Như Lạc Ẩm Băng đã đoán, hành động trước đó của hắn đã lấy được sự tin tưởng từ Anh Vương, những người không có dị năng ở ngay trước mặt hắn, bàn về kế hoạch lật đổ Khu an toàn vào ngày mai.
Lạc Ẩm Băng không nói gì, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn tìm một bàn thí nghiệm im lặng ngồi xuống, trong lúc mọi người bàn chuyện không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh.
Cuối cùng, những người không có dị năng đã có quyết định, lúc này Anh Vương mới quay đầu nhìn về phía Lạc Ẩm Băng, khuôn mặt cương nghị mang theo thần sắc khẩn cầu:
"Nếu có tình huống khẩn cấp, hy vọng cậu có thể ra tay giúp đỡ.
"
Lạc Ẩm Băng trầm ngâm, tạm thời không trả lời.
Kiếp trước hắn không quan tâm quá nhiều đến cuộc náo loạn ở Lâm Thành này, nên đến bây giờ mới biết nội dung cụ thể của kế hoạch, đám người Anh Vương đã cố gắng hết sức chuẩn bị trong phạm vi khả năng của mình, nhưng so với kế hoạch có thể thực hiện, đây vẫn giống như những người bị dằn vặt kiếm lời trong địa ngục dùng hết sức lực cuối cùng, làm ra chút phản kháng.
Phòng thí nghiệm chìm vào im lặng chết chóc, tất cả mọi người đều nhìn Lạc Ẩm Băng, người trẻ tuổi gầy yếu tái nhợt bẩm sinh đẹp đẽ, mặt mày lại mang theo mờ mịt không thể tan đi, hắn ngồi yên tĩnh một mình ở chỗ đó, trong phòng thí nghiệm tối tăm, tia nắng xuyên qua mạng nhện chiếu vào ô cửa kính, rơi vào khuôn mặt lãnh đạm của hắn.
Như một bóng ma trở về từ địa ngục, vừa như một vị thần nhìn ra thế giới.
Lạc Ẩm Băng rũ mắt, đáp:
"Được.
"
Gánh nặng đang đè nặng trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm đi rất nhiều, Anh Vương thở phào một cái, như thể nhìn thấy cán cân quyền lực giữa dị năng giả và người không có dị năng nghiêng hẳn về một bên, được cân bằng bằng một từ ngắn ngủi này.
Ngay đêm đó, bên ngoài Khu an toàn Lâm Thành, một tòa chung cư.
Cánh cửa của căn phòng số 103 đóng lại, ngăn lại tiếng tang thi đi lại không dứt trên hành lang, cửa sổ phòng ngủ mở ra một cái khe, một thanh niên ngũ quan thâm thúy anh tuấn ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm một cái ống nhòm, nhìn về hướng Khu an toàn.
Đêm ngày càng tối, bảo vệ Khu an toàn thay đổi vị trí một lần, sau đó cũng không còn động tĩnh nào nữa.
Kỷ Sơ xoay cổ tay, thu kính viễn vọng vào một khoảng không vô định, y khẽ cau mày, vẻ mặt mang theo sự nôn năng sâu sắc được che giấu, sau đó đưa tay chạm vào bộ đàm trên eo, vẻ mặt mới dịu đi lần nữa.
Y đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, thở dài, vầng trăng cô độc treo trên cao ngoài cửa sổ, bóng dáng của y đột nhiên biến mất không còn tăm hơi dưới ánh trăng.
Kỷ Sơ mở mắt ra, lúc này y đang ở bên trong sân, sân không lớn, cỡ sân bóng rổ, đi qua sân liền đến trước một ngôi nhà giống như biệt thự, Kỷ Sơ mở cửa, đập vào mắt là một phòng khác rộng rãi sáng sủa, y cũng không dừng lại nhiều, đi qua phòng khách lên tầng, đi vào phòng ngủ của mình.
Y ngủ ở phòng ngủ phụ, nhưng vẫn rộng rãi như trước, y đơn giản tắm nước lạnh, mang theo hơi nước lạnh như băng bước ra, trên mái tóc đen ngắn vẫn còn vài giọt nước, khiến y nhìn qua có chút kiêu ngạo khó thuần.
Y nằm dài trên giường, hai tay đặt lên bụng, là tư thế ngủ quy củ nhất, ánh đèn tối đi, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của y, một lúc sau y liền chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Só biết rõ mình đang mơ, kể từ khi tận thế tới nay, ngày nào y cũng mơ, trong mơ y luôn lặp đi lặp lại những cảnh tượng ban ngày, giống như trải nghiệm lại ban ngày một lần, nhưng từ mấy ngày trước trở đi, mọi thứ đột nhiên khác đi.
Trong giấc mơ, Kỷ Sơ không gặp đội săn bắn Lâm Thành, cũng không thấy Ngô Phi bị người kia điều khiển, y tiến vào Khu an toàn Lâm Thành thăm dò một lần, không thu hoạch được gì, hiện tại đã rời khỏi Lâm Thành.
Tâm tư Kỷ Sơ trong giấc mơ có chút hoảng hốt, không biết cảnh tượng trước mắt là thật hay ảo, y có chút bối rối tỉnh lại, thở hổn hển, thân hình lóe lên rời khỏi không gian, nhìn thấy bản thân vẫn còn ở trong phòng của tòa chung cư, không tiếng động mà thở phào nhẹ nhõm.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đêm dài sắp trôi qua, y đơn giản không ngủ lại, lấy ống nhòm ra, lại nhìn về phía Khu an toàn.
Hai tiếng sau, cánh cổng của Khu an toàn Lâm Thành được mở ra, đội xe địa hình lại nối đuôi nhau mà ra, cuộc săn bắn này là hoạt động hàng tháng mà Khu an toàn tổ chức, quy mô lớn hơn so với mấy ngày trước, gần một nửa dị năng giả trong Khu an toàn đều phải tham dự, có tới trăm chiếc xe trong đoàn đi một lúc lâu mới hết.
Đi cuối cùng là năm chiếc xe tải, lần này có hơn trăm mồi nhử, các dị năng giả không hề phát hiện, ánh mắt của bọn họ không hề thẩn thờ thất vọng như những lần trước.
Đoàn xe địa hình chạy qua khu dân cư nhỏ, đây vốn là khu nhà của cán bộ giảng viên trường đại học, bị Khu an toàn săn bắn qua hai lần, số tang thi còn lại không đủ thỏa mãn nhu cầu, đội săn bắn không dừng lại tiếp tục chạy xa.
Trên chiếc xe địa hình mà Hạ Lâm Thần đang ngồi, Lạc Ẩm Băng như cảm giác được gì đó mà nghiêng đầu qua, hắn cảm thấy một căn phòng qua mặt ra đường trong khu nhỏ này dường như có con người sinh sống, đồng thời con người kia hình như rất quen thuộc.
Bên trong tòa chung cư, ánh mắt Kỷ Sơ theo dõi chặt chẽ đội xe địa hình, trong một khắc nào đó, ánh mắt của y bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm yên tĩnh, cả người y run lên một lúc, nhưng trong nháy mắt, chiếc xe kia đã chạy xa.
Tim Kỷ Sơ đập loạn, dòng nước ấm áp chạy tới tứ chi, đầu ngón tay hơi tê dại vì kích động, y cúi đầu hít sâu, miễn cưỡng thu lại tâm tư, sau đó dùng dị năng, đuổi theo sau đoàn xe.
Hạ Lâm Thần đã biết Ngô Phi không đơn độc tiêu diệt cả đội săn sắn, cuộc săn bắn này cố ý bỏ qua khu vực trước, đồng thời để Lạc Ẩm Băng ngồi bên cạnh, Ngô Phi và Lộc Ninh lại bị bố trí trên một chiếc xe khác.
Gã hiển nhiên là chuẩn bị dùng Lạc Ẩm Băng làm con tin, buộc Ngô Phi và Lộc Ninh lần này không dám có hành động bất thường.
Giống như lần trước, đoàn xe địa hình chạy vào nội thành liền tản ra tứ phía đợi chờ, năm chiếc xe tải thì lại bấm còi thu hút tang thi, năm chiếc xe có lộ trình khác nhau, bên trong chiếc xe thuộc phạm vi săn bắn của Hạ Lâm Thần, người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu trọc cong gối mà ngồi, tay trái trọc lốc, trong ống tay phải giấu một thanh thép rộng bằng hai đốt ngón tay, một đầu ống thép được anh ta giữ chặt trong tay.
Tốc độ xe tải hơi chậm lại, thùng xe xóc nảy, chuẩn bị thả mồi nhử đầu tiên, người đàn ông đầu trọc lặng lẽ chuyển sang tư thế ngồi xổm, thấp giọng ra lệnh:
"Hành động!"
Thùng xe đột nhiên lật nghiêng, nhưng không giống như những gì tài xế nghĩ, những người không có dị năng trên xe không thể chờ đợi được đều nhảy xuống, trong nháy mắt trên xe tải thùng mui trần đã không còn một bóng người.
Người lái xe sững sờ đạp phanh, ló đầu nhìn về phía sau thăm dò, thấy những người không có dị năng thần sắc dữ tợn, không biết từ đâu lấy ra các loại vũ khí, đang đấu với lũ tang thi bị hấp dẫn tới!
Trong chiếc xe địa hình cách đó mấy chục mét, Hạ Lâm Thần nhìn thấy sự thấy đổi đột ngột này, vẻ mặt có chút thay đổi, nhưng gã không hề hoảng loạn, ngược lại vẫn dùng tư thái dù bận vẫn ung dung nhìn về phía những người không có dị năng, cho rằng những người này chỉ là đang giãy dụa trước khi chết.
Anh Vương siết chặt thanh thép, ra sức vung cánh tay bắp thịt vạm vỡ, đầu tang thi trước mặt bị đánh nát, anh ta nghiêng đầu tránh máu và não đang túa ra, khuôn mặt dính máu mang thần sắc tàn nhẫn.
Anh ta rõ ràng là thiếu một tay, lại dựa vào sự dũng cảm mà dẫn dẵn những người không có dị năng bất bại, tầm mắt anh ta quét qua đội xe địa hình cách đó không xa, ánh mắt chăm chú, dẫn đầu đám người đột nhiên tăng tốc, một đường vung thanh thép đuổi đi tang thi chặn đường, trong nháy mắt liền đứng trước một chiếc xe địa hình.
Vẻ mặt của Hạ Lâm Thần hơi thay đổi, có chút ngạc nhiên.
Cửa xe địa hình bị thanh thép đập móp méo, kính thủy tinh vỡ toác, để lộ khuôn mặt trẻ tuổi bên trong.
Người lái chiếc xe này là một dị năng giả hệ đất hơn ba mươi tuổi, thấy tình thế không ổn, mới vừa giơ tay lên, thanh thép của Anh Vương đã xen lẫn tiếng gió rơi nặng nề vào cánh tay, trực tiếp đánh gãy cánh tay của anh, anh ta la hét lăn lộn thảm thiết, mấy người khác trên xe cũng bị xử lý như vậy, không có sức cứu viện.
Trên ghế sau, người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, ba người khác đều mất đi sức chiến đấu trong chốc lát, chỉ có anh ta tạm thời không có việc gì, mà tất nhiên điều này không có nghĩa là anh ta được tha.
Cửa xe mở ra, Hạ Du mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ bị mạnh mẽ lôi ra khỏi xe, mọi người bao vây anh ta hoàn toàn, thanh thép của Anh Vương chĩa thẳng vào thái dương anh ta.
Anh Vương nhìn về phía một chiếc xe địa hình khác cách đó 10m, giọng nói khàn khàn cất lên:
"Hạ Lâm Thần, chúng tôi muốn đàm phán với anh!"
Im lặng một lát, Anh Vương hít sâu một hơi, lại hét lớn:
"Hạ Lâm Thần, em họ anh nằm trong tay tôi, tôi muốn đàm phán với anh!"
Cách đó không xa, cửa xe địa hình được mở ra, Hạ Lâm Thần bước ra ngoài, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Anh Vương:
"Đàm phán chuyện gì?"
!
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi sai rồi, tôi nông cạn, tôi giữ lại rồi, hiện tại tôi viết ký gửi ngày mai, tôi muốn phấn hoa nhỏ QAQ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...