“Giang Thiêm biết á?!” Thịnh Vọng kinh ngạc.
Triệu Hi gật nhẹ đầu: “Ừ.”
Thịnh Vọng đánh rơi sách. Cậu đờ đẫn một lúc lâu mới cúi người nhặt sách lên, ngạc nhiên hỏi lại: “Giang Thiêm biết á?”
Triệu Hi: “…”
Anh phì cười: “Anh tìm em tâm sự cũng chẳng thấy em đánh rơi sách, sao giờ lại đánh rơi sách?”
Thịnh Vọng không đáp, chỉ biết kinh ngạc lâu ơi là lâu.
Trong đầu cậu lướt nhanh rất nhiều cảnh tượng lúc trước, có hai người, có bốn người, có cả đám người. Nhưng điểm chung là cuối cùng đều kết bằng một câu —- không chỉ một người nói cậu và Giang Thiêm giống Triệu Hi và Lâm Bắc Đình như đúc. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Thịnh Vọng nghe không biết bao nhiêu lần, gần như lần nào Giang Thiêm cũng bên cạnh.
Sao hắn có thể biết được?
Không thể nào.
Thịnh Vọng ngỡ ngàng thầm nghĩ.
Không thể nào…
Nếu không vì sao hắn nghe nhiều thế mà không phản bác lấy một lần?
“Sao lại không thể nào?” Triệu Hi bỗng nhiên lên tiếng, Thịnh Vọng nhìn anh, bấy giờ mới nhận ra mình lỡ thốt ra khỏi miệng.
“Giang Thiêm biết là chuyện rất bình thường mà? Anh với nó quen biết nhau bao nhiêu năm nay rồi.” Triệu Hi bùi ngùi nói: “Lúc anh lên cấp 3 nó mới có tí tuổi. Không nói thì không thấy gì, giờ nhắc lại, ấy thế mà anh quen nó lúc nó còn bé tí luôn. Kì diệu thật đấy.”
Anh nói tới chuyện gì cũng nhoẻn môi cười, bất kể là chuyện của anh và Lâm Bắc Đình hay của anh và Giang Thiêm, như đang nói chuyện phiếm vậy. Nhưng anh càng nói nhiều, trong lòng Thịnh Vọng càng rối loạn.
Đúng thế, từ bé Giang Thiêm đã ở Ngoài rặng ngô đồng, Triệu Hi cũng là người ở đây, họ quen nhau lâu thế gắn bó keo sơn thế, biết hết là chuyện hết sức bình thường.
Thế nhưng, nếu hắn biết quan hệ của Triệu Hi và Lâm Bắc Đình, vậy mỗi lần hắn nghe thấy những lời nói họ giống nhau thì trong lòng hắn nghĩ gì?
Và tại sao hắn luôn luôn im lặng?
Thịnh Vọng nghĩ: Do sợ bác bỏ thì mình sẽ bẽ mặt ư? Hay là…
Nội dung đằng sau “Hay là” cực kỳ vớ vẩn, cậu biết mình không nên nghĩ ngợi nhưng cậu không kìm được suy tư. Thế là trái tim đã chìm xuống đáy nhẹ nhàng tung bay trong thứ suy nghĩ thoảng qua ấy.
Bỗng nhiên cậu thấy mình thật lươn lẹo — cậu luôn mồm tự nhủ “Đó là anh mày”, nhưng cuối cùng, chỉ nghĩ đến một khả năng vớ vẩn một phần tỷ thôi, cậu đã không kìm được niềm vui tràn trề, dù khả năng ấy nhỏ đến mức không đáng kể và không bao giờ kiểm chứng được.
Cậu đờ người nhìn chằm chằm một điểm trong không khí hồi lâu, bấy giờ mới mở miệng hỏi Triệu Hi: “Anh Hi, từ lúc còn bé cậu ấy đã biết rồi à?”
“Em bảo Giang Thiêm à?”
“Dạ.”
Triệu Hi nhớ lại, đáp: “Lúc anh và Lâm tử ở bên nhau thì nó chưa biết, khi ấy bé quá, chừng mới 5-6 tuổi. Khi đó anh thường giúp bố đem đồ đến cho chú câm, lúc nào cũng thấy nó đứng trước cửa nhà cụ Đinh.”
“Hình như ông không phải họ Đinh.” Thịnh Vọng nói.
“Ừ, nhưng cụ thể ông lão họ gì thì chắc chẳng mấy người biết, ông ấy ít khi nhắc đến lắm.” Triệu Hi nhếch mép cười đểu: “Cái biệt danh cụ Đinh do anh đây khởi xướng đấy, sau đó bị mấy thằng oắt con trong ngõ ăn cắp bản quyền, từ đó trở đi thế hệ tụi anh đều gọi vậy.”
“Đều gọi vậy á? Thế sao lần đầu em gặp ông, em gọi là ông Đinh, ông lại trợn ngược mắt lên vậy?”
“Dọa em chơi chơi thôi, ông cụ nóng tính nhưng tốt bụng lắm.”
Triều Hi ngồi ở bàn Giang Thiêm, thuận tay moi một chiếc thước trong túi bút của hắn ra phe phẩy trong tay: “Hồi đó Giang Thiêm hay đọc sách trong sân nhà ông cụ, tuổi thì bé mà bướng thôi rồi, lúc ấy anh nghĩ thằng cu này lớn lên chắc sẽ kiêu ngạo với trầm tính lắm cho xem.”
“Hồi ấy anh ngông lắm, chả biết nhẫn nại là gì đâu. Thỉnh thoảng trêu nó hai câu rồi bỏ đi luôn, thỉnh thoảng trò chuyện với nó một lúc. Ban đầu nó không để ý đến anh đâu, sau này nó gặp phải chữ không hiểu, thấy thế anh bèn đi qua khoe khoang một thôi một hồi. Chắc nó chưa từng thấy thằng lưu manh nào thích đọc sách, lấy làm lạ lắm, bèn gắng gượng đáp lời anh một tí. Rồi dần dần quen thân hơn, anh dẫn Lâm tư đến cho nó làm quen. Lúc đi học Lâm tử là anh đại nổi danh trong trường, cả ngày lầm lì, cái cảnh lão ấy ngồi đối mặt với Giang Thiêm trông buồn cười lắm luôn.”
Thịnh Vọng nhớ tới Giang Thiêm trong câu chuyện của cụ Đinh, hai năm theo lời Triệu Hi nói đúng là thời gian hắn bị bà ngoại nhốt ngoài cửa. Với cái tính nghĩ một đằng làm một nẻo của hắn, có thể thân thiết với Triệu Hi và Lâm Bắc Đình ngoài mặt, thì chắc trong lòng quý trọng lắm. Đó có lẽ là một trong số ít những người bạn trong thời thơ ấu của hắn.
“Lúc ấy Giang Thiêm chưa biết, sau này lên Đại học mới biết nhỉ? Cụ thể hơn thì anh không nhớ rõ, có lần được nghỉ anh về nhà thu dọn đồ đạc, định tìm vài quyển sách phù hợp cho Giang Thiêm đọc, kết quả tìm thấy một đống thứ xa xưa, trong đó có hai bức ảnh chụp bằng máy ảnh lấy ngay, vừa khéo kẹp trong sách cũ.” Triệu Hi hồi tưởng lại, bật cười nói: “Khi đó anh với Lâm tử đã không còn ở bên nhau nữa rồi, bất chợt thấy ảnh chụp nên anh đờ ra một lúc, không kịp cất đi ngay, bị Giang Thiêm bắt gặp.”
Thấy nét mặt Thịnh Vọng ngờ vực, anh bổ sung thêm: “Ảnh chụp không khác mấy cái cảnh em thấy trong hẻm.”
Thịnh Vọng lúng túng đáp “Ò”, tỏ ý đã hiểu.
Triệu Hi nhướng lông mày, cái tên này không hổ là anh đại trường học một thời, với tư cách người trong cuộc mà anh chả xấu hổ tí nào, anh nói: “Khi đó Giang Thiêm vẫn còn bé lắm, chắc chưa đến 10 tuổi thì phải. Anh tưởng nó không hiểu gì, ai ngờ tên nhóc ấy phản ứng mạnh thôi rồi.”
“Phản ứng mạnh?” Thịnh Vọng bỗng chốc hoang mang.
Triệu Hi ngẫm nghĩ một lúc và bảo: “Cực kỳ, cực kỳ căm ghét.”
Thịnh Vọng sững người.
Khả năng một phần tỷ đột nhiên tan vỡ theo lời Triệu Hi nói, như khinh khí cầu bị đâm thủng, sau khi nổ tung chỉ còn sót lại mảnh vụn bay lả tả, lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
Chẳng biết bao lâu sau, cậu mới hỏi khẽ: “Cực kỳ…. căm ghét ư?”
“Ừ, căm ghét đến mức chẳng thèm lấy sách đã bỏ đi mất.” Triệu Hi nói: “Khi ấy nó còn nhỏ, khác với bây giờ, dù cố căng mặt ra nhưng vẫn để lộ cảm xúc. Anh nhận ra nó đang cố gắng chịu đựng để giữ lễ phép, nhưng anh cũng nhận ra nó cực kỳ….”
Anh cau mày châm chước từ ngữ, Thịnh Vọng ngờ rằng anh sẽ nói từ “Buồn nôn”, nhưng cuối cùng anh lại nói “Khó chịu”.
Triệu Hi nói ngay lúc ấy Giang Thiêm thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.
“Thế nên phản ứng của em làm anh rất bất ngờ đấy.” Đôi mắt màu nâu nhạt của Triệu Hi nhìn chăm chú Thịnh Vọng, gõ nhẹ cây thước vào lòng bàn tay: “Khác xa Giang Thiêm. Nhưng kiểu như nó cũng rất hiếm thấy, đại đa số người biết chuyện, phản ứng đầu tiên nằm giữa hai đứa.”
Thịnh Vọng rũ mắt, nở nụ cười nửa tự giễu nửa hùa theo, cậu nói: “Thế à, bọn em đúng là anh em có khác, chiếm cả hai đầu mút luôn.”
“Khác xa nhau luôn ấy, lúc đó anh bị thằng nhóc làm cho choáng luôn.” Triệu Hi nói như đùa: “Sau khi nó bỏ đi anh tự suy ngẫm một ngày liền, rồi nghĩ tại sao? Khó chấp nhận đến thế ư?”
“Sau đó thì sao?” Thịnh Vọng hỏi.
“Sau đó? Sau đó anh thầm nhủ thằng oắt con phiền phức chết mất, dựa vào đâu mà anh đây phải dỗ dành, kệ xác nó đi. Kết quả không đến hai ngày, anh lại mò đến tìm nó nói chuyện.” Triệu Hi hất hất cằm: “Cũng giống như anh bây giờ tìm em nói chuyện này, nhưng không được nhẹ nhàng thế. Nó cứ lầm là lầm lì, nghĩ gì cũng không nói ra, anh chả biết anh nói có tác dụng không nữa.”
“Lúc ấy anh nghi ngờ nó bị ám ảnh tâm lý. Sau này anh phát hiện ra chắc nó từng gặp phải một số chuyện thật.”
Thịnh Vọng ngẩng phắt đầu lên, nhưng Triệu Hi không định nói rõ: “Anh đoán thôi, không có căn cứ gì cả nên không nói cho em được. Nói chung hồi đó anh rất cố gắng, nói chuyện với nó rất nhiều lần. Sau đó không bao lâu nó dọn đi, anh cũng ra ngước ngoài. Cũng có liên lạc nhưng không nhiều lắm. Hai năm trôi qua, anh về nước nghỉ hè, nó đến Ngoài rặng ngô đồng mấy lần, ban đầu bảo đến thăm cụ Đinh, về sau chủ động tới tìm anh, biệt biệt nữu nữu nói xin lỗi anh, anh biết ngay nó nghĩ thông rồi.”
Nó nghĩ thông rồi.
Bốn chữ ấy nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng Triệu Hi hiểu, đối với người có tính cách như Giang Thiêm, phải mất gần hai năm trời mới thay đổi được tư tưởng sẵn có, chắc chắn đã phải đấu tranh rất nhiều.
Cũng từ ngày hôm ấy anh mới hiểu rằng, đối với Giang Thiêm, anh và Lâm Bắc Đình là người bạn vô cùng quan trọng.
“Anh hay bảo nó như ông cụ non. Nhưng thực ra không phải thế, nó chảnh chọe nhìn ngốc y hệt anh ngày xưa, nhiều khi ngứa đòn lắm, cứ cậy cái gương mặt đó nữa chứ.” Triệu Hi chẹp miệng, hạ giọng nói: “Nhưng nó cực kỳ lý trí, không nói đến bạn bè cùng trang lứa, nhiều người lớn hơn nó cũng chưa chắc nghĩ thông được. Nó không bao giờ bép xép chuyện của ai với người khác, điều ấy đã khó lắm rồi.”
Triệu Hi vừa nói vừa ngước mắt nhìn, phát hiện Thịnh Vọng đờ đẫn từ bao giờ. Chẳng biết cậu nghe được tới đoạn nào và đang nghĩ điều chi, chắc do ngọn đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng lạnh quá, làm sắc mặt cậu tái nhợt.
Phản ứng của cậu thực sự rất lạ, Triệu Hi liên tưởng đến vài chi tiết lúc trước, lâu mày dần dần chau lại. Anh nhìn cậu trai cụp mắt cúi đầu, bỗng khẽ giọng gọi: “Thịnh Vọng?”
“Dạ?” Thịnh Vọng giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh thấy em cứ đờ ra, mà sắc mặt tái quá, không khỏe à?” Triệu Hi nói.
“Đâu có.” Thịnh Vọng lắc lắc đầu: “Em vừa nghĩ đến vài chuyện vụn vặt ấy mà.”
“Vậy thì tốt rồi.” Triệu Hi nói.
Đang nói chuyện, Thịnh Vọng chợt phát hiện màn hình di động hiện lên thông báo có tin nhắn mới, nhận từ hai phút trước. Cậu mở khóa ấn vào wechat, tin nhắn từ Giang Thiêm —–
[Cây thần núi Trường Bạch: Tôi xong việc rồi]
[Cây thần núi Trường Bạch: Chờ cậu dưới tầng nhé?]
Ánh mắt Thịnh Vọng phức tạp nhìn cái biệt danh ấy, gõ chữ đáp lời: Xuống ngay đây.
Triệu Hi hỏi: “Giang Thiêm xong rồi à?”
Thịnh Vọng gật đầu: “Dạ.”
“Thế thì đi thôi, xuống tầng.” Hắn vừa nói vừa đứng dậy, không quên trả chiếc thước mình chơi từ nãy tới giờ về túi bút của Giang Thiêm.
Thịnh Vọng theo sau lưng anh, càng nhìn cái biệt danh ấy càng thấy gai mắt, thế là thò tay đổi thành “Ảnh đế của rừng sâu”, chẳng biết là chế giễu Giang Thiêm hay chế giễu chính mình.
Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng bỗng vụt tắt, Thịnh Vọng ngẩng đầu, thấy Triệu Hi đang tắt đèn. Cậu đổi biệt danh xong, vừa ấn vào nút xác nhận, Triệu Hi đứng trước bỗng quay đầu lại hỏi cậu: “Thịnh Vọng, thực ra vừa rồi anh đã định hỏi, em….”
Anh nói năng chần chừ và mập mờ, nhưng Thịnh Vọng hiểu ngay. Tim cậu đập mạnh, nở nụ cười với Triệu Hi như phản xạ có điều kiện, nói: “Nghĩ gì thế anh Hi, em thích con gái.”
Triệu Hi rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt hiếm khi bớt vẻ cợt nhả, mang theo nét dịu dàng. Anh gật nhẹ đầu: “À, thế thì tốt rồi.”
Thịnh Vọng sửng sốt.
“Con đường này không dễ đi đâu.” Triệu Hi nói, như bùi ngùi, như đang nói với cậu.
“Em biết.” Thịnh Vọng dứt lời bèn thò tay mở cửa phòng học.
Kết quả cửa vừa mở ra, Giang Thiêm tựa ngay cạnh cửa cúi đầu lướt điện thoại, chẳng biết đứng đây bao lâu, nghe được những gì rồi.
Thịnh Vọng nhớ lại cái câu mình vừa nói, trong lòng văng vẳng một chữ —– Đệch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...