Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Phần 1: Mộ Dung Dịch bị đập không thương tiếc

Trong phòng, Thượng Quan Vãn Thanh vui sướng mắng đã miệng, khiến Mộ Dung Dịch thiếu chút nữa bị tức chết. Mấy tên thủ hạ đứng phía sau nghe Vãn Thanh mắng xong, thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng. 

Nữ nhân này mắng chửi người quá độc, công tử sao mà chịu được.

Quả nhiên, Mộ Dung Dịch liền kích động, phóng tới bên giường nàng, muốn ra tay với Vãn Thanh.

Đáng tiếc, Thượng Quan Vãn Thanh đã sớm đề phòng hắn giở trò. Cho nên hắn vừa động, nàng liền giả vờ té xuống giường, chạy vòng vòng xung quanh phòng, cố tạo ra tiếng động thật lớn, còn không quên la to: 

"Giết người, giết người. Cứu mạng, cứu mạng"

Đúng lúc này, một tia sáng màu bạc từ giữa không trung bay tới, đâm thẳng vào người Mộ Dung Dịch. 

Đợi Mộ Dung Dịch phát giác ra, đã không kịp toàn thân mà lui, chỉ cố tránh tia sáng bạc ấy, không để nó đánh trúng được bộ vị trọng yếu của hắn. 

Lo trước lo sau, nhưng hắn không tránh khỏi một đao đâm trúng cánh tay hắn, cánh tay tê rần, không còn nhấc lên được nữa.

Hồi Tuyết nhảy ra, trầm giọng mở miệng: 

"Lớn mật, đám tặc tử nào dám cả gan nửa đêm xông vào Thượng Quan phủ?"

"Muốn chết?"

Nói xong liền xông lên, Hồi Tuyết là Thanh Huyền cao thủ, nên cũng không sợ những người đó. Mộ Dung Dịch bị thương, không thể ra tay tiếp, còn mấy tên thủ hạ thì cùng Hồi Tuyết giao đấu kịch liệt. 

Mộ Dung Dịch mãi lo nhìn thủ hạ của mình giao đấu với Hồi Tuyết mà quên Vãn Thanh, nàng nhân dịp này mà lớn tiếng kêu la: 

"Có ai không, có ai không, bắt thích khách, mau bắt thích khách"

Nàng vừa kêu la vừa hướng ra phía ngoài cửa chạy ra, cánh tay Mộ Dung Dịch bị thương khá nặng nên không thể ngăn được nàng. 

Giờ phút này hắn là phẫn nộ tới cực điểm, trong lòng chỉ muốn giết nàng, cho nên đuổi sát theo nàng.

Vãn Thanh vừa chạy, vừa đẩy đổ đồ vật trong phòng, vừa hướng Mộ Dung Dịch mà ném. Tuy rằng Mộ Dung Dịch cực lực né tránh, nhưng mỗi lần đều trúng chiêu. 

Trong lúc nhất thời, trên mặt, trên đầu, tất cả đều là màu trắng bột phấn pha lẫn với màu máu. Trông hắn như một thằng hề, chật vật không chịu nổi đến cực điểm.

Lúc này, hộ vệ bên ngoài đã bị kinh động, lập tức vọt vào, cùng những người đó đánh nhau.

Mộ Dung Dịch thấy cục diện trước mắt không xong. 

Đêm nay, không thể nào giáo huấn nữ nhân này. 

Hơn nữa mình lại đang bị thương, cánh tay máu chảy không ngừng. Nếu tiếp tục giao đấu, chỉ sợ mất máu quá nhiều mà nguy, ngược lại không có lợi cho mình. 

Nghĩ vậy, hắn vung tay, trầm ổn ra lệnh: 

"Đi"

Hắn vừa nói xong liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, mấy tên thủ hạ nghe lệnh, liều mạng theo sát chủ tử nhảy ra ngoài.

Trong phòng liền yên tĩnh trở lại, Vãn Thanh hướng đám hộ vệ mở miệng: 

"Tốt lắm, lui xuống đi"

"Dạ, đại tiểu thư"

Mấy gã hộ vệ lui ra ngoài, mấy nha hoàn bà tử bên trong viện đều bị kinh động. 

Ngay cả Trương quản gia cùng Thượng Quan Hạo bên Thạch viện cũng bị kinh động không nhỏ. Liền mang theo rất nhiều người đến Ngọc Trà Hiên, người người đứng ngập trong viện.

Bên trong gian phòng, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết thấp đèn, chỉ thấy trong phòng rất bừa bãi, Vãn Thanh xuyên quần áo, đi ra gian ngoài, phân phó người sửa sang lại sạch sẽ.

Thượng Quan Hạo mang theo Trương quản gia đi đến, nhìn cục diện trước mắt, không khỏi áy náy trong lòng. 

Nguyên lai Ngọc nhi không phải do Thanh nhi làm hại, đều là ông nói chuyện không dùng đến não, lập tức nóng lòng mở miệng: 

"Thanh nhi, con không sao chứ?"

"Phụ thân, ta không có việc gì"

Vãn Thanh để ý thấy gương mặt Thượng Quan Hạo tràn đầy lo lắng, vẻ mặt này tuyệt đối không phải giả. 

Hơn nữa bản thân mình xuyên qua đã được sáu năm, Thượng Quan Hạo vẫn đối với nàng yêu mến có thừa, cho nên nàng tha thứ cho ông lần này.


"Ừ, vậy là tốt rồi" 

"Nhưng rốt cuộc là ai dám cả gan nửa đêm xông vào Thượng Quan phủ. Đầu tiên là hại Ngọc nhi, lúc này lại muốn hại Thanh nhi... vừa rồi Thanh nhi có nhìn thấy mặt của hắn không?"

Thượng Quan Hạo hỏi Vãn Thanh, ánh mắt Vãn Thanh trong nháy mắt tối sầm lại. Nàng chậm rãi lắc đầu, nàng không muốn để cho Thượng Quan Hạo lo lắng thêm. 

Hơn nữa, liền tính nàng nói cho Thượng Quan Hạo, rằng tất cả mọi việc đều do Mộ Dung Dịch làm, chỉ sợ Thượng Quan Hạo cũng không có biện pháp đối phó với nam nhân kia. 

Cho nên cần gì nói ra để tăng thêm phiền não.

"Không biết, bọn họ tổng cộng có năm người, tất cả đều che mặt, may mắn có Hồi Tuyết bảo vệ cho ta"

Vãn Thanh nói xong, sắc mặt Thượng Quan Hạo bắt đầu âm trầm khó coi. 

Nghĩ đến chuyện Ngọc nhi đã mất tích không thấy đâu nữa, còn Thanh nhi lại thiếu chút nữa là bị người ta … Nếu không phải bên cạnh nữ nhi có Hồi Tuyết thì e rằng tối nay …

Thượng Quan Hạo không dám nghĩ nhiều, nhịn không được khẽ run. Cả người lập tức như già đi thêm vài tuổi, suy yếu dựa vào trên bàn. 

Vãn Thanh nhìn vẻ mặt Thượng Quan Hạo, liền biết ông đang liên tưởng đến chuyện của Thượng Quan Tử Ngọc cùng mình.

Chuyện này đối với Thượng Quan Hạo quả thật là đả kích rất lớn, nàng vội nhìn Trương Trung, ra lệnh cho hắn: 

"Trương quản gia, giúp phụ thân trở về Thạch viện nghỉ ngơi đi, chuyện kế tiếp ta sẽ xử lý"

"Dạ, tiểu thư"

Trương quản gia trả lời, vươn tay giúp đỡ Thượng Quan Hạo đi ra ngoài, Thượng Quan Hạo đi được hai bước, liền quay trở lại nhìn Vãn Thanh, lên tiếng: 

"Thanh nhi, con nhất định phải cẩn thận một chút, phụ thân không muốn con lại xảy ra việc gì"

"Ừ, ta biết"

Vãn Thanh đưa mắt nhìn bóng dáng ông rời đi, phát hiện bóng lưng của ông lại còng hơn lúc trước. Trong lòng không lí do hơi buồn.

Trong phòng, tiểu nha hoàn đã dọn dẹp sạch sẽ, Hồi Tuyết phân phó toàn bộ người lui xuống hết.

"Tiểu thư, người hãy chợp mắt một chút đi. Đêm đã khuya rồi, đừng suy nghĩ nữa"

"Ừ, được. Ngủ thôi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Cái tên Mộ Dung Dịch đáng chết kia, hắn phải nên xuống địa ngục mới đúng"

Vãn Thanh cắn răng, đi vào phòng trong nghỉ ngơi.

Lại nói tới Mộ Dung Dịch. 

Hắn bị thương cũng rất nặng, đang mang theo đám thủ hạ chạy ra khỏi Thượng Quan phủ. 

Trong lòng vừa mắng, vừa tính toán lần sau sẽ không tha cho Vãn Thanh. 

Con tiện nhân đó dám làm hại mình bị thương. Nếu không phải là mình khinh địch, thì con tiện tì kia làm sao có thể đắc thủ. Mấy người bọn họ yên lặng đi dọc theo con đường mòn nhỏ, một đường hồi Mộ Dung phủ mà đi.

Ai ngờ, đang đi qua một góc phố, ở trong góc tường âm u có một gốc cây liễu rất cao lớn. Lúc này, trên cây liễu thưa thớt nhánh, ánh trăng chiếu sáng cả gốc cây, có một người đang ngồi dựa ở trên tàng cây. 

Vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện, liền duỗi tay hái xuống năm phiến liễu, thẳng tắp hướng năm người phóng tới.

May mắn cả năm người thân thủ cũng không tệ nên kịp thời tránh được, bọn họ liền ngẩng đầu nhìn sang. 

Chỉ thấy trên cây có một người thân mặc bạch y, lúc ẩn lúc hiện như tiên. 

Tao nhã ngồi ở trên tàng cây, một chân gấp xếp lên, tóc đen nhẹ nhàng bay theo làn gió như đang nhảy múa, bắt mắt bức người, càng quỷ mị giống như tiên trên trời.

Chẳng qua trên mặt người này được che phủ nữa mặt bởi một cái khăn trắng, cho nên nhìn không rõ khuôn mặt hắn. 

Mặc dù hắn che mặt, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhìn xơ liền biết, người này nhất định là một vị mỹ nam tử.

"Ngươi là ai?"

Mộ Dung Dịch đối với những ai so với hắn tuấn tú hơn ba phần liền ghen tị. 

Hơn nữa.. lại còn bị người này dùng phiến liễu bắn một lần. Tuy rằng hắn né tránh kịp thời, nhưng trong lòng lại tương đối không thoải mái. 

Mộ Dung Dịch vừa nói xong, người nam tử đang ngồi trên tàng cây kia khinh thường tiếp lời: 

"Ngươi quản ta là ai làm gì?" 

"Đêm hôm khuya khoắt lén la lén lút, không phải gian trá tức trộm cắp, gia chán ghét nhất chính là loại người như thế. Cho nên tính giáo huấn các ngươi một chút"


"Cái gì, giáo huấn bọn ta?"

Mộ Dung Dịch nghe xong, thiếu chút nữa tức đến ngất đi. Xem ra hôm nay là ngày xui xẻo của hắn, thật là đen đủi mà. 

Tại sao trước đó xuất hành không xem hoàng lịch kia chứ? Mọi việc đều không thuận lợi. 

Trước đó, không giáo huấn được con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh kia, hiện tại giữa đường còn toát ra một tên giống như yêu nghiệt muốn đến giáo huấn hắn. 

Ngươi tự mình muốn chết, cũng đừng trách ta.

Cánh tay Mộ Dung Dịch bị thương khá nặng, chảy không ít máu, nên có chút suy yếu, đương nhiên là không thể nào xuất thủ, vung tay lên, ra lệnh cho thủ hạ: 

"Giáo huấn hắn thật tốt cho ta, để cho hắn biết cái gì gọi là giáo huấn"

Hắn vừa dứt lời, vài tên thủ hạ lên tiếng trả lời, liền dũng mãnh lao tới. 

Trên cây, người nam nhân kia cũng không tránh né, bật nhảy xuống, tao nhã đến cực điểm.

Chân còn chưa chạm đất, liền tung một chưởng hướng mấy tên thủ hạ kia đánh tới, một chưởng tung ra, huyền khí tràn ngập khắp nơi, giống như tầng sương mù dày đặc. 

Trong sương mù dày đặc, chỉ nghe vài tiếng vang, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết.

Mộ Dung Dịch hoàn toàn ngây người, này Huyền Khí lại là sắc thái màu xanh đậm cực đậm, ùn ùn kéo đến bao phủ khắp nơi, làm cho người ta trốn không thoát khỏi sức mạnh của nó.

Người này vậy mà lại là Lam Huyền tam phẩm cao thủ. 

Trong thiên hạ, có rất ít cao thủ như hắn, hắn trẻ tuổi như vậy mà lại là Lam Huyền tam phẩm cao thủ. 

Nghe nói, lâu chủ Thiên Ưng Lâu Đàm Đài Văn Hạo cũng là Lam Huyền cấp, nhưng mà hắn là mấy phẩm, thật không có ai biết. Nhưng mà người trước mắt quả thật chính là Lam Huyền tam phẩm.

Trên Huyền Vũ đại lục, Lam Huyền tam phẩm có thể tính là cấp bậc cao nhất, người này đến tột cùng là ai?

Mộ Dung Dịch lui vài bước, đứng nghiêm trang, trầm giọng mở miệng: 

"Các hạ rốt cuộc là ai?"

Hắn mở miệng hỏi, người nọ vừa thu lại bàn tay, thu hồi Lam Huyền khí. Trong chớp mắt thiên địa một mảnh tối đen, trở về màn đêm quen thuộc. 

Mà mấy tên thủ hạ của hắn, không phải gãy tay thì chân cũng bị chặt đứt. 

Lúc này xếp thành hàng tựa như mấy bức tượng La Hán trong chùa, tất cả đều được sắp xếp ở một chỗ, giãy giụa, hướng chủ tử của mình kêu to:

"Công tử, cứu chúng ta, công tử, cứu chúng ta"

Mộ Dung Dịch tuy rằng trong nội tâm run sợ, nhưng mà sắc mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, nhìn bạch y nhân kia phiêu dật cao nhã, đối lập trong đêm tối, tựa như trích tiên. 

Người xuất sắc như thế, võ công lại rất cao cường. 

Vì sao lại không có ai biết đến? 

Chẳng lẽ … hắn là …

"Ngươi là lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo?"

"Chẳng lẽ trong thiên hạ này chỉ có Đàm Đài Văn Hạo hay sao?"

Người nọ nói xong, thân hình chợt lóe, liền xuất hiện trước mặt Mộ Dung Dịch. 

Quả nhiên là nhanh như tia chớp, trong nháy mắt liền tới. Mà Mộ Dung Dịch phản ứng kịp, lui về phía sau, lại bị một lực đạo giữ chặt, căn bản không thể động đậy.

Thân là Thanh Huyền cao thủ, trong lòng hắn biết rõ, càng lên cao việc tu luyện Huyền Lực càng khó, huống chi là kém vài cấp. 

Nội lực thâm hậu kia là cảnh giới một trời một vực với hắn, đêm nay hắn đừng nghĩ toàn thân mà lui. 

Trong lòng vừa nghĩ, lại cảm thấy thân thể bổng nhẹ nhàng, tức khắc liền bị ném ra xa, nặng nề ngã trên mặt đất. 

Người nam tử kia liền đạp thẳng vào cánh tay của Mộ Dung Dịch, chỉ nghe Grắc... Grắc... tiếng xương cốt bị gãy từng mảnh vang lên rõ ràng. 

Mộ Dung Dịch rốt cuộc khống thể không chế nổi rống lên ra tiếng: 

"Ah……ahahahahahhhhh"


Trong đêm tối, tiếng thét này rất kích thích thính giác, ngay cả kia mấy thủ hạ bị đánh gãy tay gãy chân kia, cũng không nhịn được mà run rẩy không ngừng. Ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

"Công tử ….."

Đáng tiếc, bạch y nhân kia cũng không có buông tha cho Mộ Dung Dịch. 

Ngược lại, động tác còn nhanh hơn, từng quyền từng quyền đánh thẳng vào mặt Mộ Dung Dịch. 

Chỉ sau vài quyền, Mộ Dung Dịch tự nhận tuấn mỹ vô trù, giờ phút này gương mặt hắn sưng lên giống như một cái đầu heo, thống khổ rên rỉ không ngừng.

Bạch y nhân kia cuối cùng cũng dừng tay, tao nhã vỗ nhẹ hai tay, lạnh lùng mở miệng: 

"Được rồi, hôm nay gia đại lượng bỏ qua cho các ngươi, nêu như lại có lần tiếp theo, xem ta như thế nào phế đi ngươi"

Hắn nói xong, phẩy phẩy cẩm bào màu trắng, tao nhã rời đi, bạch y phấp phới, cao ngạo như tiên.

Mộ Dung Dịch không hiểu mình tại sao lại bị đánh, nhịn đau, khốn khổ mở miệng: 

"Ta cùng với các hạ rốt cuộc có oán thù gì? Sao các hạ lại ra tay độc ác như vậy?"

"Đêm nay ngươi từ nơi nào đến, ta liền đánh thay nơi đó"

Cười lạnh một tiếng, bỏ xuống một câu, giọng điệu rất quỷ mị, bóng trắng trong nháy mắt liền biến mất. 

Trên đường, một bóng người cũng không có.

Mộ Dung Dịch giãy giụa đứng lên, ngửa mặt lên trời thống khổ kêu to: 

"Tại sao lại là Thượng Quan Vãn Thanh?"

Hắn bây giờ là tay đau, miệng đau, mặt đau, toàn thân đều đau. 

Tất cả những điều này đều là do Thượng Quan Vãn Thanh ban tặng, nữ nhân này rốt cuộc có cái gì tốt, vì sao sau lưng ả lại có người lợi hại như vậy chống lưng. 

Xem ra sau này hắn phải cẩn thận hơn khi tính kế với ả.

Mấy người bọn họ vừa lôi, vừa kéo, vừa dìu nhau hồi Mộ Dung phủ dưỡng thương.

Giằng co với thích khách đến nửa đêm, Vãn Thanh rất mệt mỏi, nên Ngọc Trà Hiên sáng sớm liền không có nửa điểm tiếng vang. Mọi người đi đường làm việc đều bước đi hết sức nhẹ nhàng. 

Chỉ trừ Trương Trung,vị khách không mời mà đến. 

Vì tình huống bất đắc dĩ, nên Trương quản gia không thể không mang theo người đến bẩm báo:

"Hồi Tuyết cô nương, tiểu thư còn chưa có thức dậy sao?"

Trương quản gia biết chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua khiến tiểu thư rất mệt mỏi, chắc chắn là muốn nghỉ ngơi thật tốt. 

Hắn thật sự không muốn tới đây quấy rầy tiểu thư … nhưng mà có một người đang đứng trước cửa phủ... đang muốn xông vào đòi gặp tiểu thư cho bằng được. 

Hắn không làm chủ được, chỉ đành phải đến đây xin chỉ thị của tiểu thư. 

Làm như thế nào là ý của chủ tử, không phải một hạ nhân như hắn có quyền quyết định.

"Đúng vậy" 

"Sao vậy? Là ai muốn gặp tiểu thư sao?"

"Một vị tiểu thư có dáng dấp xinh đẹp vô cùng"

Trương quản gia miệng thì bẩm báo, trong lòng còn thêm một câu. 

Là một nữ nhân quá cuồng ngạo, quá chanh chua, mặc một váy dài, màu sắc rực rỡ cùng hoa văn nhìn nhức mắt, bao phủ toàn thân, giống như một con chim khổng tước đầy kiêu ngạo.

Lúc mới nhìn ông còn nghĩ là ở đâu ra một con chim to dữ.

Bất quá những thứ này đều là suy nghĩ trong lòng của ông, ông không biết con chim khổng tước đó là ai? Vì sao tìm đại tiểu thư nhà mình với thái độ hung hăng như vậy? 

Cho nên ông không dám quyết định, có cho nàng ta vào phủ hay không thì còn tùy vào chỉ thị của đại tiểu thư.

"Ờ, ông hãy hỏi danh tính của nàng ta là gì sau đó lại đến báo" 

"Nếu tiểu thư không biết, thì đuổi nàng ta đi. Tiểu thư hôm qua thật sự quá mệt mỏi, nếu như chuyện không quan trọng thì không cần đến bẩm báo"

"Dạ, Hồi Tuyết cô nương"

Trương quản gia lau mồ hôi trên mặt, gấp gáp lui ra ngoài. 

Làm hạ nhân, muốn có một chén cơm để ăn thực không dễ. 

Bây giờ ông phải chạy ra trước cửa hỏi danh tính của con chim khổng tước kia nữa, thật là cực cho thân già này quá mà.

Chừng nửa nén hương, Trương quản gia lại đến nữa, giọng gấp gáp nói: 

"Hồi Tuyết cô nương, mời cô bẩm báo tiểu thư giúp nô tài" 


"Nàng ta gọi là Tô Mỹ Nhã" 

"Vừa rồi lão nô đến hỏi danh tính của nàng ta, còn bị nàng ta mắng chửi một phen, nước bọt của nàng ta còn phun đầy đầu lão nô đây này"

"Cái gì?" 

"Ả nghĩ ả là ai kia chứ? Tiểu thư không biết loại người như thế" 

"Trương quản gia, lập tức ra lệnh cho hộ vệ đem người nọ ném ra ngoài"

"Hồi Tuyết cô nương, nếu tiểu thư biết nàng ta thì tính sao đây?"

"Ta đứng ra chịu trách nhiệm" 

"Đi, về sau, phàm loại sự tình này tốt nhất nên hỏi rõ ràng. Nếu quả có loại tiện nhân này tới cửa, chỉ cần đuổi cổ ném ra ngoài, tiểu thư nhất quyết sẽ không bao giờ giao du với loại không đứng đắn này làm bằng hữu đâu"

"Đúng, đúng, lão nô sẽ đi làm ngay"

Trương quản gia được Hồi Tuyết chỉ cách giải quyết, lập tức báo cho hộ vệ, ném người ra ngoài.

Ai ngờ, con chim khổng tước Tô Mỹ Nhã kia biết võ công, liền xông vào, cùng hộ vệ đánh nhau một trận. Mãi cho đến khi Long Diệu xuất hiện quát lạnh một tiếng, ngăn cản hai bên đang giao đấu. 

Khi đó, Trương quản gia mới biết được, nguyên lai con chim khổng tước Tô Mỹ Nhã này lại là biểu muội của tam hoàng tử. 

Nếu là biểu muội của tam hoàng tử... tại sao không tìm tam hoàng tử, tìm tiểu thư của bọn họ làm gì?

Trương quản gia nghĩ mãi không ra. 

Nếu là biểu muội của tam hoàng tử... đương nhiên không thể đánh. 

Liền phân phó hạ nhân cùng hộ vệ rút lui, ai làm việc nấy.

Tô Mỹ Nhã mang theo mấy người thủ hạ cùng hai nha hoàn, đi theo Long Diệu hồi Minh Nguyệt Hiên.

Long Diệu sắc mặt khó coi đến cực điểm, tức giận trừng mắt nhìn Tô Mỹ Nhã, trầm giọng lên tiếng: 

"Ngươi tới làm gì?"

Tô Mỹ Nhã vừa thấy Long Diệu tức giận, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nhu nhu nhược nhược mở miệng: 

"Biểu ca, ca vì sao không trở về Long Phiên vậy" 

"Ca biết không? Người ta vừa nghe tin ca bị thương, lập tức cưỡi ngựa không ngừng để chạy vội tới, ai ngờ … ca thế nhưng lại ở trong nhà một nữ nhân" 

"Người ta chỉ là muốn nhìn một chút xem ả ta là cái dạng nữ nhân gì mà cũng dám cả gan mê hoặc biểu ca"

"Câm miệng"

Long Diệu hét lớn, trừng mắt nhìn Tô Mỹ Nhã, lên tiếng: 

"Ngươi lập tức hồi Long Phiên cho ta"

"Vậy … còn biểu ca thì sao?"

Tô Mỹ nhã chu miệng lên, nàng thật vất vả mới đến xem biểu ca, biểu ca thế nhưng lại đối xử với nàng như vậy. 

Trước kia hắn đối với nàng rất dịu dàng. Hừ, xem ra nam nhân một khi bị nữ nhân khác mê hoặc, quả nhiên sẽ đối xử vô tình vô nghĩa với người tình cũ. 

Không được, nàng nhất định phải kéo tâm của biểu ca trở lại.

Long Diệu nghe Tô Mỹ Nhã nói xong, nhất thời không nói gì, bước mấy bước rồi mới chậm rãi mở miệng: 

"Thương thế của ta còn chưa khỏi hẳn"

Kỳ thực, vết thương của hắn đã không còn gì đáng lo ngại. Chỉ là nếu hiện tại hắn rời đi, hắn cảm giác, cảm thấy không cam lòng. 

Cho nên hắn muốn dạm hỏi Vãn Thanh thêm một lần nữa, thử xem mẹ con các nàng hai người thật sự không cùng hắn hồi Long Phiên sao?

"Nếu mà thương thế của biểu ca còn chưa khỏi hẳn, vậy ta lưu lại bồi biểu ca"

Tô Mỹ Nhã cười nịnh nọt, ngẩng đầu thấy sắc mặt Long Diệu có chút mềm hoá, lập tức khẽ vươn tay kéo cánh tay hắn lắc lư qua lại, làm nũng: 

"Biểu ca, ca hãy để cho người ta lưu lại bồi ca đi nha, nha, nha, nha" 

"Biểu caaaaaaaa……"

"Muốn lưu lại, có thể" 

"Nhưng mà ngươi nhớ kỹ cho ta, không cho phép nói chuyện không nên nói, làm những chuyện không nên làm"

"Dạ, Nhã nhi biết rồi, biểu ca yên tâm đi"

Tô Mỹ Nhã giở chiêu trò nũng nịu của nữ nhân thì Long Diệu liền mềm lòng. 

Nếu mình đuổi sát không buông, ép hắn hồi quốc, không chừng hắn sẽ ném nàng ra khỏi đây. Không phải là tiện cho con tiện nhân kia sao? 

Nghĩ, khuôn mặt đầy ý cười, thật chẳng còn nhận ra con chim khổng tước chanh chua kiêu ngạo trước đó còn lớn lối la hét trước cửa phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui