Có điên mới book vé đi Quảng Đông.
Giang Thiêm vô thức chuyển ứng dụng, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Tận tới lúc bạn học bên cạnh vỗ hắn, che miệng thì thầm: “Cứ tưởng được nghỉ hai hôm để đi thăm thú khắp nơi cơ, giờ thì hay rồi, toang kèo.”
Bấy giờ Giang Thiêm mới hoàn hồn. Hắn đưa mắt nhìn lịch trình dự án vài ngày tiếp theo trên màn chiếu, rồi nhìn bảng tra cứu thông tin chuyến bay trên màn hình điện thoại của mình, day day sống mũi, thầm nhủ mình sắp điên tới nơi rồi.
Hắn thoát khỏi ứng dụng ấn tắt màn hình, đang định cất điện thoại đi thì nhận được cuộc gọi của Triệu Hi.
“Em đi nghe điện thoại.” Hắn đánh tiếng với giáo sư, cầm điện thoại ra khỏi phòng họp.
“Anh Hi.”
“Ôi, mãi không thấy cậu trả lời làm anh giật mình thon thót.” Giọng nói lười biếng của Triệu Hi vang lên, mấy ngày nay anh được nghỉ, bèn lái xe chở hai cụ lên núi tắm suối nước nóng, đời cứ gọi là lên hương. Những lời nói với Thịnh Vọng hoàn toàn là xàm cả, còn bị ông chủ Triệu nghe lỏm chỉ vào mũi trợn mắt lườm xéo: “Cứ tưởng cậu book vé thật cơ.”
“Sao có thể.”
“Thế được rồi, vẫn còn lý trí, không đến nỗi chưa biết cả tên khách sạn mà đã bay lung tung.” Triệu Hi nói.
“…”
Giang Thiêm – suýt nữa làm thế – lựa chọn im lặng vài giây.
Triệu Hi nói tiếp: “Kể ra anh hơi khó hiểu.”
“Gì cơ?”
“Sao cậu cứ phải vòng vo tam quốc nói bóng nói gió với anh làm gì? Tự hỏi đi.” Triệu Hi với tư cách người từng trải vừa đồng cảm vừa nóng lòng muốn hai đứa xích lại gần nhau: “Cho anh địa chỉ, anh đến tìm em. Chả nhẽ nó không cho?”
Không đợi Giang Thiêm mở miệng, Triệu Hi đã tự tổng kết: “À quên mất, cậu nghiện còn ngại.”
Giang Thiêm: “…”
“Không phải.” Hắn dừng lại chốc lát, giọng điệu ủ ê: “Em ấy sẽ chạy mất.”
Triệu Hi: “Hể?”
“Cho em ấy thời gian dư dả thì em ấy sẽ nghĩ nhiều, nghĩ không thông sẽ chạy mất.”
Giang Thiêm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, giống hồi cấp 3 người nào đó không nói năng gì đã tự đóng gói mình tống sang lớp khác.
Con mèo nhà hắn kế thừa toàn bộ truyền thống tốt đẹp này, chủ động duỗi móng gẩy ổng quần là nó, gẩy xong chuồn mất dạng cũng là nó.
Dạo xưa Giang Thiêm có thể gom góp một quyển sổ ghi chép để bắt người về, giờ trong tay hắn còn gì đâu?
“Thế phải làm sao bây giờ, tập kích bất ngờ? Không cho nó cơ hội suy nghĩ nhiều với chạy trốn?”
“Em ấy đi công tác về thì chờ em ấy tan tầm.” Giang Thiêm nói. Không có địa chỉ nhà chứ địa chỉ công ty thì hắn biết.
Triệu Hi càng nghĩ càng thấy vui, bèn đùa rằng: “Sao anh cảm giác như cậu đang bắt chim sẻ thế nhờ.”
Giang Thiêm chả muốn mua vui cho anh, cắt ngang: “Cúp đây.”
“Ơ —–” Triệu Hi cản lại.
“Còn gì nữa?” Giang Thiêm dừng bước chân toan lên tầng.
Lần này Triệu Hi không cợt nhả nữa, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Thế còn mẹ cậu…”
“Dạo gần đây khá hơn rồi.” Nếu không hắn cũng chẳng xốc nổi về nước. Giang Thiêm nói xong thì nhăn mày rất nhanh, bổ sung thêm: “Chắc nhờ nghe tin sức khỏe Quý Hoàn Vũ xuống dốc.”
“Cậu nói với cô chuyện này cơ á?” Tin tức sức khỏe Quý Hoàn Vũ xuống dốc do Triệu Hi thăm dò được và nói cho Giang Thiêm biết, anh tưởng Giang Thiêm biết thì biết chứ không nói ra đâu, bởi cái tên này luôn là bãi mìn kinh khủng nhất của Giang Âu.
“Em không nói, mẹ nghe người khác.” Giang Thiêm nói.
Điều này khiến hắn cực kỳ bất ngờ, phản ứng của Giang Thiêm khi nghe ba chữ “Quý Hoàn Vũ” hời hợt hơn dự đoán của hắn nhiều, chẳng qua mấy bữa nay uể oải mệt mỏi, trước khi hắn về nước đã khôi phục thái độ bình thường. So ra thì cô phản ứng mạnh với “Thịnh Vọng” hơn.
Giọng nói của Triệu Hi kéo hồn hắn về: “Mẹ cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, cậu chắc chắn muốn theo đuổi lại chứ?”
Không phải anh muốn làm Giang Thiêm bỏ cuộc giữa đường, chẳng qua anh từng gặp vô số cảnh hợp tan lặp đi lặp lại rồi, sợ hai thằng em vội vàng kết thúc lần nữa.
Giang Thiêm lặng thinh hồi lâu: “Từ lâu em đã nói em không nợ ai hết.”
Lựa chọn của hắn chưa bao giờ phụ thuộc vào Giang Âu thế nào, mà phụ thuộc vào Thịnh Vọng ra sao. Trước mặt chỉ có hai con đường, xa nhau hoặc đi tiếp. Họ đã thử một con đường và mọi thứ đảo điên hết cả….
Có toang tiếp thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Giang Thiêm nhớ tới dáng vẻ kiệm lời của Thịnh Vọng tối hôm ấy, im lặng giây lát và bảo: “Dù gì cũng không tệ hơn bây giờ được.”
Triệu Hi im bặt, nửa rối ren nửa bùi ngùi bật cười: “Ok, anh và Lâm Tử chờ hai cậu mời cơm.”
Với tư cách người ngoài cuộc, hắn đã quan sát lâu lắm rồi, quả tình rất muốn giúp một tay, đôi khi hận không thể nói hết những chuyện mình từng trải và nỗi xoắn xuýt mình từng cảm nhận cho Giang Thiêm và Thịnh Vọng biết để đỡ phải khổ. Nhưng hai đứa không phải hắn và Lâm Bắc Đình, người khác nhau thì con đường cũng khác…
Chẳng bằng chia sẻ thứ thực dụng hơn.
Trước khi cúp máy Triệu Hi bỡn cợt hỏi: “Muốn anh chỉ cậu cách theo đuổi tình cũ không?”
Giang Thiêm: “Anh nói đi.”
Triệu Hi không ngờ cái tên nghiện còn ngại này muốn nghe thật, bấy giờ nghẹn họng, bình tĩnh nói: “Dựa theo kinh nghiệm, gặp nhau vài lần củi khô bốc lửa, không dập được hết thì dễ xô xát, xô xát rồi thì dễ động tay động chân, í ẹ í ẹ…. Ế đợi đã, cậu đã đủ tuổi chưa?”
“…”
Giang Thiêm rút tai nghe ra, cúp thẳng.
*
Thịnh Vọng chạy đến Quảng Đông nhưng không được yên.
Đầu tiên là thằng ngu Cao Thiên Dương gọi điện om sòm lúc 5 giờ sáng bảnh mắt, gào thét lôi cổ cậu từ trong chăn ra: “Anh Thiêm về rồi cậu biết chưa?!”
Từ sau khi đi công tác Thịnh Vọng chưa thấy điện thoại rung phát nào, giờ nghe điện phát tỉnh luôn, đếch còn buồn ngủ gì sất. Cậu cầm điện thoại ngơ ngác ngồi trên giường chốc lát, trong đầu thực hiện một trăm lẻ tám cực hình với Cao Thiên Dương, bấy giờ mới xuống giường uống nửa cốc nước và nói: “Tôi biết rồi.”
Giọng Cao Thiên Dương tức thì nhỏ đi: “Hả cậu biết á? Sao cậu lại biết? Anh Thiêm về nước liên lạc với cậu à?”
“Nghĩ gì thế.” Thịnh Vọng nói: “Đi ăn cơm tình cơ gặp.”
Cao Thiên Dương im lặng hồi lâu mới thốt: “Đệch, ảo thế?”
Thực ra dạo xưa Giang Thiêm đi, có đợt Cao Thiên Dương khó chịu lắm, thậm chí là tức giận. Hắn muốn nói dù thế nào cũng là bạn bè nhiều năm, sao có thể phủi đít ra đi thế được? Sau đó đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ thì không giận nữa, chỉ thấy đau lòng thôi.
Cũng chính vào thời gian đó hắn bỗng hiểu thấu lòng mình, từ chối cuộc thi ưu tiên xết tuyển để đến Bắc Kinh. Tính ra thì Giang Thiêm và Thịnh Vọng là nửa Ông Tơ của hắn ấy chứ, chẳng qua Ông Tơ lẻ bóng một mình thôi.
Cao Thiên Dương hắng giọng, cẩn thận dè dặt hỏi: “À thì Ớt bé bảo tôi hỏi các cậu, có định quay lại không?”
Thịnh Vọng: “…”
Cậu đúng là biết chọn chủ đề thật.
“Hỏi làm gì?” Cậu tức giận nói.
Cao Thiên Dương giải thích: “Chuyện là thế này, mùng 3, 4, 5 lão Tống đến Bắc Kinh công tác, bọn tôi định hỏi đám Cá Chép xem có rảnh không thì mình làm buổi họp lớp. Cậu với anh Thiêm… thì sao?”
Hiện tại Thịnh Vọng vẫn đang trong giai đoạn hoảng hồn, cậu nghĩ đến cảnh tượng ấy, cả phòng toàn là bạn học cũ biết chuyện. Nhỡ đâu cậu và Giang Thiêm lúng túng xấu hổ thì toang, có khác gì bị lột sạch bắt đi diễu hành đâu, nghĩ thôi đã thấy tức thở rồi.
Thế là cậu do dự nói: “Tiếc quá, tôi đang đi công tác ở Quảng Đông mất rồi, các cậu gọi cậu ấy đi đi, lâu lắm không gặp. Không cần tính cả tôi đâu.”
Cao Thiên Dương hơi thất vọng, đáp “Ò” rồi cúp máy.
Kết quả đuổi được Cao Thiên Dương, vẫn còn Trương Triêu chờ đằng sau.
Chắc thằng cha hóng hớt này đang họp, thấy rảnh rang nhạt nhẽo quá bèn tìm Thịnh Vọng trêu. Hai ngày nay gã đều ở trong trường Đại học, chẳng biết cố ý hay trùng hợp mà tình cờ gặp được Giang Thiêm vài lần. Chỉ tình cờ gặp thôi thì chả nói làm gì, đằng này hắn còn chụp ảnh.
Ban ngày Thịnh Vọng vật lộn với khách hàng, đến tối vừa về khách sạn đã bị hắn oanh tạc liên hồi. Wechat rung bảy tám lần, tất cả đều là ảnh chụp.
Thịnh Vọng ấn vào bỗng sững người, ngồi thẳng xuốn ghế sô pha cạnh cửa sổ, xem từng tấm một. Trong điện thoại của cậu có ảnh của Giang Thiêm, giữ gìn trong album ảnh riêng tư, có bức ảnh hồi xưa thừa dịp hắn ngủ chụp trộm, có bức ảnh bóng lưng hai người kề vai sát cánh. Để cho kín đáo mà hiếm có ảnh chính diện. Như những bức ảnh Trương Triêu gửi cũng rất hiếm.
Cậu tải từng cái một, tải đến bức ảnh cuối cùng bỗng khựng lại, bởi vì trong ảnh có vài nữ sinh đang nhìn Giang Thiêm.
Cảnh tượng này làm cậu giật mình nhớ lại ngày tháng ở trường trung học trực thuộc, cũng hay có con gái cười đùa đi ngang qua, quay đầu nhìn mãi, nhưng Giang Thiêm vẫn lạnh lùng hời hợt, ngoảnh mặt làm ngơ với ánh nhìn xung quanh.
[Trương Triêu: Mắt cậu tinh đấy, mới vài phút thôi mà đã có ít nhất 2 tốp nữ sinh chạy tới bắt chuyện với cậu ta.
[Trương Triêu: Còn xin số nữa cơ, tôi thấy mấy cô nàng nhao nhao rút điện thoại ra]
[Trương Triêu: Mấy em gái Đại học bây giờ đúng là hoạt bát quá, rít ra rít rít, náo nhiệt đáo để]
[?: …]
[?: Anh đang họp cơ mà, làm cái gì đấy?]
[?: Tố cáo]
Thịnh Vọng vốn định mặc kệ gã, nhưng nhìn những lời gã nói thì không hiểu sao đổi ý. Chẳng biết bị ảnh chụp thọc cho phát hay bị tính từ “náo nhiệt” thọc nữa.
Cậu đuổi Trương Triêu xong rồi thoát khỏi wechat, tắ rửa thay quần áo trả lời cả đống thông tin về công việc, sau đó ngồi trên ghế sô pha lặng người mãi, ma xui quỷ khiến gửi cho Cao Thiên Dương một tin nhắn.
Cậu nói: Mùng 3 tôi về Bắc Kinh, nếu hẹn vào mùng 4 thì tôi có thể sắp xếp.
Cao Thiên Dương:???
*
Nhưng người tính không bằng trời tính, chuyến công tác của Thịnh Vọng bỗng kết thúc sớm.
Khách hàng cậu phải xử lý nổi tiếng phiền phức, ban đầu dự tính phải tốn một tuần, ai ngờ đúng lúc đối phương gặp chuyện mừng, cộng thêm Thịnh Vọng khéo ăn khéo nói, hai người rưỡi thôi đã giải quyết xong toàn bộ nội dung cần trao đổi. Cậu đặt chuyến bay nhanh nhất về Bắc Kinh, thế mà vẫn kịp giao thừa.
Tiếc rằng, tuy cậu bắt kịp thời khắc chuyển giao từ năm mới sang năm cũ, nhưng không thể hẹn Triệu Hi và Lâm Bắc Đình. Bởi vì trong tổ nhận được tin tức bèn đặt chỗ luôn, tận dụng tiệc giao thừa để làm tiệc ăn mừng luôn, cậu là nhân vật chính nên chạy không thoát.
Trong trường hợp này, nhân vật chính là kẻ bị chuốc nhiều nhất, Thịnh Vọng chả thích tẹo nào. Cậu từng học Trương Triêu vài mánh khóe, rõ ràng chỉ uống 5 cốc nhưng vẫn có thể đối phó cả bữa tiệc. Nhưng liên hoan trong công ty thì khác, bởi mánh khóe cậu biết thì mọi người đều biết, không dùng được.
Thế là tối hôm đó cậu uống quá chén. Lúc tan cuộc, cậu nhìn chằm chằm bọt bia trắng còn sót lại trong cốc dưới ánh đèn chói mắt, bỗng chẳng biết đêm nay là đêm nào.
Chắc vì trang trí trong phòng riêng này giống với phòng riêng ở quán nướng “Năm đó”, hoặc có lẽ cậu đang cậy say làm càn cho phép mình đắm chìm trong hồi ức.
Cậu ngồi mãi ngồi mãi, cảm giác phải có ai đó tới đón cậu về. Mãi tới khi bị người ta vỗ vai hỏi: “Gọi xe cho cậu rồi, đi được không?”
Cậu ngẩng đầu, trông thấy người hỏi là Trương Triêu thì thất vọng cụp mắt.
“Sao thế? Cậu ổn chứ?” Trương Triêu hỏi cậu.
Đến cả giọng nói cũng như chìm trong bọt bia, lùng bùng mờ ảo. Thịnh Vọng gật mạnh đầu, tiếp tục bất động. Thật lâu sau đó cậu mới vịn thành ghế đứng dậy, túm Trương Triêu nói vài câu.
Cậu say quá, ban nãy nói gì đã quên hết sạch, nhưng vẫn đứng thẳng, thoạt nhìn không giống con ma men tí nào. Cậu chào Trương Triêu, ngồi vào xe đã gọi.
Thành phố đôi khi thật lạ, rõ ràng trời nam đất bắc cách xa muôn trùng, nhưng về đêm như hòa thành một. Thịnh Vọng tựa vào cửa sổ xe, nhìn đèn điện sáng trưng bên ngoài, chợt nhớ tới con đường đi từ trường trung học trực thuộc về ngõ Bạch Mã.
Hồi ấy cậu cũng thích làm vậy, dặt dẹo ngồi ghế sau xe chú Tiểu Trần, khóe mắt liếc qua màn hình điện thoại lúc sáng lúc tối của Giang Thiêm, và chợp mắt trong ánh đèn lướt qua.
Thịnh Vọng không ngủ hẳn, say sưa chếnh choáng làm cậu không rõ mình có ngủ hay không. Chỉ biết điện thoại rung lên, cậu mở mắt ra theo phản xạ có điều kiện.
Bác tài thấy cậu ngồi thẳng dậy bèn cười khổ giải thích: “Đường này tắc khiếp, hôm qua không thế đâu, hôm nay đen quá.”
Thịnh Vọng gật gật đầu với bác ta, cụp mắt mở khóa di động, phát hiện wechat có thêm một nhóm chat.
Nhóm chat vừa lập hai ba phút trước, người lập là Trương Triệu, tên nhóm đổi thành Nhóm hợp tác dự án xxx, gã chào hỏi sương sương và chúc năm mới vui vẻ sớm, vài người ngoi lên tiếp lời.
Phản ứng bây giờ của Thịnh Vọng hơi trì trệ, cậu nhìn chằm chằm tên nhóm lâu ơi là lâu mới ngớ ra đây là dự án Giang Thiêm tham gia. Mà trong nhóm toàn là người trước kia đi ăn cơm với nhau, giáo sư, bạn học tiến sĩ và trợ lý của Giang Thiêm.
Cậu ngỡ ngàng mãi, cuối cùng moi được vài chi tiết trong trí nhớ mù mờ. Lúc cậu rời khỏi nhà hàng đã túm lấy Trương Triêu và nói cậu muốn quay lại, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, không tìm ra chuyện để nói.
Thế là Trương Triêu lập một nhóm chat, cầm đầu chúc năm mới vui vẻ.
Thịnh Vọng cầm điện thoại do dự chốt lát, cũng nói chúc năm mới vui vẻ theo. Chẳng mấy chốc, phía sau xuất hiện vài người trả lời tin nhắn của cậu, nhưng cậu đợi mãi chẳng thấy Giang Thiêm đâu.
Trái lại, người đầu tiên trả lời rất quái, những người khác đều có biệt danh, chỉ có hắn là không.
Thịnh Vọng cau mày nhìn chằm chằm nick wechat đó hồi lâu, bỗng nhận ra gì đó. Cậu ấn xem thành viên trong nhóm và đối chiếu, tất cả mọi người trong bữa cơm hôm đó đều có mặt, thiếu mất Giang Thiêm và thêm người này.
Cho đến bây giờ cậu mới phát hiện ảnh đại diện của người đó cũng có mèo, nhưng một con được đóng trong khung ảnh và đặt trên bàn, con còn lại nằm cạnh khung ảnh, vì thu nhỏ nên không gây chú ý.
Tim Thịnh Vọng bỗng đập rộn ràng và mạnh mẽ. Cậu ấn vào ảnh đại diện, phát hiện mình đã kết bạn với đối phương từ trước rồi. Cậu lại ấn vào khung trò chuyện, nhận ra không hề trống rỗng mà có một hàng tin nhắn giống nhau.
Từ rất lâu trước kia người này đã bắt đầu gửi tin nhắn cho cậu, từ đầu năm đến cuối năm, mỗi một ngày lễ không bỏ sót lần nào.
Tin nhắn gần đây nhất vào hơn hai mười ngày trước, 0 giờ ngày 4 tháng 12, không lệch giây nào.
Hắn nói: Sinh nhật vui vẻ.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm màn hình, không dám ngẩng đầu không dám chớp mắt, hệt như dạo xưa nhận được quyển sổ ghi chép trên sân thượng.
Cậu nói với Trương Triêu, cậu không biết phải bắt đầu từ đâu, không tìm ra chuyện để nói.
Nhưng giờ cậu mới phát hiện, thực ra người cậu muốn nối lại tình xưa đã mở lời từ sớm, một mình nói lâu ơi là lâu.
*
Giang Thiêm nhận được điện thoại lúc vừa tắm xong, trên người mặc áo thun trắng rộng rãi và quần dài cotton màu xám, hệ thống sưởi ấm ở đây đầy đủ nên tóc khô nhanh lắm.
Hắn nhìn người gọi mà sửng sốt, lập tức nhận máy.
Chẳng đợi hắn mở miệng, giọng nói của Thịnh Vọng đã vang lên: “Anh ở trường học à?”
“Ừ.” Giang Thiêm ngơ ngác vài giây, vô thức trả lời.
Một giây sau, hắn nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng gió, như cảm giác được gì đó hắn hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em đang đi đến chỗ anh, nhưng em không biết anh ở phòng nào.”
Giang Thiêm chẳng nghĩ nhiều lập tức thay giày đi xuống tầng.
Đã lâu rồi hắn chẳng chạy nhanh thế, ngôi trường này rộng quá lố, có nơi đèn đuốc sáng ngời, có nơi im ắng tĩnh mịch.
Trên con đường này chẳng có ai, thỉnh thoảng có đôi chim cu thì thầm thân mật đi ngang qua. Hắn lướt mắt qua vài người lẻ tẻ, và tìm thấy người mình muốn.
Hắn khom lưng thở hổn hển lấy hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn Thịnh Vọng. Giây phút ấy như quay về hôm nào đó năm lớp 11. Cũng một cuộc điện thoại bất ngờ xuất hiện, cũng chạy băng qua sân trường. Hắn dừng bước chân trước mặt chàng thiếu niên mình yêu và nói: “Tôi đang ở đây.” [1]
[1] Chương 47:
Cậu vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau tới gần, có ai đó đang chạy đến. Cậu xoay người và thấy Giang Thiêm dừng chân trước mặt.
Chắc tại chạy nhanh quá mà hơi thở của hắn dồn dập, cánh tay thon dài buông thõng bên người, nếu đến gần có thể trông thấy gân xanh hằn lên trên cổ tay.
Hắn cúi đầu thở chậm lại, sau đó tháo một bên tai nghe và bảo Thịnh Vọng: “Tôi đang ở đây.”
Lần này Giang Thiêm chưa kịp nói gì, chàng thiếu niên cao lớn ấy đã mở miệng. Trong mắt cậu phủ lớp hơi nước mong mỏng, được ánh đèn đường xa xăm rọi vào sáng ngời như xưa.
Cậu cất giọng nghèn nghẹt, khàn khàn nói: “Anh, em uống rượu. Anh có muốn nhận lại của rơi không?”
Giang Thiêm mím môi thở chậm lại, lồng ngực phập phồng. Hắn duỗi tay lau đuôi mắt Thịnh Vọng, và rồi nắm cằm đối phương trao chiếc hôn nồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...