Ai Đó Cứu Tui Với


Không chỉ riêng tôi mà toàn bộ những người có mặt tại hiện trường đều sợ ngây người với độ vô sỉ bá đạo của Man Di.

Có lẽ chỉ có mỗi Độc Cuồng Ma cùng là ma tu mới cảm thấy đạo lý này không sai thôi.
Chắc sư thầy cũng thật sự lo ngại rằng y sẽ đập Phật khí ra thành một trăm lẻ tám viên ném khắp nơi nên đành ậm ừ đồng ý.
Một đệ tử khác trẻ trung hơn dắt chúng tôi ra thác Lĩnh Ngộ trước.

Ngọn thác này thoạt nhìn không có gì đặt biệt lắm, lực nước đổ xuống cũng không quá mạnh, phong cảnh xung quanh hữu tình vô cùng.

Chỉ mới đứng ở xa nghe tiếng thác chảy rì rầm đã cảm nhận được cõi lòng thư thái, khiến con người muốn buông bỏ tất cả để hoà làm một cõi cùng thiên nhiên.

Tôi ngồi xuống lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ lại đại khái trận pháp đảo nghịch cho nhị sư huynh xem.

Khổ nỗi tay tôi bé quá, cầm bút hãy run run, vết mực dày đậm đè lên nhau không nhìn ra được gì cả.
Lý Gia Hoà buồn bực cầm giấy lên soi dưới nắng: "Sư đệ à, ta đây vốn học dốt bẩm sinh, ngươi có thể vẽ chi tiết hơn được không?"
Hai má tôi hơi đỏ, dầu gì thì tấm trận pháp ấy tôi vẽ cũng xấu thật.

Nếu không phải tình thế không thể lựa chọn, hẳn tôi đã sớm xé giấy đốt không còn một mảnh để huỷ thi diệt tích rồi.
Lương Ân hiểu ý, tự động an ủi: "Đừng buồn, hiện tại ngươi còn nhỏ."
Hai tay tôi chùi vào áo, lấm lem một mảng mực lớn.

Tôi cố nhịn xuống cơn khó chịu muốn đi thay đồ của mình, cầm bút lên dự định vẽ lại một lần nữa.
Thế nhưng lần này bút của tôi mới nhấc, một thanh âm khác đã vang lên: "Để ta vẽ cho."
Độc Cuồng Ma ngồi xuống bên cạnh, tự mình trải giấy, cũng đoạt bút trong tay tôi từ bao giờ chẳng hay.


Tờ trận pháp trên tay nhị sư huynh cũng đã bị gã giật lấy, để xuống trước mắt, dựa theo đó vẽ lại.
Mộc Khải Nhân trừng mắt: "Ngươi...!ngươi biết trận pháp?"
Tôi nhìn Man Di, y nhún vai tỏ vẻ bản thân chẳng biết gì cả.
Sự thật chứng minh Độc Cuồng Ma có thể thật sự đọc hiểu được trận pháp tôi vẽ, còn vẽ lại được.

Tuy rằng nét vẽ không quá trơn tru mềm mại, giống như đã lâu không đụng vào bút nên cứng tay, nhưng tuyệt đối không phải người lần đầu tiên vẽ trận.

Qua khoảng mười phút, gã phẩy mực, đẩy tờ giấy sang cho tôi xem: "Đúng không?"
Tôi kiểm tra lại: "Phần lớn đều đúng, chỉ cần sửa lại ở góc thành ký hiệu này..."
Độc Cuồng Ma sửa lại theo lời tôi, cuối cùng cũng ra được trận pháp hoàn chỉnh như ý.
Mộc Khải Nhân nhìn nhìn nhị sư huynh của tôi đau lòng thay: "Tới tên ma tu thô kệch kia còn giỏi trận pháp hơn ngươi."
Lý Gia Hoà vốn sẵn mặt dày, hoàn toàn không biết xấu hổ là gì.

Hắn chỉ cười ha hả, cầm trận pháp lên xem.

Thế nhưng chưa tới nửa giây, tiếng cười của hắn đã im bặt.
"Sư huynh?" Tôi lo lắng thầm nghĩ, chẳng lẽ trận pháp này khó đến mức sư huynh tôi đọc không hiểu cũng không thi trận được.
Thanh âm của tôi tựa hồ đánh thức hắn.

Lý Gia Hoà buông tờ giấy trên tay xuống, bất chợt đưa tay về phía gương mặt của Độc Cuồng Ma.

Gã ta hiển nhiên cũng chẳng đứng im, ngay lập tức nhảy sang một bên lâm vào trạng thái cảnh giác.
"Cho ta xem mặt của ngươi." Lý Gia Hoà cắn chặt răng, chưa bao giờ tôi thấy hắn nghiêm túc đến thế.
Độc Cuồng Ma im lặng, không lên tiếng cũng không nhúc nhích.

Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả chúng tôi, ngay cả Lương Ân cũng ngẩn cả người.

Tôi âm thầm hỏi nhỏ Man Di: "Ngươi có biết vì sao gã luôn đeo mặt nạ không?"
"Ma tu xinh đẹp thường không sống bình yên được trong Ma Uyên." Man Di đưa ra một câu trả lời không đầu không đuôi, "Thái độ sư huynh ngươi thế kia, hẳn là có quen biết với gã."
Sao có thể được.

Nếu là cô nương xinh đẹp còn có lý, đằng này lại là nam, còn là ma tu.

Huống hồ nhìn vẻ mặt sư huynh tôi hiện tại thì giống như sắp khóc tới nơi, như thể Độc Cuồng Ma từng bắt nạt hắn không bằng.

"Ta chỉ muốn kiểm chứng một chuyện." Lý Gia Hoà vẫn chưa chịu thôi, "Tuyệt đối không làm hại gì đến ngươi."
"Ta cũng chẳng có lý do gì để cho ngươi xem mặt." Độc Cuồng Ma lạnh lùng đáp.

Tôi nhìn Man Di, ý hỏi liệu y có cách nào thuyết phục được Độc Cuồng Ma hay không.

Nhị sư huynh hiếm khi nào nghiêm túc đến thế, gã hẳn phải là người vô cùng quan trọng với hắn.

"Thuyết phục à? Thuyết phục thì ta không giỏi lắm, nhưng mà..." Man Di chưa nói dứt lời đã đột ngột vung tay lên, luồng linh lực mạnh mẽ lao thẳng về phía Độc Cuồng Ma, cắt vỡ mặt nạ của gã làm hai.


Tu vi y cao cường, động tác nhanh lại dứt khoát, ngay cả Độc Cuồng Ma cũng không lường trước được.

Mặt nạ rơi vỡ xuống đất, để lộ ra một gương mặt nam giới xinh đẹp còn hơn nữ tử.

Mắt phượng hẹp dài hếch cao, môi nhỏ đỏ mọng, gương mặt trắng mềm thon gọn khiến gã mất đi mấy phần đáng sợ lúc ban đầu.

Tôi chưa kịp nhớ ra được gã là ai, lồng ngực đã chợt co thắt, hít thở không thông.

Nhưng phản ứng này không đến từ nhan sắc của gã, trái lại càng giống như đến từ chính bản thân gã.
"Tam sư đệ..." Nhị sư huynh tôi thì thào, vành mắt đỏ hoe như lựu, "Túc Hề, ngươi thật sự chưa chết..."
Túc Hề.

Sóc Túc Hề.

Tam sư huynh của tôi.
Độc Cuồng Ma đá mảnh vỡ mặt nạ đi, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm nhìn về bọn tôi: "Các ngươi nhận lầm người rồi.

Ta không biết ai tên Túc Hề cả."
"Chính ta tự tay săn sóc ngươi từ khi còn bé, là ta dạy ngươi cách cầm bút, bút pháp của ngươi ta đã thấy không dưới ngàn lần, sao có thể nhận lầm người?" Lý Gia Hoà không nhịn được tiến về phía trước, "Túc Hề, mười năm đầu của ngươi trên Thanh Sơn phái do một tay ta nuôi nấng.

Mười năm cuối ngươi bất tỉnh cũng do ta chăm sóc.

Sư huynh có nhìn lầm ai cũng không thể nhìn lầm ngươi!"
Ánh mắt Độc Cuồng Ma thoáng hiện sự bối rối.

Gã xoa thái dương, chân mày hơi nhíu, mấp máy môi: "Ta..."
"Có lẽ tam sư huynh cũng giống ta, đã bị mất trí nhớ." Tôi nắm ống tay áo nhị sư huynh khẽ kéo.

Lý Gia Hoà giật mình quay lại: "Hả? Ngươi bị mất trí nhớ?!"
Tôi: "..."

Chẳng lẽ Lương Ân không nói cho bọn họ hay chuyện này sao?
"Trước mắt chúng ta vẫn lo chuyện tam sư huynh trước đi." Tôi tạm dời chủ đề về lại Độc Cuồng Ma.

Độc Cuồng Ma dường như đã bình tĩnh hơn.

Gã khàn giọng hỏi: "Ngươi có gì chứng minh mình là sư huynh của ta?"
"Ngươi mang huyết thống bán yêu, chuyện này chỉ có sư huynh đệ Huyền phong biết." Lý Gia Hoà cất giọng.

"Chuyện ta mang huyết thống bán yêu, tên thành chủ kia cũng biết" Độc Cuồng Ma cười nhạt.
Ngụ ý, rất có thể thông tin này là do Man Di cung cấp cho nhị sư huynh, không tin tưởng được.

Lý Gia Hoà vẫn khá bình tĩnh: "Vậy y có biết huyết thống yêu thú của ngươi nguyên hình là loài gì không?"
Không cần đợi ai nhắc, Man Di tự động tránh hàm oan: "Có trời đất chứng giám, ta không biết."
"Ta cũng không biết." Tôi lắc đầu theo.
Thời gian tôi ở cạnh Độc Cuồng Ma quá ngắn ngủi, còn chẳng biết gã có huyết thống bán yêu chứ đừng nói là tường tận nguyên hình của gã là gì.

Mộc Khải Nhân lấy làm hứng thú: "Chẳng lẽ là lừa? Gã nuôi nhiều lừa như vậy trong lãnh địa cơ mà."
"Không phải." Lý Gia Hoà vẫn nhìn thẳng về phía Độc Cuồng Ma, "Tam sư đệ, ngươi chắc chắn rằng muốn sư huynh nói ra nguyên hình của ngươi ngay tại đây?"
Đồng tử Độc Cuồng Ma hơi co lại, dường như nửa tin nửa không tin, không biết nên làm thế nào.

"Vốn dĩ đệ đã dặn ta sống để bụng, chết mang theo, nhưng xem ra hiện tại chỉ có thể nói ra để làm chứng." Nhị sư huynh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Nguyên hình của đệ chính là...!sóc bông!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui