Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Vụ án ngoài cổng trường trung học trực thuộc chẳng khó điều tra, rất nhanh đã có kết quả, ấy thế mà giống những gì ông lão trong bệnh viện nói đến 70%.

Đến nhận xác đúng thật là người yêu đồng tính của cô gái, hung thủ là bạn cũ của cô gái, lý do liên quan đến tiền, vài chuyện nhỏ nhặt hàng ngày, và cả thứ tình tự rối rắm, vừa đơn giản vừa phức tạp, chỉ có trong lòng họ mới biết rõ chi tiết.

Góc sông ngoài cổng Đông có người thả một bó hoa bách hợp. Học sinh đi đường trông thấy, đến lớp bàn tán thở than, rồi sau đó chẳng còn sau đó nữa.

Buồn vui trên đời nào ai thấu, sinh ly tử biệt trong mắt người khác có lẽ chỉ là một bó bách hợp mà thôi.

Vào ngày những chuyện ấy lan truyền trong lớp, kết quả kì thi tuần đúng lúc được công bố.

Giờ ra chơi Tống Tư Duệ đến văn phòng nộp bài tập, lúc quay về bèn nhào tới bên bàn Giang Thiêm, vẻ mặt khiếp sợ chẳng nói nên lời.

Cao Thiên Dương vỗ vai hắn vài cái: “Ê! Mày trúng tà à? Hồn đâu?”

Tống Tư Duệ trợn mắt nói: “Tao nhìn thấy bảng xếp hạng rồi…”

“Rồi sao?” Cao Thiên Dương hỏi.

“Hạng nhất không phải anh Thiêm.” Tống Tư Duệ nói.

“Cái gì???”

Ấy thế mà hạng nhất không phải Giang Thiêm, đây là chuyện hệ trọng hiếm có khó tìm đối với cả khối 11, trong nháy mắt đã lan đi khắp các lớp.

Đúng lúc lớp B vừa hết tiết thể dục, Thịnh Vọng khoác áo từ sân vận động về, đưa tay nhận lấy quả bóng rổ một nam sinh khác ném tới. Cậu đang định bước vào lớp thì bỗng nghe thấy những lời thốt ra từ miệng bạn học đi ngang qua, quả bóng xoay tròn trên ngón tay rơi “bộp” xuống đất.

Trong phòng học đã có người bàn tán, mấy nam sinh ngồi túm tụm trên mặt bàn vài chiếc bàn liền nhau, nói với giọng khó tin: “Ai bảo thế? Chưa thấy bảng xếp hạng mà, không thể nào?”

Thịnh Vọng cúi người nhặt bóng rổ, nhét vào chiếc tủ trong góc lớp.

Sử Vũ ngồi cách đấy vài cái bàn nói với cậu: “Anh Thịnh! Lần này anh Thiêm không phải hạng nhất, cậu nghe chưa?”

“Nghe rồi.” Thịnh Vọng về chỗ ngồi, vắt áo khoác lên thành ghế: “Cả đống câu chưa làm xong mà đòi hạng nhất, các cậu nghĩ cậu ấy là tool hack thật hả?”


Vừa dứt lời mọi người mới nhớ ra tình huống hôm thi tuần của cậu và Giang Thiêm, vì đưa người đi bệnh viện mà muộn giờ thi, dù thế nào thì lúc về đến trường cũng không thể làm hết bài được.

Giang Thiêm nổi tiếng làm bài nhanh, nhưng còn hơn 30 điểm chưa kịp động vào. Nếu là người khác e rằng đã sụp đổ tại chỗ rồi.

Trong tình huống ấy, thế mà vẫn có người cảm thấy kinh ngạc vì hắn không đạt được hạng nhất, chỉ có thể nói bình thường hắn đỉnh của chóp quá thôi.

Thịnh Vọng vừa uống nước vừa nghe họ bàn tán, ngoài mặt cậu bình tĩnh nhưng trong lòng đang nghiêng trời lệch đất.

Cậu hận không thể cướp micro của thầy chủ nhiệm và nói với tất cả mọi người rằng: Ngại quá, tool hack tên Giang Thiêm đã thuộc về tôi rồi.

Nhưng đồng thời cậu cũng hơi lo, cậu biết Giang Thiêm sẽ không tụt hạng quá đâu, mà cậu vẫn muốn biết thành tích thực tế.

Lần đầu tiên cậu chủ nhỏ tha thiết mong chờ thầy chủ nhiệm mau mau vào lớp, cũng may thầy không phụ lòng mong chờ của cậu, chẳng mấy chốc đã cầm bảng xếp hạng bước vào phòng.

Nét mặt thầy chủ nhiệm tươi rói hớn hở, đặt tờ bảng xếp hạng lên mặt bàn vuốt cho phẳng rồi nói: “Lần này lớp chúng ta thi khá tốt, điểm trung bình các môn hầu hết đều tăng lên, còn có ba bạn lọt vào top 45, người đứng đầu lớp chúng ta xếp hạng 12 toàn khối, hoàn toàn vượt xa dự liệu của thầy, và —–”

Thầy hào hứng nói cả buổi, ngẩng đầu phát hiện cả lớp chẳng đứa nào chịu nghe, phần lớn trưng khuôn mặt hóng hớt drama. Một cậu trai ngồi bàn đầu không nhịn được nữa, khẽ giọng nói: “Thầy ơi thầy nói hạng nhất toàn khối trước đi thầy?”

Chủ nhiệm dừng lại, thầy tức giận nhìn quanh lớp và bảo: “Hạng nhất toàn khối là Lê Giai lớp A.”

Thịnh Vọng “Ồ” lên khe khẽ, trong lòng thầm nhủ lần này Ớt bé đỉnh phết.

Chủ nhiệm nói tiếp: “Các em nào có tò mò hạng nhất, mà đang tò mò lần thi này Giang Thiêm đứng thứ mấy chứ gì, tưởng thầy không biết chắc?”

Học sinh phía dưới đua nhau hắng giọng.

Thầy chủ nhiệm bật cười, gập ngón tay gõ gõ mặt bàn nói: “Rồi, hay là thế này đi, các em đoán xem, người ta không động vào một chữ nào tổng cộng 36 điểm.”

Lời giải thích ban nãy của Thịnh Vọng chỉ vài người nghe thấy, giờ thầy chủ nhiệm nói ra thì cả lớp mới kịp phản ứng.

Học sinh là thế đấy, vừa nghe thấy chuyện liên quan đến điểm chác, lập tức đặt mình vào vị trí ấy để tưởng tượng. Mọi người vô thức ngẫm nghĩ, nếu tổng điểm của mình bị trừ thẳng 36 điểm… Được rồi, khó thở quá.

Cậu trai ngồi bàn đầu không kìm được nói: “Đừng nói vẫn trong top 30, 20 đấy nhé?”


Bản thân cậu ta là số một số hai ở lớp B nhưng muốn chen vào top 20 vẫn thấy quá sức, thế nên khi đoán cũng vô thức chọn vị trí này.

Chủ nhiệm lắc đầu: “Quả thật không phải.”

Mọi người vừa định “ồ” lên tỏ vẻ tool hack cũng chỉ đến thế mà thôi, chợt nghe thầy chủ nhiệm thở hắt ra nói: “Người ta hạng 9.”

Đệch.

Trong lòng mọi người chỉ còn một chữ ấy, ngay cả Thịnh Vọng cũng nghĩ đến chữ ấy đầu tiên, sau đó khóe miệng không kìm được bắt đầu vểnh lên.

Trâu bò không?

Của tôi đấy.

Đây là thành tích thi cử thấp nhất từ khi bước vào trường trung học trực thuộc đến nay của Giang Thiêm, nhưng ở một trình độ nào đó, nó vẫn làm người ta sốc hơn cả hạng nhất nhiều đến mức chết lặng của hắn.

Lớp B rộ lên tiếng bàn tán ầm ĩ, thầy chủ nhiệm gõ bàn cộc cộc mới làm lớp học quay về trạng thái yên tĩnh: “Hóng hớt đủ chưa? Đã sốc đủ chưa? Ngồi im ngoan ngoãn nghe thành tích của mình được chưa?”

Đám đông kéo dài giọng đáp “Rồi ạ”.

Thầy chủ nhiệm nói: “Vậy như thường lệ, thầy sẽ gửi lời khen đến một vài bạn trước. Tào Tử Nhã, xếp hạng cả lớp tăng 3 bậc, xếp hạng toàn khối tăng 12 bậc, nghe thì có vẻ không tiến bộ nhiều đúng không? Nhưng! Sau khi tăng 12 bậc thì xếp thứ 43 toàn khối, điều ấy có nghĩa gì? Nếu cuối kì vẫn giữ vững được phong độ thì em có thể lên lớp rồi.”

“Lư Vi, xếp hạng cả lớp tăng 12 bậc, xếp hạng toàn khối tăng 33 bậc, phong độ cực kỳ tốt, tiếp tục duy trì.”

“Quách Xán, xếp hạng cả lớp tụt 1 bậc, từ hạng 1 xuống hạng 2.” Chủ nhiệm lớp nhìn về phía cậu trai sôi nổi ngồi bàn đầu.

Vẻ mặt cậu chàng như sét đánh ngang tai: “…Thầy bảo trước tiên sẽ khen ngợi cơ mà?”

“Thầy có bảo thầy phê bình em đâu.” Chủ nhiệm nói: “Tuy rằng xếp hạng cả lớp của em bị tụt, nhưng xếp hạng toàn khối có tiến bộ, 18 bậc. Thầy nhớ đợt thi giữa kì em rất đáng tiếc, suýt tí nữa vào được lớp A rồi, những lần thi sau đó đều có tiến bộ, phải ổn định, đừng phập phù nghe chưa.”

Cậu chàng đáp: “Không phập phù đâu thầy, giờ em muốn biết lần này ai đứng đầu lớp, đẩy em xuống dưới hơn.”


Chủ nhiệm đẩy kính nói: “Đứng đầu lớp ta lần này là một bạn học từ lớp A xuống, lúc đổi lớp giáo viên trong khối đều thấy thật đáng tiếc, nhưng sự thật đã chứng minh là vàng thì không giấu được, lúc cần tỏa sáng thì sẽ tỏa sáng ngay, thực lực luôn ở đấy, đúng không Thịnh Vọng?”

Chủ nhiệm lớp cười nhìn xuống, cả lớp quay đầu nhìn theo.

Thịnh Vọng sửng sốt một lát, sau đó nửa đùa nửa thật bình tĩnh đáp: “Đúng ạ.”

Cả lớp: “???”

Trước đây cả đám chưa từng đến lớp A nên chưa từng được thưởng thức cảnh tượng cậu chủ họ Thịnh xòe đuôi chim công một cách vô liêm sỉ, trong thoáng chốc không kịp phản ứng, chỉ muốn chửi cậu một trận.

Mãi đến khi thầy chủ nhiệm quẹo sang chủ đề tiếp theo, chuẩn bị phê bình, cậu chàng tên Quách Xán đột nhiên quay đầu lại chửi “Cái đệch”.

“Làm cái gì đấy?” Thầy chủ nhiệm luôn dễ dãi với học sinh có thành tích tốt nhưng không có nghĩa để mặc cậu ta chửi bậy ngắt lời.

Quách Xán nói: “Hôm thi cậu ấy cũng đến muộn đúng không ạ???”

Thầy chủ nhiệm gật đầu: “Đúng vậy!”

Mọi người sửng sốt, bấy giờ mới hiểu vì sao hắn chửi bậy – Thịnh Vọng và Giang Thiêm giống nhau, đến muộn hơn nửa giờ thi, nếu Giang Thiêm bỏ trống chừng 36 điểm, thì cậu cũng không khá hơn chút nào.

Trong tình huống ấy… Đứng đầu lớp B? Hạng 12 toàn khối? Chẳng phải là cách Giang Thiêm không xa hay sao???

Thầy chủ nhiệm nói: “Những môn khác của người ta không sai nhiều nên vớt vát được điểm số, tâm lý cũng cực kỳ vững vàng.”

Mọi người thầm nhủ tâm lý vững cỡ này phải gọi là biến thái mới đúng.

Sau tiết học này, ngoài tên tuổi Giang Thiêm lan truyền khắp cả khối còn có thêm cả Thịnh Vọng nữa.

Cảm giác kề vai sát cánh cùng nhau dậy sóng khá tuyệt, cậu chủ nhỏ tương đối thỏa mãn, chỉ là giữa cậu và Giang Thiêm còn cách vài bậc nữa, hơi tiếc.

Cậu suy nghĩ rồi lén lút gửi tin nhắn cho anh bạn tầng trên.

[Anh nói lại lần nữa xem: Chẳng dễ gì mới thấy anh thi tụt hạng, em còn cách anh 3 bậc nữa thôi]

[Anh nói lại lần nữa xem: Anh khó theo đuổi thật đấy]

[Ai đó:?]


[Ai đó: Anh giúp em theo đuổi]

Thịnh Vọng nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên cảm thấy cái biệt danh mập mờ này có thể thu về rồi. Tên đôi công khai ở ngay đấy không nhìn thì thật lãng phí.

Thế cậu cậu xóa biệt danh của Giang Thiêm đi, khung trò chuyện lập tức đổi mới.

[Anh nói lại lần nữa xem: Anh khó theo đuổi thật đấy]

[À: Anh giúp em theo đuổi]

*

Thi cử là thế đấy, có nhà vui có nhà buồn, tổng thể lớp B khá ổn nhưng vẫn có người toang, ví dụ như có người lần trước tiến bộ nên lần này chủ quan, hay như có người yêu đương làm ảnh hưởng đến trạng thái.

Thế là sau khi biết điểm, bầu không khí trong lớp học bỗng nặng nề, nhưng chẳng mấy đã bị thông báo nghỉ học khuấy động —–

Tuy rằng vụ án xác chết cô gái ngoài sông đã xong, nhưng trường trung học trực thuộc vẫn tiếp tục nói lời giữ lời, thông báo nghỉ tự học tối một tuần là nghỉ một tuần thật. Vì học sinh nội trú chỉ cách con sông nọ một bức tường nên rất nhiều học sinh đều viết đơn xin về nhà.

Học kỳ này thành tích của Khâu Văn Bân tiến bộ vùn vụt, cậu đã học được vô số kỹ năng từ Giang Thiêm và Thịnh Vọng, sau một đợt kiểm tra tuần, phòng thi nhảy vọt từ lớp 12 lên lớp 8, xếp hạng toàn khối từ đếm ngược bò lên đoạn giữa và quan hệ gia đình hài hòa hơn nhiều.

Bố mẹ cậu sợ chuyện bất trắc xung quanh trường học ảnh hưởng đến trạng thái tiến bộ của cậu nên vội vàng kéo cậu về nhà.

Ban đầu Sử Vũ không muốn viết đơn xin nghỉ, hắn muốn lợi dụng khoảng thời gian không phải tự học tối này để ở bên bạn gái nhiều hơn, kết quả Hạ Thư chẳng hề chung suy nghĩ.

Thứ nhất cô nàng nhát gan, sợ tối sợ ma, từ khi vớt được xác chết dưới sông em không dám ra cổng Đông nữa, cũng chẳng dám ở lại trường đến tối muộn.

Thứ hai, kì thi tuần lần này em khá toang, tâm trạng sa sút, không còn lòng dạ nào yêu đương.

Sử Vũ ở trường một mình chẳng vui chẳng thú, đành chọn về nhà, thế là kí túc xá bốn người biến thành hai người, phút chốc chỉ còn lại Thịnh Vọng và Giang Thiêm.

Thịnh Minh Dương vốn định gọi hai người về nhà, nhưng Thịnh Vọng viện cớ “Muốn dạy anh trai học đàn ghita”, thuyết phục được Thịnh Minh Dương và Giang Âu.

Thịnh Minh Dương thì vui mừng trước cảnh anh em tương thân tương ái, không muốn phá hoại. Giang Âu thì bất ngờ, cô không nghĩ Giang Thiêm lại đồng ý tham gia lễ hội nghệ thuật và văn hóa, như thể động vật quý hiếm xuất hiện, không dám quấy nhiễu.

Thế là cuối cùng Thịnh Vọng cũng vớt vát được tí thời gian dành cho hai người và quấn lấy anh cậu.

Và rồi lễ hội nghệ thuật đã đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui