Trong mấy chục năm kia, Mộ Quang Dao giả luôn muốn tìm cách hành hạ tôi để tôi nghe lời.
Gã nghĩ ra một ý hay, bắt tôi phải xuống phàm trần làm kỹ nam.
Có hệ thống che mắt, cho dù tôi vẫn mang gương mặt cũ, không ai nhận ra tôi là Hồ Huyên của Thanh Sơn phái cả.
Tất nhiên tôi đếch chịu, vì thế gã liền lôi thần hồn Mộ Quang Dao ra đe doạ.
Đem Mộ Quang Dao ra đe doạ thì chịu rồi, y thật sự là điểm yếu của tôi.
Lúc ấy tôi còn ngây thơ nên cứ sợ hắn sẽ bóp nát thần hồn của Mộ Quang Dao thật, vì vậy đành cắn răng đồng ý.
Ở nam phong quán, tôi được chủ quán đặt tên Cẩm Lệ, tên gì đâu nghe vừa sến vừa quê.
Cùng với tôi còn có hơn chục thiếu niên khác được mang tới để thi hoa khôi, dựa vào xếp hạng cuộc thi sẽ định đoạt được số phận bọn họ tại quán sau này.
Người thứ hạng thấp chỉ có thể tiếp đón khách nhân tầm thường, thứ hạng cao thì ăn ngon mặc đẹp hơn hẳn, còn đầu bảng thì được cung phụng vô cùng, thậm chí còn có quyền từ chối khách hàng.
Trước khi tôi xuất hiện thì vị trí đầu bảng gần như nắm chắc trong tay một thiếu niên tên An Bối.
Cậu ta lớn lên vô cùng tuấn tú, da trắng môi hồng, lông mi vừa dài lại còn cong.
Cho dù có ở tu chân giới cũng hiếm khi thấy người đẹp như vậy.
Nhan sắc của tôi lại thiên hướng mỹ lệ, mắt phượng kéo dài hơi xếch, ngũ quan sắc xảo hơn, cằm cũng hơi nhọn.
Tôi với cậu ta đúng là mỗi người một vẻ, thắng thua chưa biết ra sao.
Đêm tôi dự thi còn náo nhiệt hơn bây giờ, phải nói là đập tiền như nước, đến chủ quán cũng không ngờ sẽ kiếm được nhiều như vậy.
Con số từ lâu đã vượt qua một vạn lượng vàng rồi.
Nhìn thằng nhóc An Bối miệng cười mà lòng thấp tha thấp thỏm, tôi tội nghiệp thay cho nó.
Dù sao đối với tôi hạng nhất hay hạng nhì đều vô nghĩa cả, chục năm dưới phàm trần chẳng qua chỉ là cái chớp mắt ở tu chân giới thôi.
Vì thế trong lúc mọi người khí thế hừng hực, tôi liền giơ tay lên.
"Giằng co qua lại như vậy phiền phức lắm.
Ta cũng chẳng thích đếm bạc lẻ, chi bằng lấy một ngàn vạn lượng làm mốc.
Ai bỏ ra được một ngàn vạn lượng thì bước lên nói chuyện, còn không bỏ được thì kết thúc nhanh nhanh, mọi người về đi ngủ."
Tới chủ quán lẫn những người khác cũng không ngờ rằng tôi dám phát ngôn ngông cuồng đến thế, ngay cả An Bối cũng sững sờ.
Tôi nhìn một vòng thấy yên ắng thì an tâm hẳn, bắt chéo chân ngồi chờ kết sổ tính tiền.
Ai ngờ trong đám đông lại có người lên tiếng: "Được, một ngàn vạn lượng thì một ngàn vạn lượng!"
Đối phương vừa dứt lời, xung quanh liền im như gà ngậm thóc, chỉ có mỗi tôi suýt không nhịn được chửi đậu má.
An Bối rưng rưng nước mắt nhìn tôi, cắn môi dưới khóc lóc: "Ngươi thắng rồi, ta nhận mình không bằng ngươi."
Tôi đây oan còn hơn Thị Kính.
Vốn dĩ tôi thấy số tiền của An Bối đang cao hơn tôi nên mới muốn kết thúc nhanh để nó leo lên ngồi vị trí đầu bảng thôi.
Sao tôi biết được trong đám đông ngoài kia lại có tên dở hơi chịu đập một ngàn vạn lượng vàng được?
Kẻ dở hơi lắm tiền kia là một tên xấu xí cục mịch, nếu không phải gã thật sự giao nộp ra được ngàn vạn lượng vàng, chủ quán hẳn đã xem gã là kẻ nói láo phá bĩnh rồi.
Đến tối gã bắt đầu sờ mó, còn kêu cái gì mà lần đầu tiên của ngươi ta sẽ dịu dàng.
Tôi nhịn không nổi nói thẳng với gã, tôi có chồng rồi.
Gã ngớ hết cả người.
Khi tôi tưởng đâu gã sẽ đi tìm chủ quán đòi tiền lại, gã đột nhiên lại lẩm bẩm: "Không sao, có chồng càng kích thích."
Tôi thật sự bó tay với suy nghĩ này.
Tôi bèn hỏi gã lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Nhìn người không thể nhìn quần áo, mà phải nhìn vào khí chất.
Dựa vào khí chất của gã thì tôi chắc chắn rằng gã không phải xuất thân giàu sang phú quý gì.
Gã bảo có tiên nhân cho gã cơ hội đổi đời, bảo gã cầm ngàn vạn lượng vàng này để mua đêm đầu tiên của tôi.
Thương vụ này không lỗ, vừa được tiền lại vừa được sắc, nên gã gật đầu ngay tắp lự.
Mộ Quang Dao giả vì muốn làm tôi khó chịu cũng thật tốn công đập tiền.
Tôi biết rằng mọi việc sẽ không dừng lại ở đây.
Quả nhiên sau một năm tôi ở nam phong quán, Mộ Quang Dao giả liền tới tìm tôi.
Lúc ấy tôi ăn mặc phong phanh ở trong phòng ngủ, còn có đốt huân hương, bộ dáng phong tình vô cùng.
Nhìn thấy tôi, gã còn dùng gương mặt điển trai của chồng tôi bày ra vẻ mặt ghê tởm, mắng tôi là kỹ nam.
Lời gã nói đối với tôi đều là đánh rắm, ngửi thôi cũng thấy thối.
Nhưng mà gã khoác vẻ ngoài của Mộ Quang Dao, tôi vẫn hơi tổn thương đôi chút.
Bày ra bộ dáng nhàn nhã cho gã nhìn là để mưu đồ của gã không được như ý nguyện.
Loại người biến thái như Mộ Quang Dao giả, tôi càng cố cầu xin gã sẽ càng không buông tha.
Hành hạ tôi chán mà không nên cơm cháo gì may ra gã mới dừng tay lại.
Quả nhiên Mộ Quang Dao giả liền nói thật mục đích của mình.
Gã nói gã nâng tôi lên làm đầu bảng được thì cũng có thể đạp tôi xuống bùn được.
"Ngươi vẫn còn mang khế ước đạo lữ với Mộ Quang Dao, mỗi lần làm tình cùng người khác chính là vi phạm khế ước, thần hồn sẽ đau đớn vô cùng." Gã hùng hồn nói, "Hiện tại ngươi là đầu bảng, một năm chỉ tiếp vài khách nên nhịn được.
Nhưng một khi rơi xuống rồi, ngươi chính là đồ đê tiện ai ai cũng đè được, ngươi thật sự muốn nếm trải nỗi thống khổ đó?"
Quanh đi quẩn lại vẫn là vì muốn dụ tôi giải khế ước với Mộ Quang Dao.
Tất nhiên tôi từ chối thẳng mặt gã.
Nếu tôi là loại người không có cốt khí, ngay từ đầu đã chẳng đày đoạ bản thân mình xuống đây rồi.
Mộ Quang Dao giả tức giận vung kiếm, huỷ đi dung nhan của tôi.
Truyền kỳ về kỹ nam ngàn vạn lượng vàng cũng chấm dứt ở đó.
Tiếng ồn ào náo nhiệt kéo tôi về với thực tại.
Trúc Nhã quán đã chọn ra được người chiến thắng, vị công tử kia đang được rước kiệu đi một vòng quanh thành trấn.
"Công tử đầu bảng dung mạo thật xinh đẹp, tiếc là mắt y buồn quá." Mộc Khải Nhân đánh giá.
Tôi buồn cười vô cùng: "Làm cái nghề này, có ai vui bao giờ."
Suy cho cùng cái đanh đầu bảng chỉ là mánh lới kiếm tiền của nam phong quán.
Đến lúc vào phòng tắt đèn rồi, ai cũng như ai.
"Hồ Huyên, sao ngươi lại khóc?" Lương Ân bất ngờ hỏi.
Tôi ngẩng người, đưa tay vuốt mặt, phát hiện chính mình đã rơi lệ từ khi nào không hay.
Chục năm bị người chà đạp, tôi chưa từng khóc một lần.
Thời điểm tôi hấp hối sắp chết, Mộ Quang Dao giả rốt cuộc cũng chịu mang tôi về.
Gã nói với tôi rằng thần hồn của Mộ Quang Dao vẫn luôn cầu xin gã cho phép được nhìn thấy tôi, biết được tin tức của tôi suốt chục năm qua.
"Ngươi nói xem nếu y biết đạo lữ của mình biến thành như này, liệu có phát điên không?"
Cả chục năm qua tôi chưa từng một lần cầu xin gã tha cho tôi.
Ấy vậy mà ngày hôm đó lại là lần đầu tiên tôi học được cách quỳ gối, khom lưng cúi người.
Tôi đập đầu xuống đất, dùng giọng nói lạnh băng cầu xin gã đừng nói cho y biết.
Nhưng ngay cả khi đó tôi vẫn chưa từng rơi lệ.
Tôi cắn rách môi chảy máu cũng không cho phép mình khóc.
Người khóc mà không có người an ủi, thì nước mắt cũng chả khác gì nước đái, cơ thể bài tiết đủ rồi thì thôi.
Mặc dù không biết vì sao tôi khóc nhưng Lương Ân vẫn dịu dàng dùng khăn lau mặt, dắt tôi về phòng trọ.
Trước khi quay về phòng, hắn tần ngần một lúc, bảo tôi rằng nếu có người nào bắt nạt tôi thì cứ nói cho hắn biết, hắn sẽ thay tôi trả thù.
Tôi mỉm cười gật đầu lấy lệ, đợi đóng cửa phòng xong liền thở dài.
Tối hôm đó tôi lại nằm mơ thấy Mộ Quang Dao.
Y chê tôi bẩn, bảo tôi không xứng với y, không muốn chạm vào tôi nữa.
Khi tôi tỉnh lại, Lương Ân đã đứng bên cạnh đầu giường từ bao giờ.
Nếu hắn không lên tiếng, e rằng tôi cũng chẳng nhận ra.
"Tối qua ta nghe thấy tiếng Huyên khóc, sợ có việc chẳng lành nên chạy qua đây canh chừng." Hắn thẳng thừng đáp.
Tôi ngượng nghịu xoa đầu: "Làm phiền ngươi quá."
"Vì sao ngươi khóc vậy? Là nhớ ra việc gì không vui sao?" Lương Ân vẫn chưa từ bỏ, "Huyên không nói, làm sao ta giúp Huyên được."
"Thật sự không có việc gì." Tôi lắc đầu xua tay, "Chẳng qua...!ta có hơi nhớ đạo lữ của mình một chút."
Lương Ân im lặng hồi lâu: "Thế ngươi có muốn ta tìm hắn giúp ngươi không?"
Tu chân giới nói rộng thì rộng, mà nói bé thì cũng bé.
Chỉ cần không phải người đã chết mất xác, một ngày nào đó rốt cuộc vẫn sẽ tìm ra được.
Tôi ngơ ngẩn hồi lâu, lại lắc đầu.
Không nên.
Mộ Quang Dao trong mộng chê tôi bẩn, tôi vẫn nhịn được.
Nhưng Mộ Quang Dao ngoài đời thật chê tôi bẩn, tôi sẽ chết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...