kháng nghị.

Vừa rồi, tiểu Đồng Đồng thế nhưng đem cái thứ chó ngu, xấu xí kia so với một chú khỉ đáng yêu lợi hại như nó, ôhhhh ôhhhh, không công bằng, không công bằng.

Chiêu Chiêu chính là giận dỗi, thái phi nương nương vừa thấy Đồng Đồng đã kêu lên, vẫy tay, ý bảo Đồng Đồng lại: 

"Đến, đến, đến ngồi bên cạnh thái nãi nãi bên này đi con"

Đồng Đồng nghe lão thái phi nói xong, buông ra Chiêu Chiêu đang nằm giận dỗi trong lòng, cười tủm tỉm đi qua, đứng ở trước mặt thái phi nương nương, ngọt ngào kêu một tiếng: 

"Thái nãi nãi"

"Ngoan"

Một tiếng kêu này vô cùng mềm mại ngọt ngào, vừa phát ra đã khiến lão thái phi hạnh phúc, cười nheo mắt, khẽ vươn tay kéo Đồng Đồng vào trong lòng, thích vô cùng mở miệng nói: 

"Nói cho thái nãi nãi nghe, con tên là gì?"

"Thái nãi nãi, con gọi là Thượng Quan Đồng, mẫu thân thường gọi con là Đồng Đồng, thái nãi nãi cũng có thể gọi con là Đồng Đồng nha"

Vãn Thanh cười nhìn bé, thằng nhóc này đối với người nào nó thích, thì không bủn xỉn, cái miệng nhỏ nhắn ngọt chết người.

Quả nhiên, Đồng Đồng nói xong, lão thái phi cười đến không ngậm miệng lại được, hướng Tô mama đang đi tới mở miệng nói: 

"Lập tức đem lễ vật đến cho ta, ta muốn tặng cho đứa nhóc đáng yêu này, thật sự là một tiểu hài tử thông minh lại nhu thuận"

Lão thái phi nói xong, liền liếc xéo Mặc Viêm đang ngồi bên cạnh Đồng Đồng: 


"Con so ra không đáng yêu bằng Đồng Đồng, về sau, ta sẽ chỉ cưng chiều thằng nhóc đáng yêu này thôi" 

"Con đã sắp thành hôn rồi, sau này sẽ là người lớn, con trai cũng đã có, từ giờ trở đi, hai đứa chuẩn bị tinh thần ngày ngày mang theo Đồng Đồng đến đây bồi thái nãi nãi ta đi là vừa"

Mặc Viêm nghe vậy, vội gật đầu, nhìn Đồng Đồng, gương mặt ý cười, chớp chớp đôi mắt, dụ hoặc đến cực điểm, nói với Đồng Đồng:

"Cha đã nói là thái nãi nãi nhất định sẽ thích con mà, Đồng Đồng thấy có phải hay không?"

Thì ra, trước đó, Đồng Đồng lo lắng thái phi nương nương sẽ không thích bé, nên Mặc Viêm an ủi bé, nói, nãi nãi nhất định sẽ thích Đồng Đồng, cho nên hắn mới nói với bé như thế. 

Đồng Đồng liên tục gật đầu, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.

Vãn Thanh vốn tưởng rằng bé sẽ bắn ngược lại, không ngờ, bé lại rất vui vẻ mà gật đầu, xem ra, bé đã tiếp nhận Mặc Viêm cùng thái phi nương nương rồi. 

Nghĩ, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Tô mama sau khi đi ra ngoài, trở về phòng với một bọc lễ vật trong tay, đưa trong tay Đồng Đồng.

Đồng Đồng lập tức giương lên khuôn mặt tươi cười, ngọt ngào nói: 

"Cảm ơn thái nãi nãi, thái nãi nãi thật tốt"

"Miệng nhỏ thực ngọt, nhưng mà thái nãi nãi có một việc muốn nói cùng Đồng Đồng, không biết Đồng Đồng có đáp ứng thái nãi nãi hay không?"

Đồng Đồng chớp mắt to, nhìn chằm chằm lão thái phi, ngay cả Vãn Thanh cùng Mặc Viêm cũng nhìn lão thái phi, lão thái phi thấy mọi người ngạc nhiên nhìn mình, liền mĩm cười mở miệng nói: 

"Về sau con đi theo mẫu thân tiến vào Hán Thành Vương phủ, phải sửa lại họ, đổi thành họ Hạ Hầu, Đồng Đồng thấy có được không?"

Đối với việc này, Đồng Đồng thật không biết trả lời như thế nào. Bé ngẩng đầu nhìn mẫu thân, chỉ thấy Vãn Thanh cười gật đầu. 

Thật ra, lúc trước, nàng đặt tên cho Đồng Đồng, căn bản không có họ có thể dùng, cho nên mới phải theo họ Thượng Quan của nàng. Hiện tại, nếu gả vào Hán Thành Vương phủ, đương nhiên phải đổi thành họ Hạ Hầu, chuyện này không có gì không thể đáp ứng. 

Đồng Đồng vừa thấy mẫu thân gật đầu, lập tức cười gật đầu, trả lời lão thái phi:


"Dạ, được, thái nãi nãi"

"Tốt, tốt"

Ngày hôm nay, lão thái phi là thật sự cao hứng, Tô mama cười xin chỉ thị: 

"Thái phi nương nương, cơm đã chuẩn bị xong, nên truyền vào, hay là đợi lát nữa"

"Truyền vào đi, bọn họ đều đói bụng cả rồi"

Thái phi vẫy tay, ý bảo truyền cơm, Tô mama đi ra ngoài, không lâu sau, liền dẫn một loạt nha hoàn nối đuôi nhau mà vào. Ở trong phòng, sắp xếp ghế ngồi, đem thức ăn mang lên, tràn ngập một bàn. 

Tô mama đi đến, giúp lão thái phi đi đến bàn, ngồi xuống, Vãn Thanh ngồi ở tay trái của bà, Mặc Viêm ngồi ở tay phải của bà, Đồng Đồng ngồi ở đối diện.

Trong phòng, chỉ có Tô mama cùng hai nha hoàn ở lại phục vụ mọi người dùng cơm, bên ngoài, mấy tiểu nha hoàn đứng im lặng gác, lặng ngắt như tờ, bọn họ không dám khinh thường Vãn Thanh như lúc đầu nữa.

Hạ Hầu Mặc Viêm vừa ăn cơm vừa không quên gắp đồ ăn cho Vãn Thanh, còn nói một vài câu: 

"Nương tử, ăn cái này đi"

"Đồng Đồng ăn cái nà nè"

Nhìn hắn vẻ mặt vui vẻ, thái phi rất vui, không ăn cũng no. 

Vốn, bà còn không đồng ý cho Mặc Viêm cưới Thượng Quan Vãn Thanh, một nữ tử chưa lập gia đình đã sinh con, không biết là loại hồ ly tinh tu ở núi nào ra, mà có thể mê hoặc được một người căm ghét nữ nhân như Mặc Viêm. 

Thật không ngờ, bà chỉ liếc mắt một cái, liền thích nha đầu kia, xem ra, giữa người với người đúng là vẫn còn có duyên phận. 

Tựa như Mặc Viêm, tuy rằng đầu óc không tốt, nhưng lại rất yêu thích nha đầu kia, đây cũng là duyên phận giữa bọn họ. 

Cho tới nay, Mặc Viêm là đứa làm bà lo lắng nhất, bây giờ nhìn thấy nó ở chung với Vãn Thanh cùng Đồng Đồng hạnh phúc như vậy, bà xem như đã yên lòng.

Sau khi ăn xong, lại uống một chút trà, nói một chút chuyện, thái phi nương nương thấy hơi mệt, Vãn Thanh liền đứng dậy cáo từ.

Thái phi nương nương phân phó Tô mama: 

"Tiễn mẹ con các nàng rời phủ cẩn thận cho ta, nhớ, cẩn thận một chút"

"Dạ, nô tì đã biết"

Vãn Thanh đứng dậy, dẫn bé hành lễ cùng lão thái phi, sau đó rời khỏi phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm cũng ra theo, ở trước cửa, huơ tay nói lời từ biệt, nhưng lại lưu luyến không rời.

Ngoài cửa, Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi cũng đã dùng cơm xong, đang ở đứng chờ trước cửa, vừa nhìn thấy tiểu thư cùng Đồng Đồng đi ra, liền đi tới hầu hạ, cả đám cùng nhau rời khỏi Tây Sa Viện.


Lúc này đây, không giống với lúc đến, thái độ cùa nha hoàn hạ nhân khắp viện đều cung kính với Vãn Thanh, khách khách khí khí.

Trước đó, Tô mama đã cảnh cáo những người này, thái phi nương nương là thật lòng thích vị thế tử phi tương lai này, bọn các nàng tốt nhất đừng nên coi thường mà phải chịu đòn đau. 

Bởi vậy, những người này không còn dám có thái độ khinh thường mẹ con nàng nữa.

Rời khỏi cửa Tây Sa Viện, Tô mama gọi nhuyễn kiệu lại, tự mình hầu hạ Vãn Thanh cùng Đồng Đồng lên kiệu, phân phó hai mama lớn tuổi trong Tây Sa Viện, tiễn Thượng Quan tiểu thư ra ngoài cẩn thận.

Mọi người một đường hướng thẳng cổng lớn bước đi, nhuyễn kiệu nhẹ nhàng êm ái đưa Vãn Thanh đến trước cửa phía Tây Bắc, mọi người đồng loạt lên xe ngựa, một đường hồi Thượng Quan phủ.

Trên xe ngựa, Hồi Tuyết nhìn tiểu thư, muốn nói lại thôi.

Vãn Thanh nhíu mày, mở miệng hòi: 

"Chuyện gì?"

Hồi Tuyết thấy nàng hỏi, nghĩ một chút, mở miệng bẩm báo: 

"Tiểu thư, thời điểm chúng em đang dùng cơm, có nghe những nha hoàn kia nói, không biết là ai trong Hán Thành Vương phủ đã dâng cho Hạ Hầu Mặc Viêm hai phòng thiếp thất. Người nói, một người đần độn, thậm chí có đến hai thiếp thất, vậy sao gọi hắn là đần độn được kia chứ?"

Hồi Tuyết nói xong, Hỉ nhi cùng Phúc nhi gật đầu tiếp lời: 

"Đúng, chúng em nghe các nàng nói, nói thế tử gia có hai người tiểu thiếp lận đó, thật là không ngờ mà"

Bà vú Trương thị lại không nói gì, bởi vì bà cho rằng, thế tử gia có thiếp là bình thường, gia tộc hoàng thất không thể so với nhà khác.

Vãn Thanh gật đầu, cũng không có tức giận, không phật lòng là giả. 

Lại có người dâng cho chàng ngốc tận hai tiểu thiếp, chuyện này chỉ sợ không phải chủ ý của Hạ Hầu Mặc Viêm, không biết là chủ ý của người nào? 

Vãn Thanh nhất thời không biết nói gì, Đồng Đồng đang dựa vào trong lòng nàng ngoan ngoãn ngủ, trong lòng còn ôm Chiêu Chiêu.

Bên trong xe ngựa, yên tĩnh không tiếng động, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi cũng không dám nói lời nào. 

Bọn các nàng tưởng rằng, Vãn Thanh sẽ tức giận vì chuyện này, nhưng nàng lại im lặng như thế, các nàng cũng đành thôi vậy, tôi tớ không nên để ý quá nhiều đến vấn đề của chủ tử.

Kỳ thực Vãn Thanh là không biết phải bày tỏ thái độ như thế nào đối với việc này. Nàng bây giờ, đối với những chuyện như vậy, không có cái loại cảm giác ghen tuông, nàng sao biết phải giải quyết như thế nào kia chứ? 

Bởi vì nàng vốn không có yêu Hạ Hầu Mặc Viêm. 

Nếu như nàng thật lòng yêu một nam nhân, nàng sẽ không để yên như thế, nhưng … trong lòng nàng có một chút không thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui