Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này


Trong không gian thoáng đãng ở giữa nhà kho, Ngô Phi mang một tấm nệm từ bên ngoài vào đặt xuống, Lộc Ninh giũ tấm trải giường mới ra trải phẳng, Lạc Ẩm Băng đặt gậy chống sang bên cạnh, ngồi thoải mái trên tấm đệm.

Vẻ mặt của Lộc Ninh sửng sốt, nói trong lòng trước tận thế mình còn không đặc biệt như vậy, cô cố gắng trao đổi ánh mắt với Ngô Phi, nhưng lại bắt gặp một đôi mắt đỏ lờ đờ.

Con ngươi màu đỏ...!Đáy lòng Lộc Ninh bỗng nhiên thắt lại.

"Ngồi."
Giọng của Lạc Ẩm Băng vang lên vào lúc này.

Lộc Ninh lắc đầu, đem suy nghĩ kinh hãi vừa rồi quăng ra sau đầu, lạc quan tự nhủ có lẽ người này chỉ sinh ra đã có đôi mắt đỏ, cô suy nghĩ mien man ngồi xuống, thận trọng ngồi cách xa góc của Lạc Ẩm Băng và Ngô Phi.

Lạc Ẩm Băng chân trái cong lên, chân phải để thẳng, ngồi trong một tư thế lười biếng, hắn rốt cục cũng có thể để đầu gối chịu đủ dằn vặt nghỉ ngơi chốc lát, liền lười ngửa đầu nhìn Ngô Phi và cô gái, đơn giản để bọn họ cùng ngồi xuống.

Nhìn thấy hai người mỗi người ngồi ở một góc, Lạc Ẩm Băng dẫn đầu mở miệng nói:
"Lạc Ẩm Băng."
Lục Ninh vội vàng gật đầu nói:
"Tôi là Lộc Ninh."
Tang thi tóc bạch kim phản ứng chậm vỗ một cái, trầm mặc một lát sau mới chậm rãi nói:
"Ngô...!Phi."
Sau khi giới thiệu bản thân đơn giản đến tột cùng, Lạc Ẩm Băng hỏi với giọng điệu xác định:
"Cô bị đồng bạn phản bội."
Lộc Ninh sửng sốt một chút, mới nhận ra thanh niên niên trước mặt đang nói chuyện với mình, cô ảm đạm gật đầu.


"Một sinh viên và một cậu bé?"
Lộc Ninh như nhận ra điều gì, ngạc nhiên nhìn Lạc Ẩm Băng.

Lạc Ẩm Băng nhàn nhạt nói:
"Bọn họ đã chết."
Lộc Ninh trợn tròn mắt, bị tin tức bất ngờ làm chấn động, một lát sau mới hỏi:
"Anh làm?"
Lạc Ẩm Băng "Ừ" một tiếng, không nói gì thêm.

Lộc Ninh rơi vào trầm mặc, Lạc Ẩm Băng cũng không lên tiếng, Ngô Phi không biết tại sao hai người đều im lặng, dùng đôi mắt thỏ đỏ nhìn hai bên một chút, cuối cùng yên tĩnh ngồi thẳng.

Lục Ninh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu có chút thương cảm, nhưng càng nghiều là nhẹ nhõm:
"Cảm ơn anh."
Lạc Ẩm Băng yên lăng đề cao đánh giá cô thêm một bậc, sẽ không liên lụy người vô tội, cũng sẽ không buông tha cho những người đã làm tổn thương mình, sống tỉnh táo ân oán rõ ràng.

Đủ để trở thành một tiểu đệ lái xe, không, là một tiểu muội lái xe.

Lạc Ẩm Băng cuối cùng hỏi:
"Biết lái xe không?"
Lộc Ninh ngơ ngác nhìn Lạc Ẩm Băng, mặc dù không biết tại sao chủ đề lại thay đổi thành như vậy, nhưng cô vẫn thành thật trả lời:
"Biết."

Môi Lạc Ẩm Băng khẽ cong lên.

Lạc Ẩm Băng trời sinh trắng trẻo xinh đẹp, chỉ là nét mặt luôn ảm đạm, lúc này khóe miệng hơi câu lên, ngũ quan bỗng trở nên sinh động, hắn mặc áo phông trắng cùng quần bò bình thường, nhìn như một sinh viên đại học trước ngày tận thế, sạch sẽ tốt đẹp.

Nhưng nụ cười kia chỉ kéo dài trong chốc lát, trước khi Lộc Ninh kịp phản ứng đã biến mất không còn tăm hơi.

Lạc Ẩm Băng hỏi:
"Muốn trở thành dị năng giả không?"
Lộc Ninh chợt lấy lại lý trí, cảnh giác nhìn Lạc Ẩm Băng, không hỏi làm sao đối phương biết cô là người thường, sau đó mím môi chìm vào suy nghĩ, một lúc sau, cô gái quyết định đi theo trái tim mình, trịnh trọng gật đầu nói:
"Muốn."
Lạc Ẩm Băng giơ tay phải lên, cổ tay nhợt nhạt được dây thánh giá quấn lấy, hai màu đen trắng tương phản với nhau, cây thánh giá màu bạc rơi vào giữa mu bàn tay, đẹp đến mức gần như yêu dị.

Hắn dùng tay trái vuốt ve cây thánh giá, cụp mắt suy nghĩ, nếu để Lộc Ninh trở thành dị năng giả không gian, vấn đề về vật phẩm không gian sẽ được giải quyết, tuy mình không có năng lực làm cô ta trở thành dị năng giả đặc biệt, nhưng xác suất cũng không nhỏ.

Lạc Ẩm Băng tháo sợi dây quấn quanh cổ tay, nắm con dao chữ thập trên đầu ngón tay, lưỡi dao lóe lên ánh sáng bạc.

Hắn mở miệng:
"Cô muốn trở thành dị năng giả không gian không?"
Lộc Ninh hoàn toàn không hiểu mình phải làm gì, trong lúc nhất thời không trả lời, một giọng nói khác đột nhiên truyền đến não của Lạc Ẩm Băng, giọng nói nhỏ bé yếu ớt, lại nghe tới sức sống bừng bừng:
"Tôi muốn!"
Lạc Ẩm Băng híp mắt lại, ra hiệu yên lặng với Lộc Ninh và Ngô Phi, ánh mắt rơi vào túi xách trên vai, hắn từ trong túi lấy ra túi vải đựng hạt giống, hỏi:

"Mày là hạt nào?"
Lộc Ninh kinh ngạc trừng hai mắt, hoàn toàn không hiểu Lạc Ẩm Băng đang nói chuyện với ai, không thể làm gì khác hơn mà nhìn về phía Ngô Phi, lại chỉ thấy thanh niên mắt đỏ ngây người chậm rãi nháy mắt một cái.

Lạc Ẩm Băng không để ý đến tương tác của bọn họ, hắn mở túi vải ra, đổ tất cả hạt giống mà hắn cho vào ngẫu nhiên ra, sau đó ba đôi mắt nhìn kỹ, một trong những hạt giống đã nhảy lên.

Lộc Ninh:??!!
Ngô Phi:..........?
Lạc Ẩm Băng bình tĩnh nhặt ra hạt giống đang nhảy nhót, đem những hạt khác cất lại, dùng cây dao thánh giá cắt lòng bàn tay, hạt giống bị hắn cầm trong tay, ngâm trong máu phun ra từ bên trong miệng vết thương.

Chỉ một lát sau, vết thương không sâu mà hẹp dài liền lành lại như trước, máu chảy ra cũng bị hạt giống hút hết, hạt giống dần phình to ra, lớn bằng lòng bàn tay.

Sau khi hạt giống kết thúc quá trình sinh trưởng, Lạc Ẩm Băng cụp mắt nhìn thứ trong lòng bàn tay, khẽ cau mày.

Lộc Ninh cũng nhìn vào lòng bàn tay của Lạc Ẩm Băng, cô ngây người hỏi:
"Đây là...!nấm đầu xanh?"
Thứ trông giống như nấm đầu xanh lại nhảy dựng lên, tức giận trả lời:
"Tôi là cây bao báp!"
Lộc Ninh không thể nghe thấy gợn sóng ý thức, Lạc Ẩm Băng thuật lại:
"Là cây bao báp."
Sau đó hắn mím môi ra lệnh:
"Thay đổi hình dạng."
Cây bao báp ủy khuất mà thay đổi từ chỉ có phần trên có màu xanh biếc sang toàn thân màu nâu, tuy rằng trở nên giống cây nấm hơn, nhưng dù sao nhìn cũng không còn lúng túng như trước nữa.

Lạc Ẩm Băng buộc cây bao báp đã có dị năng không gian Cấp 1 trên túi, liền nói với Lộc Ninh:
"Cô muốn trở thành loại hình dị năng giả nào?"
Lộc Ninh nghiêng đầu, cô không biết hạt giống cây bao báp vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời:

"Dị năng giả hệ mộc."
Ánh mắt của Lạc Ẩm Băng rơi vào túi vải đựng hạt giống, hầu hết các thí nghiệm về hạt giống đều thất bại, chúng chỉ là những hạt giống bình thường, nếu chúng được dị năng giả hệ mộc có thể thúc giục sinh trưởng bất cứ lúc nào, nó sẽ làm bàn ăn càng thêm phong phú.

Nghĩ đến đây, hắn khẽ gật đầu hỏi Lộc Ninh:
"Cô đi cùng tôi, lái xe cho tôi, tôi làm cho cô trở thành dị năng giả hệ mộc, thành giao không?"
Lộc Ninh há to miệng, lắp bắp hỏi:
"Anh, anh, anh nói làm tôi trở thành dị năng giả hệ mộc?"
Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của Lộc Ninh, cô đã phải vật lộn để tồn tại trong tận thế bảy tháng, xưa nay chỉ biết dị năng giả là đứa con được trời chọn, người bình thường như cô chỉ có thể ước ao, bây giờ lại có người nói, có thể làm cho cô trở thành dị năng giả hệ mộc?
Đầu ngón tay trắng nõn của Lạc Ẩm Băng gõ vào cây bao báp, thứ giống như trang sức kia như đồ vật mà sinh động lắc lư, sau đó, dưới con mắt của mọi người, chiếc túi xách của Lạc Ẩm Băng biến mất không còn dấu vết, cây bao báp tí hon rơi trên mặt đất, thân hình giống như cây nấm kia lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Lạc Ẩm Băng nói:
"Bây giờ nó có dị năng không gian Cấp 1."
Lộc Ninh nhanh chóng kết nối mọi chuyện vừa xảy ra, hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:
"Vậy tôi về sau bưng trà rót nước đi theo làm tùy tùng cho anh."
Ngô Phi rất có cảm giác nguy hiểm mà nheo mắt lại.

Lạc Ẩm Băng gật đầu, một vết thương khác được vẽ trong lòng bàn tay, máu tuôn ra rơi vào miệng của Lộc Ninh, Lạc Ẩm Băng và Lộc Ninh đồng thời đọc dị năng hệ mộc trong lòng, rất nhanh, trán Lộc Ninh liền tràn đầy mồ hôi, cô cắn môi chịu đựng đau đớn trong khi kích phát dị năng, một lúc lâu sau, đột nhiên há to miệng mà thở dốc.

Tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, vô cùng chật vật, mà vẻ mặt lại vô cùng tỏa sáng, cô nhảy lên một cái, từ trong kho lấy ra một bao hạt giống cà chua, lấy ra một hạt rồi nắm chặt, một lát sau, cô xòe lòng bàn tay ra, một chồi non nhỏ xuất hiện trên tay cô.

Chồi non dần dần lớn lên, đơm hoa kết trái, Lộc Ninh không quen sử dụng dị năng, chỉ thành công làm chín hai quả cà chua, cô hái chúng xuống, thu lại dị năng, cành cây trong lòng bàn tay nhanh chóng héo rút, biến lại thành hạt giống.

Lộc Ninh lần lượt đưa hai quả cà chua cho Lạc Ẩm Băng và Ngô Phi, trong mắt cô lóe ra sóng lớn, một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ngào mở miệng nói:
"Cảm ơn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui