Cô gái ngạc nhiên nhìn Lạc Ẩm Băng đang chậm rãi đi đến, nghẹn họng một lúc mới nói một tiếng:
"Anh..."
Liền không có sau đó.
Đối với cô, tất cả những gì trải qua ngày hôm nay đều ngoài sức tưởng tượng, người bạn đồng hành sớm chiều ở chung cùng cô suốt nửa năm đã phản bội, dùng cô làm mồi nhử để giam giữ tang thi Cấp 2 trước mặt, cô vốn đã đang chờ chết trong tuyệt vọng, lại nghe thấy tiếng cửa gỗ bị gõ.
Cô không biết là ai đến, ban đầu cô nghĩ rằng người bạn đồng hành của mình đã tìm thấy lương tâm mà trở về, có ảo ảnh bên ngoài cánh cửa gỗ, dưới sự giúp đỡ ngôn linh của cậu bé, họ mới ngoài ý muốn phát hiện ra sự tồn tại của cánh cửa gỗ, cô cảm thấy trong thời gian ngắn sẽ không có đoàn người thứ hai ngẫu nhiên phát hiện ra cánh cửa này.
Mang theo hy vọng cuối cùng, cô hô lên câu "Cứu mạng" kia.
Cánh cửa gỗ sau đó bị đá một cách thô bạo, cô nhìn hai người ngoài cửa mà hi vọng trong lòng âm thầm đóng băng.
Người phía trước thân hình mảnh khảnh, mái tóc ngắn màu bạch kim, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú kia, giống như một thành viên của nam đoàn đi lạc vào nơi này, người đàn ông phía sau càng thêm kinh người, trong ngày tận thế bị tang thi vây quanh, hắn mặc tay quần áo ngắn, lộ ra cánh tay trắng nõn gầy guộc, cầm gậy đi chống dát bạc, không hề giống người đang lâm vào tuyệt cảnh tại tận thế, ngược lại như một quý công tử đang đi thám hiểm thì vô tình đụng phải cửa gỗ.
Nam đoàn (男团): mình nghĩ là nhóm nam thần tượng.
Cô gái, Lộc Ninh, không biết những gì người này từng trải qua, cũng không thể hình dung được làm sao trong tận thế hắn có thể sạch sẽ ngăn nắp đến vậy, thậm chí còn thiếu thường thức, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là hai người họ không thể giúp được, vậy thì không cần thiết khiến bọn họ tiến vào.
Chính vì vậy mà Lộc Ninh mới để người ngoài đi nhanh, ai ngờ thanh niên như quý công tử kia lại đi thẳng vào, theo từng bước chân hắn đi vào, Lộc Ninh phát hiện suy đoán lúc trước của mình là hoàn toàn sai lầm, trên người thanh niên áo trắng kia tỏa ra khí tràng mạnh mẽ khiến tang thi đã rơi vào trạng thái điên cuồng co rúm lại, hoàn toàn không phải là thiếu kinh nghiệm như cô nghĩ.
Lạc Ẩm Băng tập trung sự chú ý của mình vào con tang thi, không nhìn thấy thần sắc thay đổi khó lường của Lộc Ninh.
Hắn nhìn kỹ tang thi, giá trị dị năng của đối phương hiện lên trong đầu hắn, con tang thi này chỉ còn cách bạo thể một bước, dị năng bị ép thẳng đến Cấp 3, nhưng năng lượng vượt quá tầm kiểm soát của nó, cho dù không có người can thiệp thì cũng không sống nổi mấy ngày.
Lạc Ẩm Băng âm thầm dùng dị năng não vực, hắn không có kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày nữa, liền them dầu vào lửa khiến năng lượng dao động trên người tang thi càng thêm bất ổn.
Những ảo ảnh xung quanh thay đổi nhiều hơn và thường xuyên hơn, đôi khi là một đêm tối yên lặng không một bóng người, đôi khi biến thành một khu chợ sáng rực trước ngày tận thế, cho đến khi chuyển đến một cảnh tượng, Lạc Ẩm bang đột nhiên cắt đứt dị năng của mình.
Phía trên vùng đất hoang vu vô tận, một phòng thí nghiệm bằng kim loại đứng sừng sững, đây là Viện nghiên cứu phía Tây Bắc nơi Lạc Ẩm Băng vừa rời đi, tang thi trước mặt hắn dĩ nhiên đã từng nhìn thấy nơi này.
Vẻ mặt của Lạc Ẩm Băng hơi thay đổi, hắn điều khiển tang thi đang gầm thét điên cuồng tại chỗ, khiến nó yên lặng ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt xa lạ, trông chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặt vuông, lông mày thưa thớt, khuôn mặt rất xấu xí.
Lạc Ẩm Băng nhớ rằng từng gặp qua tang thi trước mặt một lần, trước khi bệnh độc bùng phát trên diện rộng, Viện nghiên cứu đã mua sắm vật tư từ một siêu thị gần đó, tang thi này là người phụ trách siêu thị lúc đó, từng đến Viện nghiên cứu giao đồ một lần, ngày đó tình cờ Lạc Ẩm Băng vừa đến Viện nghiên cứu, hai người vô tình đối mặt liếc nhau một cái.
Xét đến cùng, họ vẫn là người xa lạ, đối phương không thể biết được bí mật của Viện nghiên cứu, biểu hiện của Lạc Ẩm Băng bình tĩnh lại, ngừng điều khiển tang thi, tiếp tục xúc tác bạo thể.
Ảo ảnh lại thay đổi, vô số tang thi đột nhiên xuất hiện trong phòng, cảnh tượng thay đổi biến thành một con hẻm cách siêu thị hơn trăm mét, tang thi Cấp 2 đột nhiên nở nụ cười, nó phát ra tiếng cười cứng nhắc chua ngoa như con rối, bên trong ảo ảnh giấu kỹ thân hình nào đó.
Một bóng người cao gầy xuất hiện, người đàn ông mặc áo khoác đen, quần dài nhét vào ủng, dáng người ngay thẳng gọn gàng, khuôn mặt hơi mờ, chỉ có thể nhìn ra là một khuôn mặt rất trẻ.
Tang thi Cấp 2 gào thét lao về phía bóng hình, nó ra tay tàn nhẫn, sau khi đấu đá với không khí một lúc, nó đạp hụt vào không trung rồi ngã xuống, bóng hình mặ áo khoác đen bên trong như chịu phải công kích, rên lên một tiếng ngã trên mặt đất, tiếng động đánh nhau như quấy nhiễu bóng của tang thi xung quanh, vô số con tang thi cùng nhau tiến lên bao vây bóng hình đó.
Người mặc áo khoác màu đen bị tang thi vây quanh, vẻ mặt tiều tụy, miệng phun ra máu nằm trên mặt đất, ánh mắt dần dần mất đi, khuôn mặt mờ ảo trong ảo ảnh càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng biến thành một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi, áo khoác màu đen nhìn khoảng hai mươi tuổi, mặt mày thâm thúy, môi mỏng mím lại, toàn thân sắc bén như dao, nhưng sắc mặt tái nhợt, khóe môi nhuốm máu càng làm tăng thêm vẻ suy yếu ngoài sắc bén.
"Đốc."
Gậy chống đột nhiên liên tục rơi xuống đất.
Lạc Ẩm Băng nhận ra khuôn mặt này, chính chủ nhân của khuôn mặt này là người đã cứu hắn ra khỏi phòng thí nghiệm ở kiếp trước, hắn còn ra điều 2 trong kế hoạc ở tận thế để trả ơn cho y.
Áo khoác đen trong ảo ảnh là Kỷ Sơ.
Lạc Ẩm Băng nắm chặt gậy chống dát bạc, các đốt ngón tay hơi trắng bệch, vẻ mặt u ám, nhìn về phía con tang thi Cấp 2 với tràn đầy sát ý mãnh liệt.
Lộc Ninh sợ hãi trước sát khí lúc này của hắn, lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc, thân thể của con tang thi Cấp 2 run rẩy kịch liệt, giống như một mảnh lá khô thưa thớt trong gió, nó không tự chủ được quỳ xuống thần phục, dị năng bị thu lại, ảo ảnh biến mất theo.
Sát khí của Lạc Ẩm Băng không thu lại, dị năng của hắn mang theo nộ khí tựa núi sông của đế vương lao thẳng vào tang thi, tang thi Cấp 2 bò trên mặt đất, toàn thân co giật, dị năng của nó vốn đã gần bạo thể, bị sức mạnh bạo ngược như vậy đánh tới, càng khó ổn định lại, triệt để đột phá cực hạn.
Ánh sáng trắng đột nhiên bộc phát, năng lượng từ trong tang thi Cấp 2 tuôn ra, Ngô Phi và Lộc Ninh dồn dập né tránh, Lạc Ẩm Băng đứng trong luồng năng lượng hỗn loạn, gió lay động góc áo, nhưng không làm hắn bị thương chút nào.
Lạc Ẩm Băng cảm nhận được năng lượng hỗn loạn, trong đó trộn lẫn với ký ức khi còn sống của tang thi Cấp 2.
Trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh, đó là khung cảnh giống như ảo ảnh vừa rồi, chính là tang thi Cấp 2 khi đó là con người nằm trong bóng tối, nhìn Kỷ Sơ bước vào cái bẫy mà gã ta đã giăng sẵn.
Trong chớp mắt, tất cả các bẫy cùng khởi động!
Mà Kỷ Sơ đang ở trung tâm cạm bẫy, thân hình như cây phong, tránh đi với tốc độ khiến người không thấy rõ, lúc này dị năng giả Cấp 2 đã lạnh tim, chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một cánh tay thon dài không nhẹ không nặng đặt lên vai mình.
Lạc Ẩm Băng thả lỏng bàn tay siết chặt gậy chống.
Hắn hiểu ra, ảo ảnh vừa rồi chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của lúc đó là dị năng giả còn giờ là tang thi, vẫn chưa xảy ra trong thực tế, hắn khẽ thở dài, sau đó phát hiện ra lòng bàn tay mình toát mồ hôi.
Lạc Ẩm Băng lại cầm lên một đoạn ký ức liên quan đến Kỷ Sơ, trong đầu hiện lên hình ảnh tương ứng, người thanh niên anh tuấn sắc bén từ trên cao nhìn xuống, nhấc lên cổ áo của chủ nhân của ký ức, ánh mắt y lạnh như lưỡi dao, ép hỏi:
"Hắn ở đâu?"
Giọng nói của Kỷ Sơ rất trầm, khí thế như vũ bão đang ập tới, khiến lòng người người run sợ.
Dị năng giả chưa trở thành tang thi vẻ mặt mù mịt, trên cánh tay có vết thương do tang thi đánh bị thương trong trận chiến với Kỷ Sơ, gã ta đã nhìn thấy kết cục của mình, lúc này gã nhếch miệng cười to, lộ ra một miệng răng lởm chởm.
Gã cười đến thở không ra hơi, lớn tiếng nói:
"Ha ha ha, tôi không biết, cậu bị tôi lừa, ngay từ đầu tôi đã không biết!"
Kỷ Sơ tức giận buông cổ áo gã, giống như bỏ đi một thứ rác rưởi ghê tởm, trên khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ âm trầm, rồi lại như đã quen, y hít một hơi thật sâu, sải bước rời đi không quay đầu lại.
Những năng lượng dao động của tang thi bạo thể đã tan biến sạch sẽ, Lạc Ẩm Băng không thể quan sát thêm nhiều mảnh vỡ ký ức, hắn như có điều suy nghĩ mà lấy gậy chống chỉ xuống đất, thầm nghĩ Kỷ Sơ hình như đang tìm người hoặc đồ vật gì đó.
Trước đó hắn chưa biết mình có thể trả ơn Kỷ Sơ bằng cách nào, có lẽ đây có thể là một cơ hội.
Về phần Kỷ Sơ đang tìm kiếm cái gì, Lạc Ẩm Băng suy đoán dựa trên ký ức của kiếp trước, Kỷ Sơ có địa vị rất cao trong Khu an toàn Yến Thành, y vốn có năng lực vượt trội, cũng là một nhiệm vụ cuồng ma, một người còn nhận nhiều nhiệm vụ hơn mấy tiểu đội khác gộp lại, có thể làm Kỷ Sơ để ý như vậy, chỉ sợ là một nhiệm vụ rất khó.
Nhưng chỉ có một nhiệm vụ, e rằng vẫn chưa đền đáp được ân tình của Kỷ Sơ, hắn có thể sẽ giúp thêm mấy lần, dù sao hắn và Kỷ Sơ cũng không quen biết, chỉ hy vọng thanh niên nhạy bén đừng cảm thấy hắn cố ý tiếp cận là có mục đích riêng là tốt rồi.
"Oa!"
Lộc Ninh thán phục làm gián đoạn suy nghĩ của Lạc Ẩm Băng, sau đó tiếng "Oa..." ngắt quãng thứ hai của Ngô Phi cũng vang lên.
Lạc Ẩm Băng giương mắt, vẻ mặt ảm đạm thường ngày cũng them chút kinh ngạc, sau khi tang thi Cấp 2 bạo thể, tất cả ảo ảnh đều tan biến, căn phòng trước mặt rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật.
Đây hóa ra là một nhà kho.
Tất cả các loại vật tư chất thành đống trên kệ, có loại còn chưa kịp xếp lên kệ, đã đóng trong hộp đến tận trần nhà, những thứ này đủ cho hàng trăm người ăn trong một tháng, dĩ nhiên chúng cứ như vậy xếp chồng lên nhau ở đây.
Mọi thứ cuối cùng cũng được mắc nối với nhau.
Sau ngày tận thế, người phụ trách siêu thị đã thức tỉnh dị năng ảo giác, gã ta dựng lên một ảo ảnh bên ngoài nhà kho để khiến những người đi tìm nguồn cung cấp bỏ qua nơi này, mà mình sẽ ngồi hưởng vô số vật tư để vượt qua tận thế một cách an toàn.
Sau đó, gã ta muốn thông qua lừa dối để bí mật phục kích Kỷ Sơ, nhưng gã ta vẫn không thể sánh được với Kỷ Sơ, thậm chí còn trở thành một tang thi trong trận chiến, gã ta quay trở lại nhà kho này để chờ chết, nhưng trước sau bị bắt gặp bởi nhóm ba người của Lộc Ninh cùng Lạc Ẩm Băng, bây giờ gã ta đã bạo thể mà chết, rốt cục không còn dấu vết của gã trên thế giới, vật tư trong nhà kho này đã được bại lộ trước mặt Lạc Ẩm Băng.
Lạc Ẩm Băng nhíu mày trào phùng, đây không phải là tiêu chuẩn vì người khác làm áo cưới sao.
Chắc là kiểu làm tất cả vì một cái gì đó rồi để người khác hưởng tất ý.
Lạc Ẩm Băng nhìn quanh một vòng, gậy chống của hắn đặt trên mặt đất, hai tay chồng lên đó, rơi vào suy nghĩ, trước mặt có nhiều vật tư như vậy, nhưng hộp đồ ăn nhẹ của hắn chỉ có mười hai ngăn.
Vì vậy, hắn cần một vật phẩm không gian mới.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...