Tuy nhiên, những ai chưa đọc chính văn thì cũng có thể coi như đang đọc một đoản văn, bởi theo ý của ta thì riêng cái phiên ngoại này cũng tương đối trọn vẹn về mặt nội dung rồi (o^.^o)
Hôm nay, là một ngày có tuyết rơi.
Đằng Bản Quang mười tám tuổi đứng trên hành lang ngoài phòng học, nghiêng đầu ngắm những bông tuyết bay lả tả.
Tối qua lúc dự báo thời tiết nói có thể có tuyết rơi, còn có điểm không tin. Tuy rằng mới tháng hai, nhưng thời tiết đã dần chuyển ấm. Mấy ngày trước còn nóng tới áo len cũng phải cởi ra, cũng từng nghĩ tới một ngày đông có tuyết rơi, tuy lúc ấy cho rằng đó là chuyện không thể.
Nhưng mà —- thật sự có tuyết a~~~.
Quang kinh ngạc nhìn hồi lâu, khóe miệng dần cong lên.
“Cái kia… Đằng Bản đồng học…”
Sau lưng truyền tới thanh âm, khiến Quang quay đầu lại. Đột nhiên bị nhét vào tay một chiếc hộp được gói tinh mỹ, còn chưa kịp nói lời nào cô gái kia đã xoay người bỏ chạy. Đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy của ngày hôm nay, Quang vẫn có chút ngỡ ngàng. Cúi đầu nhìn vật trong tay, xem cách gói ghém này chẳng cần mở ra cũng biết có gì rồi.
Chocolate ngày Valentine… chứ còn sao?
Từ ngày lên quốc trung, liền không ngừng nhận được thứ đồ vật này. Ấn tượng đầu tiên của Quang với lễ tình nhân chính là từ nữ sinh mà có. Chỉ cần tới ngày này, chocolate sẽ xếp đống bên người, nhưng đối với Quang lại chẳng có tẹo ý nghĩa nào. Cho tới năm ngoái —- vẫn là như vậy. Thế nhưng hiện tại, Quang cuối cùng cũng hiểu được chút chút.
Bất quá, cậu cũng không phải là nữ sinh.
Mở chiếc ba lô đã căng tới sắp nổ tung, đem hộp quà bỏ vào chen chúc với một đống hộp tương tự. Như thế này vẫn là lần đầu tiên. Trước kia nếu không phải chia cho mọi người thì cũng là len lén vứt đi, bởi vì cảm thấy thật vô nghĩa. Thế nhưng năm nay mỗi món đều giữ lại, còn chân thành cảm ơn đối phương.
Chính là muốn mang tất cả về, sau đó ——
Sau đó…
Quang lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
——————————
Thời điểm mở cửa, ngoài ý muốn là trong nhà không có ai.
Quang cảm thấy có chút thất vọng.
Cố ý không phủi đi tuyết rơi trên áo, muốn xem biểu tình kinh ngạc của người kia. Có lẽ là vội vàng lấy khăn lau đi, như vậy có thể nhân cơ hội cọ tuyết lên người nam nhân, còn có quả cầu tuyết lặng lẽ trong lòng bàn tay, cũng có thể đem ra sử dụng. Đáng tiếc hiện tại một thứ cũng không dùng được.Rõ ràng… đã đáp ứng cậu sẽ về sớm một chút.
Quang suy sụp buông rũ vai. Bất quá đã như vậy, cũng không có biện pháp. Dù sao cũng sẽ sớm trở về, buổi sáng nam nhân rời nhà đã hứa như vậy. Nghĩ tới đây, Quang liền cảm thấy an tâm. Bật công tắc điện, bắt đầu đun nước pha cà phê, mỗi lần người kia về nhà đều sẽ chìa tay phải ra. Rõ ràng chính mình pha sẽ ngon hơn lại muốn uống do Quang qua, đối với chấp niệm của nam nhân Quang cũng không biết phải làm thế nào. Đành chấp nhận như vậy, thế nhưng cơm cũng muốn ăn sẵn nữa, có đôi khi còn Quang không rõ đến tột cùng ai mới là người giám hộ ai.
Quang tiến vào phòng bếp, lấy từ trong túi ra nguyên liệu nấu ăn mua ở cửa hàng tiện lợi. Tuy nam nhân đã nói buổi tối ra ngoài ăn thì hơn, nhưng Quang vẫn kiên trì đòi ở nhà. Không muốn ra ngoài, bởi hôm này trên đường sẽ rất đông người, vô luận tới đâu cũng có cả đám người xung quanh, như vậy sẽ không còn là thế giới riêng của hai người nữa.Tương đối ngoài ý muốn là chính mình lại để ý loại chuyện này. Trước kia ăn nơi nào ngủ ở đâu chưa từng nằm trong phạm vi suy nghĩ của Quang. Cậu phát hiện mình đang dần dần thay đổi.
Không, có lẽ trước kia vẫn thế, chỉ là không thể hiện ra.
Bởi vì, đã không còn … như xưa nữa.
Quang ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.
Ban ngày tại trường học, có nữ sinh hẹn Quang đi chơi. Quang trả lời nàng, “Tôi đã có hẹn cùng người khác.”
Thấy biểu tình thất vọng trên mặt cô gái, Quang đoán nàng nhất định không nghĩ tới người hẹn cùng Quang không phải là nữ đi.
Nếu ở nhà ăn cơm cũng được tính là hẹn hò, thì mình cùng Nghĩa Chỉ chính là một đôi tình nhân mỗi ngày đều như vậy.
Loại cách gọi “người yêu”, mỗi lần Quang nghĩ đến đều có chút hoảng hốt. Mặc dù kiss hay mấy chuyện khác đều đã làm không nhớ nổi bao nhiêu lần, nhưng cả hai đều không có xưng hô như vậy với đối phương.
Nghĩa Chỉ đã từng được Quang gọi là ba ba.
Cha con nhưng không có quan hệ huyết thống, tuổi tác so ra có thể coi là huynh đệ. Nếu không phải mẫu thân tái giá thì cũng sẽ không gặp nhau. Tuy rằng Nghĩa Chỉ đơn phương xoay quanh cuộc sống bình thường của Quang, thế nhưng cuối cùng Quang cũng ngả vào ấm áp ấy cũng không biết phải làm sao. Nếu tất cả mọi chuyện đều có một lí do hợp lí để giải thích thì đã không phải là nhân sinh, bởi nhân sinh chính là tồn tại mà ngay cả bản thân cũng không nắm giữ được. Tuy không biết từ bao giờ đã xuất hiện tình cảm đó, nhưng một khi Quang phát hiện ra liền quyết định giữ lấy, cho dù có phải buông tay một số thứ khác cũng đành chịu. Cậu chính là luôn cố chấp tin tưởng như vậy, dù sao hạnh phúc cũng không phải chỉ có một định nghĩa mà thôi.
Bởi vì —– hắn nói: “Tôi yêu em”.
Chỉ cần như vậy… là đủ rồi.
———————————-
Bắp cải đã thái xong xuôi, canh đun nhỏ lửa trong nồi. Thế nhưng đại môn vẫn không có chút động tĩnh. Quang nhất thời cảm thấy chẳng có gì để làm, bỗng nhớ tới đống quà trong ba lô, liền lấy từng món từng món ra. Tay cầm chiếc hộp xinh đẹp được gói giấy màu lam và buộc nơ lụa trắng, Quang không khỏi cười khổ. Nguyên lai hôm nay đã nhận nhiều quà vậy, trách không được ba lô trở nên thực nặng… Tuy cảm thấy có chút tội lỗi với cô gái kia, nhưng Quang cũng nhịn không được chút tư tâm thỏa mãn.
Nam nhân kia nhìn thấy… sẽ nói thế nào?
Trước kia cũng từng có một lần, bị Nghĩa Chỉ nhìn thấy đang đứng cùng một cô gái, hơn nữa nàng còn đang bổ nhào vào lòng Quang. Cảnh tượng nàng vừa khóc vừa nói: “Em thích anh, thực sự rất thích anh” cũng bị hắn nhìn thấy. Khi đó Quang cho rằng Nghĩa Chỉ cũng không có cảm giác gì, thế nhưng trừng phạt của nam nhân với Quang đêm đó khiến cậu muốn quên cũng không quên được. Giây phút khoái cảm khiến Quang muốn ngất đi, Nghĩa Chỉ chợt niết hai má cậu, một khắc đó, thần sắc hắn thế nhưng lại … thực bi thương.
“Thật sự… không thích nữ sinh sao?”
Quang kinh ngạc nhìn lên Nghĩa Chỉ. Vấn đề hắn hỏi cậu ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, liền ẩn ẩn cảm thấy giận.
Chẳng lẽ vẫn luôn không tin tôi như vậy sao?
Quang lạnh mặt muốn đẩy ra hạ thân vẫn đang gắn bó, nhưng Nghĩa Chỉ lập tức kinh hoảng ôm chặt lấy cậu. “Nếu đến một ngày em thực sự yêu thương nữ nhân, tôi thật không biết sẽ phải làm gì nữa…” Rõ ràng là nam nhân cường thế tới mức chính mình không dám lại gần, một khắc ấy lại yếu đuối giống như đứa trẻ nhỏ. Đáy lòng Quang nhịn không được dâng lên một mạt ấm áp. Vươn hai tay ôm lấy cổ nam nhân, cậu chủ động dâng lên đôi môi nóng bỏng. Hậu quả của việc Quang chủ động câu dẫn là ngày hôm sau thiếu chút nữa trường học cũng không đi nổi, nam nhân cắn a cắn cậu, hung ác thúc ép cậu phải phát hạ lời thề.
Vĩnh viễn… đều chỉ thuộc về một người.
Quang phục hồi tinh thần từ trong suy tưởng, trên mặt hơi hơi nóng lên.
Muốn… lại nhìn thấy nam nhân như vậy một lần nữa.
Muốn ánh mắt hắn mãi chỉ nhìn cậu.Vì sợ mất đi cậu mà trở nên yếu đuối.
Quang chưa bao giờ biết hóa ra mình lại là con người xấu xa như thế.
———————————-
Nghĩa Chỉ vẫn chưa về.
Quang nhìn đồng hồ trên tường, dần cảm thấy sốt ruột.
Cậu đưa tay vào túi áo, thứ đồ vật này nọ đã bị ủ lâu tới mức nóng lên. Ngoài trời tối đen như mực, ngay cả tuyết đã ngừng rơi hay chưa cũng nhìn không rõ, nhưng Nghĩa Chỉ vẫn chưa trở về.
Quang đứng lên đi về phía điện thoại. Viện thiết kế trả lời đã tan tầm từ lâu, Quang đành gọi vào di động. Chuông đổ thật lâu mới có người tiếp máy, Quang vừa định nói chợt sững sờ.
Người tiếp điện thoại là một nữ nhân.
Vốn cũng có thể là gọi nhầm số, chính là nữ nhân “A lô!” hai tiếng không được đáp liền hỏi có phải muốn tìm Nghĩa Chỉ không?
Nàng gọi không phải “Đằng Bản”, mà là “Nghĩa Chỉ”.
Sau đó liền nghe thấy thanh âm Nghĩa Chỉ, giống như hô cái gì mà lại gần đây, rồi nghe thấy hắn gọi “Bách Hợp”.
Quang ngắt điện thoại khi Nghĩa Chỉ mới tiếp máy “A lô!” một tiếng. Thả điện thoại xuống bàn, cậu diện vô biểu tình đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Phòng bếp truyền đến hương thịt nồng đậm. Chỉ cần thêm chút gia vị là canh nấu xong xuôi, nhưng Quang bước qua tắt bếp đi.
Đám quà trên bàn cũng bị bỏ vào túi quăng tới một góc nhà. Nguyên bản nghĩ lập tức sẽ có điện thoại gọi lại, thế nhưng chuông điện thoại vẫn không hề vang lên. Quang nắm chặt thứ nào đó trong túi áo, dằn xuống xúc động muốn quăng đi.
Cậu biết cũng không nhất định phải như thế. Nhưng nếu đã nhìn tới số gọi đến thì nên lập tức gọi lại.
Nếu biết em đang chờ ở nhà thì nên như vậy.
Nhưng ở bên một nữ nhân nào đó liền quên lời hứa sẽ về nhà sớm, ngược lại còn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.Quang tắt điện, khoác áo rời khỏi nhà.
Đường phố quả nhiên đông vui khác thường. Từng đôi tình nhân thân thiết đi bên nhau, mặc dù vậy vẫn có những cô gái vừa khoác tay bạn trai vừa len lén nhìn trộm Quang.
Cậu bước đi vô mục đích, cũng không biết phải đi đâu. Nói không chừng từ nãy tới giờ Nghĩa Chỉ cũng đã về đến nơi… Ôm hi vọng như vậy, Quang lộn trở lại nhìn, nhưng thấy lâu thượng (tầng lầu) xa xa tối om liền nhanh chóng rời đi, đi rất xa rồi cũng không quay đầu lại nhìn nữa.
Bất tri bất giác bước dọc theo con đường dẫn tới Viện thiết kế của Nghĩa Chỉ, Quang không biết nên cười khổ hay sao nữa. Cho dù cùng nữ nhân bên ngoài cũng sẽ không ở hướng này đi. Quang vẫn bướng bỉnh đi tiếp, nhưng vừa tới khúc ngoặt, cậu liền dừng lại.
Là xe của Nghĩa Chỉ.
Nếu chỉ đơn thuần là đậu tại đây, có lẽ Quang sẽ tiến tới xem rốt cục như thế nào, thế nhưng cậu lại thấy một màn ngoài dự kiến.Dưới ánh đèn đường có thể thấy được thân ảnh trong xe. Nam nhân đang ngồi ở tay lái, tuy Quang không nhìn rõ bộ dáng nhưng có thể thấy một nữ nhân chôn mặt nơi ***g ngực hắn, cơ thể cũng thuận thế dựa sát vào người kia.
Quang vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích.
Không ngừng có người đi qua lại trước xe, cậu xuyên qua màn người ấy nhìn nam nhân.
Hắn vỗ vỗ lưng nữ nhân kia, sau đó vô tình ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau qua cửa kính. Quang trầm mặc nhìn nam nhân đang ngây ngốc, sau đó xoay người.
Vài bước đầu chỉ là đi bình thường thôi, dần dần bước chân càng nhanh hơn. Nghe thấy tiếng nam nhân đuổi theo sau lưng gọi to, sau đó cánh tay liền bị giữ lấy.
“Quang!”
Quang hung hăng giật tay ra.
“Buông!”
Người đi đường tò mò nhìn theo, thời điểm cậu xoay mình giận dữ với nam nhân, thấy một nữ nhân từ phía sau chạy tới.
Gương mặt tao nhã mỹ lệ lại mặc một bộ váy xinh đẹp, khó trách tại sao nàng đuổi theo chậm.
Quang nhịn không được cười lạnh trong lòng. Muốn không nói không rằng đi về phía trước, lại bị nam nhân dùng sức giữ chặt.
“Quang! Chậm đã!”
Quang không biết ở trên đường lặp lại loại hành động này trừ bỏ cho người khác xem náo nhiệt còn có ý nghĩa gì khác? Vậy nên chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam nhân. Người kia bị cậu nhìn đến hoảng hốt, đứng ngẩn ra đó.
Nữ nhân kia đã đuổi tới nơi.
“Nghĩa Chỉ, đây là ai vậy?”
Nàng dùng thanh âm xen lẫn tiếng thở dốc hỏi. Quang liếc nàng một cái, ánh mắt khiến nữ nhân kìm lòng không đậu phải ngậm miệng lại. Nghĩa Chỉ nhanh chóng nắm lấy tay Quang, nói với nàng, “Thực xin lỗi, Bách Hợp tự đi về được không?”
Nữ nhân “Ách?” một tiếng, có vẻ khá thất vọng.
“Nhưng mà, Nghĩa Chỉ…”
“Những gì cần nói tôi đều đã nói rồi.”
Nữ nhân quay sang đánh giá Quang, sau đó bừng tỉnh đại ngộ hướng Nghĩa Chỉ:
“Chẳng lẽ đây chính là…”
Nghĩa Chỉ nhíu mày kêu: “Bách Hợp!”
Nữ nhân tên Bách Hợp nhìn cậu, mắt sáng lên hào quang:
“Cậu tên Quang đúng không? Tôi biết cậu a!”
Quang hơi mở to mắt. Sau đó nữ nhân kề sát vào tai Nghĩa Chỉ nói gì đó, bộ dáng thân mật tựa như cố tình muốn cho Quang xem. Cậu mạnh mẽ xoay người muốn rời đi, lại bị Nghĩa Chỉ nắm chặt tay kéo về phía ô tô. Muốn hung hăng giẫy ra nhưng đương lúc còn do dự, cậu đã bị Nghĩa Chỉ ấn vào xe. Nữ nhân tên Bách Hợp kia bị bỏ rơi giữa đường liền lộ ra một bộ mặt tức giận, nhưng dường như cũng không quá để ý. Trước khi đóng cửa Quang còn nghe thấy nàng hô to “Chúng ta sẽ còn gặp lại!”, sau đó Nghĩa Chỉ liền lái xe rời đi.
Trên xe, hai người không nói với nhau nửa lời. Người đáng lẽ phải giải thích cư nhiên lại trầm mặc, Quang càng cảm thấy không cần thiết phải mở miệng. Xe tiếng vào gara dưới lầu, cậu liền đưa tay đẩy cửa muốn xuống, nhưng ngay lập tức thân mình bị mạnh mẽ kéo lại rồi bị áp xuống cường hôn. Tưởng tượng vừa rồi hắn cùng nữ nhân kia làm chuyện tương tự, Quang nghĩ ghê tởm đến muốn nôn. Liều mạng giãy dụa muốn đẩy nam nhân ra, nhưng vẫn bị giữ chặt cổ tay, lưng dựa vào cửa xe không thể nhúc nhích. Bị nam nhân công chiếm khoang miệng khuấy đảo lung tung, thân thể có phản ứng nhưng lòng lại cảm thấy thật bi thương. Một khắc nam nhân buông ra cậu liền hung hăng tung một đấm, nhưng chính bản thân cũng không ngờ lại đánh trúng. Nam nhân che mặt rên lên, Quang liền đứng ngẩn người không biết mình đã đấm trúng đâu. Đúng lúc này nam nhân buông tay, ánh mắt nhìn Quang không hiểu sao lại có một tia vui mừng.
“Em thật để ý sao, Quang?”
Gương mặt của cậu lập tức đỏ bừng. Đây đâu phải thời điểm thảo luận loại chuyện này chứ! Nói cái gì mà không cho cậu yêu nữ nhân, vĩnh viễn chỉ thuộc về một người, chính mình không phải còn cùng nữ nhân làm loại sự tình này? Đợi đến khi Quang có phản ứng lại mới chợt nhận ra mình thế nhưng lại nói ra lời, liền thấy Nghĩa Chỉ ngơ ngác nhìn mình, sau đó “phác xích” một tiếng bật cười.
“Có gì buồn cười!”
Quang cảm thấy phẫn nộ tới cực điểm. Bộ dáng bị phản bội buồn cười lắm sao? Tức giận đẩy cửa xe chạy xuống, một khi đã vậy cậu cần gì còn phải để ý như một đứa ngốc?
Chính là đang chạy được nửa đường liền nghe được Nghĩa Chỉ ở phía sau hô to:
“Bách Hợp là tỉ tỉ của tôi.”
Quang nhất thời không thể tiêu hóa được câu nói này. Cậu đứng đờ người, kinh ngạc quay đầu lại.
Nghĩa Chỉ xuống xe tiến tới gần Quang.
“Thật xin lỗi… là tôi không tốt, không nói với em sớm hơn.”
Mặc dù đang giải thích nhưng gương mặt lại hớn hở tươi cười, khiến Quang phải hoài nghi hắn rốt cuộc có bao nhiêu thành ý. Bất quá, vấn đề không phải ở đây, mà là…
“Tỉ—–tỉ?”
Quang biết Nghĩa Chỉ có một tỉ tỉ, chính là nàng vẫn sống ở nước ngoài nên vẫn chưa từng gặp mặt. Nghĩa Chỉ thấy vẻ mặt hoài nghi của cậu, liền mỉm cười: “Tên đầy đủ của nàng là Đằng Bản Bách Hợp, em không tin có thể tra sổ hộ khẩu a!”
Bởi vì công việc nên mới từ nước ngoài trở về không lâu, hơn nữa vì chưa lấy chồng nên vẫn sử dụng tên khai sinh —– nhưng dù Nghĩa Chỉ giải thích, Quang vẫn có chút nghi hoặc.
“Nhưng mà… tôi thấy nàng dựa vào người anh… Hơn nữa, nếu là tỉ tỉ thì nói cho tôi biết có sao, vì cái gì mà điện thoại cũng không gọi về? Rõ ràng đã hứa sẽ về nhà sớm…” Quang nhịn không được lại cảm thấy nôn nóng.
Ánh mắt nóng bỏng của Nghĩa Chỉ nhìn Quang, không hiểu sao hắn lại có vẻ thực cao hứng.
“Vì công việc phải trở về quốc nội nên nàng cùng bạn trai ở nước ngoài chia tay. Từ trước đến giờ mỗi lần nàng muốn khóc thì cho dù là ngươi xa lạ cũng sẵn sàng dựa vào. Em không thấy vừa rồi mắt nàng vẫn còn sưng sao?”“Nhưng… dù như vậy, anh vẫn có thể gọi điện thoại a~~~!”
Nghĩa Chỉ nghe vậy liền cong cong khóe miệng.
“Là tỉ tỉ không cho gọi.”
“Ách?”
“Nàng nói như vậy liền có thể biết em để ý đến tôi bao nhiêu.”
Quang mở to hai mắt, không thể tin được những lời này là có ý tứ gì. Nam nhân thương tiếc nhìn gương mặt chấn động của cậu:
“Tôi đã nói cho nàng.”
Quang nhất thời phản ứng không nhẹ với chuyện vừa nghe được. Đây vốn nằm ngoài phạm vi tưởng tượng của cậu. Tuy rằng hai người đã tiến tới loại quan hệ này, nhưng gia đình Nghĩa Chỉ hay phía bà ngoại, đều vẫn coi hai người như phụ tử. Ít nhất cũng là quan hệ giữa người giám hộ và trẻ vị thành niên. Tuy Quang không nghĩ sẽ duy trì như vậy mãi mãi, nhưng ít ra cũng không nhanh như vậy. Cậu không muốn mang lại rắc rối cho Nghĩa Chỉ, cũng không muốn cuộc sống trải bao thăng trầm mới có được lại bị biến động.
Bởi vậy, Quang kinh ngạc nhìn nam nhân, nói không nên lời.
Thế nhưng Nghĩa Chỉ lại là một biểu tình thoải mái.
Từ sau khi li hôn, cha mẹ tuy không nói gì, nhưng vẫn thực mong hắn có thể mau chóng tìm một đối tượng mới. “Cho dù không phải vì con thì cũng nên nghĩ cho Quang. Nó cũng cần một mẫu thân chứ?” Không thể nói ra lời, rằng Quang chỉ cần một người yêu là hắn, nên Nghĩa Chỉ thực ủ rũ. Tuy rằng muốn nói hết ra để mong cha mẹ tha thứ, nhưng Quang cũng đã sắp hết cấp. Trước khi Quang thi đại học không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Nghĩ vậy, Nghĩa Chỉ liền quyết định đợi mọi chuyện xong xuôi rồi sẽ nói sau.Thế nhưng khi tỉ tỉ đột nhiên tìm tới vẫn thấy hoảng sợ. Theo bản năng liền biết nàng đại biểu cho cha mẹ đến, quả nhiên Bách Hợp tới chuyển lời hai người muốn hắn đi xem mắt. Nhưng nếu là Bách Hợp… Nghĩa Chỉ không biết vì sao lại có loại xúc động muốn nói ra hết. Cho dù không được chấp nhận, ít nhất cũng có thể biết phản ứng của người nhà để chuẩn bị tinh thần.Nhưng cũng không muốn là hôm nay, bởi vì trong nhà còn có người đang chờ hắn trở về. Chính là Bách Hợp nhất định đòi đi theo, bởi Nghĩa Chỉ nói, “Có người đang chờ.” Vô luận thế nào cũng không thoát khỏi móng vuốt của tỉ tỉ, thậm chí nàng còn uy hiếp nếu không nói sẽ mang cha mẹ lại đây. Hắn nghĩ nếu tiếp tục nói dối không bằng nói hết ra. Bởi chính mình đã rất nôn nóng, không thể tiếp tục nhẫn nại. Không muốn tiếp tục dùng thân phận phụ thân để ở bên Quang, có lẽ chỉ cần nói ra với một người liền có thể vùng thoát khỏi gông xiềng. Cho dù có tức giận cũng sẽ không tùy tiện nói với cha mẹ, Nghĩa Chỉ là tin tưởng Bách Hợp nên mới quyết định nói ra.
Thật không ngờ tới phản ứng của Bách Hợp, không rên một tiếng nghe hắn nói hết sự tình, sau đó chọc chọc li cà phê nghiêng mắt nhìn.
“Nói cho cùng… là cậu yêu một nam nhân?”
Đơn giản mà nói thì chính là vậy, Nghĩa Chỉ hít sâu một hơi, không thể phản bác.
“Ra là vậy a.”
Nói xong còn thập phần hưởng thụ quấy quấy váng sữa trên mặt cà phê. Nghĩa Chỉ không thể tin nổi phản ứng của nàng lại chỉ có một câu “Ra là vậy a.” Mặc dù bình tĩnh nhưng vẫn liếc hắn bằng một ánh mắt sắc bén, Bách Hợp nói tiếp, “Nhưng Nghĩa Chỉ cậu đến tột cùng có bao nhiêu tự giác?”
Thân hình nam nhân hơi chấn động, nàng lại nói tiếp: “Đối phương còn chưa thành niên phải không?”
Hắn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của tỉ tỉ. Nàng chỉ nói một câu.
“Thứ mà cậu phải có trách nhiệm, là cuộc sống đứa nhỏ kia a!”
Nghĩa Chỉ đứng bật dậy, mở to hai mắt, lớn tiếng nói ra câu trả lời vẫn nghẹn trong lòng. Bách Hợp kinh hoảng nhìn quanh, vội đè hắn ngồi xuống.
“Cậu bị điên rồi hả! Tại loại địa phương này…”
Bất quá nếu cậu đã nói có thể chịu trách nhiệm, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Lầm bầm trong miệng, Bách Hợp đành bĩu môi, thế nhưng trong mắt Nghĩa Chỉ lại là xinh đẹp vô cùng. =)))))))))
Tạm thời không nói cho cha mẹ biết thì hơn… Là tôi ở nước ngoài nên mới có thể tiếp nhận loại sự tình này… Xong xuôi Bách Hợp nói muốn gặp Quang, Nghĩa Chỉ vừa cự tuyệt thì cậu lại gọi đến. Bị nàng đoạt lấy điện thoại, hắn vẫn có thể đoán được người gọi tới là cậu. Chính là khi Bách Hợp xấu xa đề nghị không gọi lại để xem phản ứng của người kia, biết như vậy có chút quá phận nhưng hắn vẫn do dự mà không gọi lại.
“Như vậy liền có thể biết cậu ta có để ý hay không nha!”
Nhìn Bách Hợp nói xong còn che miệng cười, Nghĩa Chỉ cảm thấy mình uổng công lo lắng lâu như vậy thực ngu ngốc.
Bất quá… thực sự muốn xem biểu tình của Quang, từ trước tới giờ chưa từng được biết. Tuy rằng mọi người xung quanh luôn khuyên hắn tìm một nữ nhân bên người, nhưng Nghĩa Chỉ tuyệt đối không để Quang biết đến. Ban đầu chính là làm theo bản năng, nhưng về sau cũng không biết có phải vì chưa từng cảm thấy tự tin về mối quan hệ này.
Lo sợ một ngày nào đó cậu sẽ rời đi…
Tựa như thời điểm kia, lạnh lùng đẩy tay mình ra, sau đó nói không cần mình.
Nghĩa Chỉ đối với ngày này vẫn luôn tràn ngập sợ hãi. Tưởng tượng đến những gì đã làm với Quang liền biết bản thân ngay cả tư cách để oán trách cũng không có. Cho nên vẫn luôn khẩn trương như vậy, chỉ cần Quang tùy tiện kể về một nữ sinh xung quanh cũng có thể khiến Nghĩa Chỉ toàn thân cứng đờ.
Không muốn để Quang thấy bản thân vô dụng… như vậy không thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho cậu.
Chí ít cũng có thể gánh vác cuộc sống của cậu —- tựa như trước kia, khi cậu bắt đầu chán ghét hắn. Cho dù bao lâu cũng không quan trọng.
Vẫn luôn ôm loại suy nghĩ này, mỗi khi có thể Nghĩa Chỉ đều ôm lấy Quang mà nói “Tôi yêu em.” Chỉ có ba chữ, nhưng không biết đã nói bao nhiêu lần. Lặp đi lặp lại mỗi khi ôm nhau hay làm tình, mỗi lần nói xong đều muốn xem biểu tình của Quang. Tuy rằng cậu cũng sẽ đáp lại như vậy, nhưng đối với Nghĩa Chỉ vẫn còn chưa đủ. Biết rõ Quang không phải người miệng lưỡi ngọt ngào, nhưng Nghĩa Chỉ vẫn thấy không cam lòng.
Cậu có để ý hay không…
Nghĩa Chỉ cũng rất muốn biết câu trả lời.
Vốn định đưa Bách Hợp ra bến xe rồi mau chóng trở về, không ngờ trên đường chỉ thuận miệng hỏi một câu, nàng liền khóc tới hoa rơi nước chảy, còn cố tình làm ướt cả bộ tây trang mới của hắn, Nghĩa Chỉ không biết làm sao chỉ đành thở dài. Tuy có chút lo lắng nhưng biết nữ nhân này chỉ cần khóc một hồi là có thể bắt đầu một đoạn tình cảm mới, hắn cũng chỉ biết trách cái miệng mình gây họa. Không biết giờ này Quang đang làm gì… Vừa mới nghĩ vậy, kết quả ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh đang đứng ở ngã rẽ.
Rõ ràng đối phương cũng không có biểu tình gì, chính là…
Thời điểm Nghĩa Chỉ đẩy cửa xe đuổi theo, trong lòng tràn ngập vui mừng.
——————————–
Nghe hắn giải thích xong, Quang cũng chỉ đành đỏ mặt mắng “Ngu ngốc”.
Vì cái loại chuyện này liền cố ý đùa giỡn cậu sao?
Có để ý hay không…
Còn cần phải hỏi?
Cho nên đã sáng tỏ hiểu lầm, nhưng Quang vẫn cảm thấy sinh khí. Thời điểm nam nhân vươn tay tới liền không do dự gạt ra, sau đó nhân lúc hắn sửng sốt mà xoay người chạy vào trong sân, để lại trên nền tuyết một chuỗi dấu chân cái đậm cái nhạt. Chưa chạy được vài bước đã bị nam nhân đuổi theo phía sau ôm vào ngực.
Hơi thở cực nóng của nam nhân phả trên cổ, hai tay cũng bị ép vào trước ngực. Mặc dù tuyết vẫn phiêu phiêu, cả người lại nóng lên khác thường. Nam nhân khẽ cắn vành tai Quang, khiến thân thể dưới kích thích không nhịn được run rẩy.“Tôi thực cao hứng… bởi vì em để ý…”
Ngu ngốc…
Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Quang thực muốn mắng như vậy nhưng lại không thốt ra lời, bởi cằm bị Nghĩa Chỉ giữ lấy để hôn. Bàn tay nguyên bản muốn kháng cự không hiểu sao lại cùng mười ngón tay nam nhân dây dưa một chỗ. Quang ngửa về sau dựa vào lòng nam nhân, tiếp nhận môi lưỡi tham tiến thật sâu. Thời điểm tách rời, hai người đều kịch liệt thở dốc. Dục hỏa trong đáy mắt nam nhân khiến Quang thực thẹn thùng, vừa định tránh đi lại bị ôm chặt lấy. Nam nhân kề sát tai cậu nói nhỏ:
“Em có biết trước khi rời đi Bách Hợp nói gì với tôi không?”
Quang nhớ tới cảnh nữ nhân nói chuyện cùng Nghĩa Chỉ, thoạt nhìn thật giống như muốn khiêu khích.“Nàng nói em rất tuấn tú. Muốn tôi cẩn thận không để bị nữ nhân cướp mất.”
Quang lập tức đỏ mặt. Nghĩa Chỉ đang cười, nhưng nhìn thấy cậu như vậy liền phát ngốc. Cảm nhận được hơi thở nam nhân tới gần, Quang đột nhiên giãy mạnh ra, sau đó không chờ nam nhân kịp phản ứng đã bắt lấy một đám tuyết nắn thành tuyết cầu rồi xoay người ném.Nghĩa Chỉ không có phòng bị vừa vặn bị ném trúng, tuyết cầu vỡ toang trước ngực, khiến một màn tuyết rơi lả tả. Quang nhìn thấy vậy liền khanh khách cười. Nam nhân phản ứng lại cũng cúi người nắn tuyết cầu, hai người ở trong sân vừa cười vừa ném thành một đoàn, cho tới khi Nghĩa Chỉ giơ tay đầu hàng mới thôi. Đắc ý vốc một nắm tuyết thật lớn đổ xuống đầu Nghĩa Chỉ, Quang nhìn nhìn rồi ngửa cổ cười lớn, lại không đề phòng bị kéo tới ngã trên người nam nhân. Hai người lăn lăn trên nền tuyết mấy vòng, Quang liền đè Nghĩa Chỉ xuống. Cho dù trong đêm tối vẫn có thể thấy cặp mắt kia thật mê người, cậu nhịn không được thất thần đưa tay mô phỏng theo, nhưng lại bị nắm lấy, đưa đến bên miệng Nghĩa Chỉ, hôn lên từng ngón từng ngón.“Tôi yêu em.”
Nghe thấy lời nam nhân, trong nháy mắt Quang có xúc động muốn khóc.
Những tưởng nam nhân sẽ ôm hôn cậu, nhưng hắn lại thực sát phong cảnh kêu đói bụng. Quang tuy ngoài ý muốn những vẫn mỉm cười kéo nam nhân cùng đứng lên. Nghĩa Chỉ nói quên cặp trong ô tô, kêu cậu vào nhà thay áo trước. Quang đổi quần áo xong xuôi, còn đun lại đồ ăn cho nóng, vẫn chưa thấy nam nhân tiến vào. Cậu cảm thấy khó hiểu đi ra xem sao, liền đứng ngẩn giữa cửa.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi trên gương mặt cậu.
… Ánh lửa. Cả căn nhà bị ánh lửa diễm lệ bao vây.
Có tới mấy chục ngọn pháo bông đang cháy rực. Hoa lửa xinh đẹp chiếu rọi nền sân tuyết, sáng lên rực rỡ như truyện cổ tích. Trong truyện cổ tích có tuyết trắng tinh khiết cùng ánh sáng lấp lánh, đứng giữa từng đám quang hoa là một nam nhân đang ngây ngốc cười.
“Quang…”
Nam nhân tiến về phía mình…
“Quang…”
Quang vẫn đang ngẩn người, nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân thấy cậu không có chút biểu tình, liền lộ vẻ bất an:
“Thực xin lỗi, không biết nên tặng em quà gì thì tốt… Trên tạp chí nói năm nay đang thịnh hành, liền nghĩ muốn làm cho em xem…” Thấy Quang vẫn không nói lời nào, Nghĩa Chỉ càng thêm lo lắng, thanh âm dần nhỏ đi, “Tưởng rằng pháo bông tình nhân sẽ có gì đó đặc biệt… Nhưng trên bao bì đích xác nói sẽ có điều bất ngờ mà…”
Trong lúc nói chuyện, pháo bông dần tàn lụi, Nghĩa Chỉ thất vọng nhìn tia lửa trở nên ảm đạm.
“Cái gì chứ… chỉ có vậy thôi à…”
Ngay sau đó liền có một vầng hào quang dâng lên, tuy rằng ngắn ngủi nhưng có thể thấy thực rõ ràng. Ở thời khắc cuối cùng, pháo sáng bắn lên tạo thành một hình trái tim rực rỡ. Bởi vì đốt cùng lúc, trong nháy mắt có thật nhiều trái tim in trên nền trời.
Đẹp tới mức người ta không thể tưởng.
Đó chính là bí mật cuối cùng của pháo bông tình nhân.
Nghĩa Chỉ từ kinh ngạc đến ngây người, cuối cùng kêu lên:
“Quang! Em có nhìn được không? Quang…”
Nghĩa Chỉ sung sướng xoay người lại, liền bị một thân thể mang theo hơi thở của tuyết nhào vào ***g ngực. Còn chưa kịp phản ứng môi đã bị lấp kín, ngoài cuồng nhiệt giao triền còn có hai cánh tay ôm chặt. Không biết như vậy đã bao lâu, sai khi tách ra Nghĩa Chỉ liền thấy đôi mắt Quang ươn ướt.
“Ngu ngốc…”
Quang thì thầm, nhìn ánh mắt kinh ngạc của nam nhân cậu liền biết mình đã rơi lệ.
Thế nhưng… lại tặng vật như vậy.
Chỉ có ngu ngốc mới tặng loại quà như hống nữ hài tử này.
“Thích không?”
Thế nhưng thời điểm nam nhân ôn nhu hỏi, Quang lại nắm hai mắt gật gật đầu.
Nói như vậy thì mình cũng là kẻ ngu ngốc.
Bởi trong cất túi áo kia chính là một phần chocolate tự làm.
Chỉ có nữ hài tử mới làm gì đó, nếu để bạn bè biết được không biết sẽ bị cười thành thế nào nữa —– nhưng mà, Quang đã trộm làm thật lâu.
Bởi vì… là người yêu.
Bởi vì ngày này, là tặng cho người yêu thứ gì đó.
Nam nhân vươn đầu lưỡi hôn lên nước mắt của cậu.
“Cảm động đến phát khóc sao…”
Nam nhân không chỉ không an ủi, ngược lại còn cười cậu. Nhưng Quang một chút sinh khí cũng không có. Cậu mở to mắt nhìn gương mặt cả đời đều muốn có được. Rõ ràng cười người khác mà sao chính mình cũng lộ ra biểu tình muốn khóc. Quang nhịn không được nở nụ cười qua màn lệ.Người yêu… đúng không?
Hắn nói, đây là pháo bông tình nhân.
Đúng, là hắn nói.
Quang an tâm ôm lấy cổ nam nhân.
Cả đời cũng không muốn buông tay.
Bất quá, Quang đã học được thói xấu nên sẽ không nói ngay cho người kia.
Mà chỉ ngả đầu vào vai nam nhân nói nhỏ một câu.
Nam nhân sau khi nghe thấy vội vàng nâng cằm Quang, kinh hỉ đòi cậu phải lặp lại. Thế nhưng Quang chỉ cười, cái gì cũng không nói.
Mặc kệ cho nam nhân thúc giục, cậu vẫn cố tình mím chặt môi.
Lời ấy, sẽ chỉ nói một lần.
Cũng chỉ vào ngày này mới có thể.
Bởi vì, hôm nay có tuyết rơi a~~~
Nguyên bản cho rằng không có khả năng, lại thực sự bay lả tả.
Cho nên, dù tâm nguyện có xa xỉ đến đâu…
Nhất định cũng sẽ thực hiện được.
Quang gác cằm lên bờ vai rộng lớn của nam nhân, nhìn tuyết trắng phiêu phiêu giữa không trung, lẳng lặng mỉm cười.
—–Phiên ngoại hoàn—–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...