Phần 4: Trở về phủ chính
Phòng khách chính.
Trong phòng, trừ lão thái thái, thì còn có Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tam bá mẫu đều lần lượt xuất hiện, hơn nữa mỗi người còn mang nha hoàn bà tử, đứng đầy một phòng khách, nhìn vào chỉ thấy người toàn người.
Ánh mắt của toàn bộ mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm trước cửa, trong lòng chỉ muốn gặp người nữ nhân tôn quý sắp gả vào Hán Thành Vương phủ kia thôi.
Vãn Thanh dẫn Hỉ nhi, Phúc nhi cùng hai nha hoàn, một đường đi tới phòng khách chính, vừa bước vào phòng, chưa kịp chào hỏi, thì giọng nói của lão thái thái đang ngồi trên cùng kia liền vang lên:
"Thanh nhi ngoan của ta, mau, mau tới đây ngồi với lão tổ tông"
Bà ta vẫy vẫy tay muốn Vãn Thanh đến chỗ bà ta, đáy mắt Vãn Thanh chợt lóe lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Nàng còn muốn đem toàn bộ người bên này chuyển đến phủ chính bên kia, bây giờ không thể cương với bà già này được.
Nghĩ, liền cười tủm tỉm đi qua, đứng ở bên cạnh lão thái thái.
Lão thái thái thấy nàng dịu dàng nhã nhặn, sắc mặt cũng tốt hơn, mặt mày hớn hở, khuôn mặt như phát sáng, kéo tay Vãn Thanh, để nàng ngồi ở bên cạnh bà, gương mặt yêu thương mở miệng nói:
"Thanh nhi, con sẽ không vì mấy chuyện cỏn con lúc trước mà còn giận lão tổ tông này chứ"
Vãn Thanh không nói gì, nội tâm hừ lạnh.
Bà già này thật sự là quá vô sỉ, mấy lời này mà còn có thể hỏi ra được. Bà ta làm những chuyện như vậy mà còn dám nói là mấy chuyện cỏn con, suốt ngày mộng tưởng ở trên người tôn nữ của mình kiếm lợi ích.
Kiếm không được thì trút giận lên đầu tôn nữ của mình, bây giờ còn chường mặt ra nịnh nọt nàng như vậy thì còn có tác dụng gì.
Nghĩ, liền lắc lắc đầu:
"Không có việc gì, lão tổ tông đến đây là có việc gì không? Cứ sai người qua đây truyền một tiếng là được, người cần gì nhọc công đi"
Vãn Thanh mới mở miệng nói xong, lão thái thái im lặng không nói, Đại bá mẫu Hầu phu nhân thay bà ta nói:
"Chuyện này sao có thể tắc trách vậy kia chứ, sau này Vãn Thanh chính là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, tôn quý lắm, sao chúng ta có thể tùy tiện gọi đến"
"Đúng vậy, Thanh nhi là mệnh trời sinh phú quý, nên từ nhỏ đã được hưởng phúc"
Lão thái thái cười chấp nhận câu nói của Đại bá mẫu, Vãn Thanh nghe các nàng nịnh nọt, làm ra vẻ như vậy, thật sự trong thâm tâm xúc động muốn đuổi cổ các nàng cút đi, làm sao có thể mở miệng nói được những lời như thế?
Sao không nói đến chuyện trước kia khi chính thể bị bọn họ khi dễ, các nàng sao không giỏi ra mặt bênh vực, ngay cả bản thân mình đã đến nơi này những sáu năm cũng không biết phải nhận bao nhiêu thua thiệt nữa đâu.
May mắn là mình, nêu như là người khác chắc đã sớm không chịu nổi mà tự vẫn rồi, hiện tại bọn họ còn mặt mũi mà đến đây nói những lời nà không sợ bị thiên lôi đánh sao?
Khó trách Thượng Quan gia càng ngày càng suy bại, đều là do bọn nữ nhân ngu dốt này … làm ra.
Nghĩ vậy, liền mở miệng nhắc chuyện trước kia từng nói với lão thái thái:
"Lão tổ tông, cháu gái lần trước từng nói với người là muốn nâng Tam di nương lên làm bình thê, lão thái thái thấy như thế nào?"
"Trước mắt, cháu gái chỉ còn có mấy ngày nữa là phải gả vào Hán Thành Vương phủ rồi, cũng không thể để phụ thân không ai chăm sóc"
Lần này Vãn Thanh vừa dứt lời, lão thái thái lập tức mở miệng đáp ứng:
"Con là chủ tử chân chính ở nơi này, nên làm như thế nào cứ làm, lão tổ tông sao lại ngăn cản quyết định của con kia chứ?"
Vãn Thanh trợn mắt lên, thật không biết trước đó là ai ngăn lên ngăn xuống, tựa như lấy mạng bà ta, nhưng … nếu đã đáp ứng, đó là một chuyện tốt.
Nghĩ liền nhìn Hỉ nhi, ra lệnh:
"Đi, gọi Tam di nương cùng Tam tiểu thư đến đây tạ ơn lão tổ tông"
"Dạ, nô tì đi ngay"
Lão thái thái mở miệng muốn ngăn cản, bà ta ngày hôm nay đến không phải là vì chuyện của người khác mà tới, mà là vì chuyện của Vãn Thanh nên mới tới, sao có thể vô duyên vô cớ để cho người khác náo loạn tâm.
Nhưng, Vãn Thanh vừa nói xong, Hỉ nhi đã chạy ra ngoài khiến bà không kịp lên tiếng.
Lão thái thái liền không quan tâm nữa, chú ý chuyên trước mắt cần phải làm, nhìn Vãn Thanh, mở miệng hỏi:
"Thanh nhi a, lão tổ tông qua đây là có một chuyện muốn nói với con"
"Lão tổ tông mời nói?"
Vãn Thanh mắt nhìn lão thái thái cười trả lời, không biết bà già chết tiệt này có cái gì muốn nói với nàng, nhưng trực giác của nàng khẳng định, đó nhất định là chuyện không tốt đẹp gì.
Lão thái thái nghe Vãn Thanh nói xong, bản thân lại không nói tiếp mà nhìn Tây phủ Nhị phu nhân, Nhị bá mẫu của Vãn Thanh liền đứng lên, mở miệng nói:
"Thanh nhi, ý của lão tổ tông, ngươi là tôn nữ chân chính của Thượng Quan phủ, là nữ nhi dòng chính của Thượng Quan phủ, theo lý nên xuất giá ở phủ chính Thượng Quan phủ bên kia chứ không phải ở bên này"
Nhị bá mẫu vừa dứt lời, Vãn Thanh liền giật mình, hiểu rõ nguyên nhân ngày hôm nay vì sao cả một đám người lại kéo qua đây.
Tất cả là vì muốm nàng xuất giá từ phủ chính bên kia.
Như vậy, mặc kệ là nàng thừa nhận hay không thừa nhận, nàng chính là nữ nhi của Thượng Quan gia, hôn sự của nàng với Mặc Viêm bỗng chốc biến thành Thượng Quan phủ với Hán Thành Vương phủ.
Như vậy, nàng, dù muốn hay không thỉ cũng phải nhận bọn họ làm thân thích, bà già này cũng thật biết tính kế, Vãn Thanh khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười thâm ý.
Nếu muốn nàng từ bên kia xuất giá, cũng không phải là không thể được, bà già này này hình như suy nghĩ nhiều quá, liền tính nàng là nữ nhi của Thượng Quan phủ thì thế nào?
Chẳng lẽ thông qua nàng làm thân thích với người của Hán Thành Vương phủ, thì có thể thay đổi được vận mệnh của Thượng Quan gia hay sao?
Vãn Thanh vừa nghĩ vừa gật đầu đồng ý:
"Được, cứ làm như vậy đi"
Lão thái thái quan sát Vãn Thanh, thấy nàng không cương như lần trước, mắt liền cười thành một đường nhỏ cong như trăng khuyết, nắm chặt tay nàng, mở miệng nói:
"Thanh nhi, con xem, con không còn mẫu thân, xuất giá là đại sự, lão tổ tông đương nhiên là nên đứng ra giải quyết"
"Đúng ra là nên từ đại trạch mà xuất giá, như vậy khi con đến Hán Thành Vương phủ cũng cho là có chút mặt mũi, lão tổ tông cũng là vì tốt cho con"
Rõ ràng là do lòng tham, mà còn giả nhân giả nghĩa làm ra loại chuyện đương nhiên này, Vãn Thanh tương đối khinh thường.
Nếu bà ta đã lên tiếng, vậy nàng cũng không cần khách khí với bà ta làm gì, đó là đại sự của bà ta.... còn đại sự của nàng thì …
Nghĩ, liền cười mở miệng nói:
"Nếu lão tổ tông đã nói như thế, Vãn Thanh đành nghe theo vậy, vừa vặn con cũng có một chuyện muốn nói với lão tổ đây"
"Người thấy đó, Vãn Thanh sắp phải gả vào Hán Thành Vương phủ rồi, không biết lão tổ tông cho con bao nhiêu đồ cưới, nhưng đồ cưới của mẫu thân con cũng chỉ còn lại có mấy gian cửa hàng kia... Vãn Thanh muốn mang vào Hán Thành Vương phủ một thể"
"Nếu như vậy … mọi người trong phủ này phải làm như thế nào đây?"
"Cho nên, tôn nữ nghĩ, những người này lý ra là phải trở lại phủ chính. Như vậy, chi cái gì, dùng cái gì thì trướng phòng cùng nhau chi, cũng sẽ không bị đói, bị chết rét"
"Lão tổ tông thấy thế nào?"
"Kể ra... nếu làm như vậy... cháu gái không phải là ngôn chính danh thuận từ phủ chính mà xuất giá sao?"
*Trướng phòng: phòng kế toán, nói chung là nơi chi, thu của cải của một phủ.
Vãn Thanh nói xong, mọi người trong phòng lập tức yên tĩnh không tiếng động, lão thái thái cùng vài vị phu nhân trên mặt ý cười rút đi, nha hoàn bà tử trong phòng càng không dám hó hé nói lời nào, tất cả mọi người đều nhìn Vãn Thanh.
Lão thái thái trong lòng buồn bực, con quỷ nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu cái tâm nhãn đây, mặc kệ bà nói cái gì, nó cũng đều có chiêu mà ứng đối lại bà.
Nãy giờ nó nói một tràng, thật khiến cho bà không tiện cự tuyệt, nếu lỡ chọc giận nó, sợ là từ đây về sau nó sẽ chặt đứt quan hệ cùng Thượng Quan phủ.
Nếu đáp ứng nó, như vậy bà phải bỏ tiền ra nuôi một đại gia đình của nhi tử sao?
Đó không phải là số lượng nhỏ, bây giờ Thượng Quan phủ không thể so với lúc trước, nhiều người như vậy, toàn bộ chồng chất tại phủ chính, thật có chút ngột ngạt.
Nhất thời, ai cũng không nói gì, ngoài cửa, giọng nói của Hỉ nhi vang lên:
"Tam di nương, Tam tiểu thư, hai người mau vào đi, đại tiểu thư cùng lão thái thái đang chờ hai người nãy giờ đó"
"Ừ"
Hỉ nhi mang Tam di nương cùng Tam tiểu thư đi vào trong phòng, ba người vừa bước vào liền phát hiện không khí có chút không ổn.
Sắc mặt mỗi người trong phòng khách đều rất khó coi, chỉ có tiểu thư là trên gương mặt phản phất nụ cười nhẹ nhàng, có vẻ như rất vui.
Tam di nương dẫn Thượng Quan Lãnh Tâm quỳ xuống tạ ơn:
"Nô tì tạ ơn ân điển của lão thái thái"
Lão thái thái trải qua điều chỉnh, hơi thở thuận không ít, nhàn nhạt mở miệng:
"Việc này hai mẹ con các ngươi nên cám ơn đại tiểu thư đi, lão thái thái ta không làm chủ được, chủ tử của các ngươi, Vãn Thanh mới là người có quyền quyết định tất cả mọi việc trong phủ này"
Lời này nói ra vốn rất hợp tình hợp lý, Tam di nương cũng không để ý, nghĩ lại thấy cũng đúng, lại hướng Vãn Thanh dập đầu:
"Tạ ơn đại tiểu thư"
Vãn Thanh gật đầu, bảo Hỉ nhi:
"Đỡ di nương cùng muội muội đứng lên đi"
"Dạ, tiểu thư"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi đi tới đở hai người đứng lên, nơi này vừa an tĩnh lại, ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói đầy quyến rũ:
"Lão tổ tông đã tới, sao lại không báo nô tì một tiếng, để nô tì đến đây thỉnh an lão tổ tông"
Tứ di nương dẫn hai tỳ nữ đi vào trong phòng, còn Thượng Quan Liên Tinh thì không thấy xuất hiện, nàng ta là không còn mặt mũi gặp lão thái thái, nên mới trốn tránh.
Tứ di nương nghe người báo, nói lão thái thái truyền Tam di nương cùng Tam tiểu thư đến thỉnh an, trong lòng lo lắng, liền trực tiếp đi tới.
Nàng ta sợ lão thái thái sẽ thăng Tam di nương làm bình thê, cho nên mục đích mà nàng đến là van cầu lão thái thái rút lại ý tứ.
Ai ngờ, lão thái thái tâm tình vốn không được tốt, vừa nhìn thấy Tứ di nương kia nhu nhu như cành liễu yếu ớt, dáng vẻ tựa như mãng xà không xương, lỗ mãng xông vào, liền một bụng khí, trực tiếp nổi giận, hét vào mặt nàng ta.
"Ngươi dùng gương mặt dụ dỗ cùng bộ dáng không xương đó làm cho ai xem? Là người trong thâm trạch đại nội, cũng là chủ tử của một viện, thế nhưng lại làm ra loại hành động lỗ mãng này. Khó trách... thành thì không thấy nhưng bại thì có thừa"
Tứ di nương nghe lão thái thái mắng xong, nháy nháy hai mắt, phản ứng không kịp, đây là ý gì hả?
Trong lòng chua xót, nàng cái gì cũng chưa nói, sao lão thái thái lại hướng nàng phát hỏa làm gì hả?
Thị Cẩm biết lão thái thái vì sao phát hỏa, chạy nhanh thuận ngực cho bà ta:
"Lão thái thái đừng tức giận làm gì, ngày hôm nay cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cũng nên trở vể phủ thôi"
Thị Cẩm nhìn tình hình trước mắt liền biết, muốn lão thái thái gật đầu chịu thua ở trước mặt Thượng Quan Vãn Thanh, là chuyện tuyệt đối không thể nào, nhưng Thượng Quan Vãn Thanh muốn ép chết lão thái thái thì dễ như trở lòng bàn tay.
Nữ nhân này quá thông minh, nghe nói toàn bộ Sở kinh lưu truyền, nàng là đệ nhất tài nữ Sở kinh, một khi đã thông minh như vậy, làm sao có thể để mặc lão thái thái muốn làm gì thì làm.
Cho nên nói, lão thái thái tốt nhất nên tránh giao chiến trực tiếp với nàng ta, bằng không chỉ nhận lấy thua thiệt vào thân.
Thị Cẩm đã lên tiếng muốn hồi phủ, Hầu phu nhân lập tức đứng dậy, giọng đầy quan tâm mở miệng nói:
"Vậy chúng ta đi về trước, lão tổ tông cũng đã rời khỏi phủ khá lâu, cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì khi khác lại nói tiếp đi"
"Đúng vậy, đúng vậy"
Mấy vị phu nhân kia cũng lên tiếng đồng ý, trong lòng các nàng thật sự không đồng ý đem toàn bộ người của phủ bên này qua phủ chính bên kia.Bọn họ vừa đi thì phủ rộng hơn nhiều, các nàng cũng có nhiều không gian hơn.
Nếu bọn họ trở về như vậy các nàng phải sống chật hẹp như lúc trước sao? Mấy năm nay, lão gia thu vào cũng không ít thiếp thất, như vậy muốn các nàng phải chia phòng ra sao?
Còn về khoảng chi tiêu, phải chi bao nhiêu mới đủ đây? Bây giờ, mọi người trong phủ toàn sống nhờ vào của hồi môn, lúc này lại đem những người này qua … phải sống như thế nào đây?
Vãn Thanh cũng không vội ép, cười tủm tỉm, đi qua, ôn nhu lên tiếng:
"Lão tổ tông, nếu người đã mệt thì hồi phủ nghỉ ngơi đi, ngàn lần đừng để bản thân mệt nhọc, cháu gái nhìn mà đau lòng không thôi"
Nàng nói xong, hơn một nữa gương mặt của mấy người trong phòng đều co quắp lại, Thượng Quan Vãn Thanh thật lợi hại, thật ngoan độc, ai muốn tính kế trên đầu nàng, căn bản chính là muốn tìm đường chết.
Lão thái thái là thật sựu tức giận, trên bộ ngực phập phồng lên xuống, trước kia phần lớn là giả bộ, lúc này đây là thật sự bị tức đến thở không ra hơi.
Bà ta vốn tưởng nàng chỉ là một đứa ngu ngốc, ai ngờ lại bị chơi một vố, lúc này, một câu nói cũng nói không nên lời, còn không thể giận ra mặt với Vãn Thanh. Bởi vì nàng là thế tử phi tương lai của Hán Thành Vương phủ.
Nghĩ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng hồi phủ.
Thị Cẩm không ngờ bà lại đồng ý, liền nhanh chóng kêu một tiểu nha hoàn chạy nhanh giúp nàng đỡ lão thái thái đi ra ngoài, mấy người khác lần lượt đi theo phía sau bọn họ đi ra ngoài.
Vãn Thanh dẫn đám người phủ chính tiễn đến bên ngoài cửa lớn, mắt thấy lão thái thái đã lên xe ngựa, cùng mấy vị phu nhân kia, liền kêu hạ nhân đóng cửa ngay lập tức như sợ bọn họ đổi ý muốn vào phủ lại.
Nàng liền mang theo bọn Hỉ nhi trở về Ngọc Trà Hiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...