Đầu tháng Chín, cuối cùng cũng nghênh đón khai giảng. Trước khi vào học, mẹ Hứa Niệm Nhất dẫn cô đến ngân hàng mở một tài khoản tiết kiệm, rồi đưa cho cô một khoản tiền. Trên đường đến ngân hàng, mẹ cô vẫn như cũ một câu cũng không nói, ngược lại làm cô có chút đau lòng.
"Mẹ..." Một cái xưng hô, cô bao lâu không kêu rồi? Nói ra miệng mới biết được xấu hổ.
Mà mẹ cô quay đầu nhìn cô, cuối cùng ngậm lấy nước mắt nói ba chữ, "Niệm Nhất... Mẹ xin lỗi..."
Một khắc này, Hứa Niệm Nhất vừa cảm giác được trước kia cô tự ti chuyển đổi thành bất đắc dĩ, lại sinh ra một loại cảm giác, "Mẹ, không sao cả, con bên nhà ngoại rất tốt, ngược lại là người, nên chú ý thân thể. Tên đó không có làm khó người chứ?"
"Hạo Vũ chỉ là có chút nổi loạn, nó..."
Lời của bà nói đến một nửa, liền ngừng lại. Hứa Niệm Nhất hiểu rõ tại sao, con gái mình bị người ta ức hiếp, mẹ mình lại muốn giúp con của người khác giải thích, cô có thể dễ chịu sao? Hoàn toàn chính xác, cô không dễ chịu, Thế nhưng Hứa Niệm Nhất vừa nhìn thấy biểu cảm của bà, cô tự cảm thấy rằng mình đã không thoải mái. Tại sao lại làm phiền luôn cả mẹ?
"Mẹ, người cảm thấy tốt là được rồi, con biết người khó xử, con không sao. Bà ngoại ông ngoại đều đối với con rất tốt..."
"Mẹ hiểu ông bà ngoại của con. Mặc dù không có học nhiều, nhưng sẽ không bao giờ đối xử tệ với con cháu. Nhưng điều kiện của gia đình bà, con cũng đã nhìn thấy, nên mẹ mở tài khoản ngân hàng cho con. Nếu con cần gì, tự mình đi mua. Dì và chú cũng là những người trung thực, nhưng hai người mợ thì chưa hẳn. Hai người cậu con bọn họ đều sợ vợ, vì vậy đừng cố chấp với họ, con biết không? "
"Dạ, con biết." Hứa Niệm Nhất giọng điệu cứng rắn, cô thấy mẹ mình trên mặt đầy sự buồn bã, thất vọng, tự xấu hổ, không muốn, còn có khổ sở, nhưng cuối cùng cũng đều chưa hề nói gì.
Từ khi Hứa Niệm Nhất có cái tài khoản kia, cha cũng cho cô một khoản tiền. Đối với một học sinh trung học năm đầu, tiền gửi trong ngân hàng có tới bốn chữ số, cô nghiễm nhiên trở thành tiểu phú bà. Sau kinh nghiệm cùng mẹ nói chuyện, cô không quan tâm đến kiểu "bồi thường" này như trước nữa. Cảm giác của cô đã nhẹ nhõm và vui vẻ hơn nhiều.
Khác với tiểu học, vào ngày đầu tiên, tổng cộng mười một lớp học, mỗi cái lớp đều có năm mươi lăm người. Hứa Niệm Nhất lập tức cảm thấy thế giới trở nên thật lớn, đúng, đáng tiếc duy nhất chính là cô cùng Đường Nịnh không còn học cùng một lớp nữa. Vừa mới bắt đầu bọn họ còn mỗi ngày cùng nhau đến trường cùng nhau tan học, chậm rãi, dần dần, họ đều có bạn bè mới, vì học những lớp học khác nhau nên cũng đã không còn đi cùng nhau. Chỉ có cuối tuần, cô cùng Tiền Nhất Khiêm vẫn đến nhà Đường Nịnh đánh bài, chơi đùa, hoặc là xem tivi.
Đường Nịnh nhân duyên rất tốt, đi học không đến mấy tuần lễ, liền quen biết rất nhiều bạn bè. Thậm chí nữ sinh trong lớp Hứa Niệm Nhất cũng chú ý tới anh, nhao nhao hỏi cô cùng Đường Nịnh có quan hệ gì.
"Niệm Nhất, thấy cậu luôn nói chuyện cùng Đường Nịnh, các người quen biết thế nào vậy?"
"Niệm Nhất, Đường Nịnh thích con gái thế nào vậy?"
"Niệm Nhất, Đường Nịnh có bạn gái rồi hả?"
Những vấn đề kia càng hỏi càng nhiều chi tiết, càng trả lời lại càng hỏi nhiều thêm, Hứa Niệm Nhất không muốn làm cho mối quan hệ giữa họ trở nên quá khó khăn, chỉ có thể cùng Đường Nịnh than phiền, để anh ở trường học khiêm tốn một chút.
Thế nhưng Đường Nịnh lại cười nói với cô, "Niệm Nhất, đã làm người khiêm tốn mà lại khó che giấu bản thân như vậy, kỳ thật tôi cũng rất khổ..."
Hứa Niệm Nhất cười nhạt, lười cùng anh nói nhảm, chỉ cố gắng làm mọi thứ để bán đứng Đường Nịnh. Ví dụ như nói số điện thoại của anh, sở thích của anh, và tất nhiên là cả tuyến đường về nhà của anh. Lúc đầu, Đường Nịnh cũng có chút khó chịu, nhiều lần gặp cô đều nói cô không biết suy nghĩ, nhưng thời gian dài, tựa như thích ứng loại cảm giác bị bao vây, càng thêm như cá gặp nước. Ngược lại còn Hứa Niệm Nhất cả đời đâu có được bao nhiêu ngày ngột ngạt, luôn cảm giác mình giống như là đồ đần, đem thịt đưa vào trong ổ sói!
Học kì đầu tiên kết thúc, cả lớp đưa thành tích xếp hạng ra, Đường Nịnh xếp thứ nhất, anh trở thành ánh đèn sân khấu trong trường. Hứa Niệm Nhất xếp ở vị trí thứ 176, thuộc về vị trí trung đẳng. Chính cô lại không chút nào để ý, tương đối với bạn học cùng lớp, cô đã không mời gia sư, lại không có cố gắng hết sức học tập, cái thành tích này cũng coi là bình thường. Chỉ là người đứng bên cô là Đường Nịnh, tự nhiên được mọi người đặt chung một chỗ, vốn không có tiếng tăm gì như cô, lập tức bị đặt ở mặt bàn, hơn nữa còn không phải vị trí tốt, trong lòng yên lặng thấy mình có chút không đáng, nhưng vẫn cười một tiếng mà cho qua.
Sau kì nghỉ đông, Hứa Niệm Nhất cùng Tiền Nhất Khiêm mỗi ngày đều đi đến nhà Đường Nịnh. Có lúc, bởi vì mẹ Đường Nịnh đi làm, Đường Nịnh ở nhà một mình, cô và Tiền Nhất Khiêm sẽ từ nhà bà ngoại mang đến cho anh thức ăn. Có một ngày, Hứa Niệm Nhất vẫn là như bình thường, mang theo đồ ăn đi tìm Đường Nịnh. Kết quả người mở cửa lại làm cho cô sửng sốt một chút.
"Hứa Niệm Nhất?"
Mở cửa lại một vị quậy phá có tiếng của lớp Đường Nịnh — Lâm Ấu Bân. Tên này ở khắp trung học Y cũng rất nổi danh. Ông nội hắn làm trong tỉnh bộ giáo dục, mặc dù học tập không giỏi, nhưng ở trường giáo viên đều để lại cho hắn mấy phần mặt mũi, tự nhiên có danh tiếng. Hắn nhìn Hứa Niệm Nhất cũng sửng sốt một hồi.
"Ai vậy?" Bên trong Đường Nịnh có chút không kiên nhẫn được nữa, dắt cuống họng hô hào, vô cùng vô lại, làm Hứa Niệm Nhất nhịn không được mắt trợn trắng, kẻ như vậy, thật không hiểu rõ nữ sinh trong trường thích vì cái gì. Cởi giày đi vào trong nhà, rồi mới đem hộp cơm đặt ở bàn ăn cơm, đi vào trong phòng anh. Quả nhiên, anh mặc quần thể thao với áo thun, ngồi chơi game. Không có mắt nhìn thẳng cô, như cái mũi chó, "Tới rồi? Tiền Nhất Khiêm đâu?"
"Bị dì của tôi kéo ra ngoài theo bà mua đồ tết, nói tối nay mới trở về." Hứa Niệm Nhất vừa đứng ở cửa phòng Đường Nịnh, Lâm Ấu Bân mập mờ mà cười cười, làm cho cô lúng túng muốn chết.
"Ấu Bân, cậu đừng cười như vậy. Niệm Nhất là em gái tôi, tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ lung tung."
Đây là lần đầu tiên Đường Nịnh ở trước mặt người ngoài nói về quan hệ giữa bọn họ. Em gái? Hứa Niệm Nhất cười lạnh, rồi mới thuận thế đem dép lê trên chân đá tới, Đường Nịnh cười hì hì tránh khỏi, cô chắc chắn không phải ngoài ý muốn, chỉ là lạnh lùng nói cho anh biết, "Tôi lớn hơn cậu."
"Lớn hơn có mấy ngày, còn có, đầu óc của tôi so cậu trưởng thành hơn, cho nên tôi là anh." Đường Nịnh ném điều khiển từ xa trong tay đi, cười hì hì đi ra ngoài, mở hộp cơm trên bàn ra, nhìn kỹ một phen, trên mặt còn lộ ra một bộ dáng quỷ chết đói đầu thai, chọc cho Hứa Niệm Nhất bĩu môi cười khẽ.
"Đúng rồi, buổi tối hôm nay bạn học lớp chúng tôi tổ chức sinh nhật, tôi đã nhờ mời luôn cậu cùng Nhất Khiêm. Cậu phải đi đó.""
"Ai vậy?" Hứa Niệm Nhất ngồi xuống đối diện Đường Nịnh, rồi mới nhẹ nhàng hỏi. Anh nói, cô phải đi, cô có thể không đi sao?
"Tiết Bình." Lâm Ấu Bân thay miệng nhét tràn đầy thức ăn của Đường Nịnh trả lời.
Hứa Niệm Nhất chau mày, nghĩ đến mấy người đi cùng Đường Nịnh thường ngày, "Cặp mắt đào hoa?"
Kết quả cô hỏi một câu, đổi lại hai người đều cười.
"Cái tên này không tệ."
"Niệm Nhất, cậu nói lời luôn khiến tôi không còn gì để nói."
Hứa Niệm Nhất bĩu môi một cái, nhìn xem hai tên con trai ngây thơ này. Tiết Bình có một đôi mắt phượng dài, một đôi mắt lộ ra tà mị, rất khó để cho người ta không nhớ kỹ. Cô chỉ nói lời nói thật lòng mà thôi.
"Cần phải mua quà không?" Hứa Niệm Nhất nghĩ tới số tiền nhỏ của mình, bốn tháng, ba mẹ của cô thay phiên gửi tiền cho cô, mà cô mỗi tháng liền dùng không tới một trăm, bên trong con số lại là tăng thêm không ít.
"Quà tôi mua, cùng đàn ông ra ngoài, cần đến phụ nữ dùng tiền."
Mọi việc đều đã chuẩn bị xong, thực sự cô không có ý kiến gì. Hứa Niệm Nhất cùng Đường Nịnh trước nay đều không khách khí, giống như là Đường Nịnh xưa nay không giấu diếm cô điều gì. Cô nhìn Đường Nịnh đi theo đám người kia mỗi ngày trong trường học quấn lấy nhau, cô kỳ thật cũng có chút kỳ vọng, muốn biết bạn mới của anh.
Ba giờ chiều, Tiền Nhất Khiêm vừa đến, bọn họ liền đi ra cửa.
Chỉ là Hứa Niệm Nhất không nghĩ tới cô sẽ gặp phải Tiết Hạo Vũ.
Có nhiều thứ, mãi mãi suy nghĩ, nhiều thật nhiều. Cô vạn lần không nghĩ tới, Tiết Hạo Vũ cùng Tiết Bình là anh em họ, thế giới này chính là nhỏ như vậy. Cô biết mẹ của cô tái giá cho đàn ông họ Tiết, thế nhưng cũng không biết chuyện như thế sẽ xảy ra. May mắn, hôm nay cô có Đường Nịnh và Tiền Nhất Khiêm đi cùng, làm bộ không trông thấy, ngồi một bàn khác, chỉ là cặp mắt lạnh lùng kia nhìn cô chằm chằm, cái ký ức mà cô không muốn nhớ, chậm rãi hiện lên trong đầu cô, khiến cô cảm thấy lạnh.
"Sao vậy?" Đường Nịnh phát hiện cô có điểm không đúng, nhíu mày nhìn cô, "Sinh nhật của người khác, cậu khẩn trương cái gì?"
"Tôi đói." Cô lạnh lùng nhìn anh, trong lòng ngược lại là cảm thấy an tâm không ít. Hắn không thể làm gì cô, vì hôm nay có Đường Nịnh, còn có Tiền Nhất Khiêm.
Bữa cơm này, cô ăn rất yên tĩnh, hận không thể ăn xong nhanh một chút, về nhà sớm. Luôn cảm thấy cặp mắt kia nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn đem cô đi lột da, thân thể lạnh buốt của cô run rẩy, toàn thân đều không thoải mái.
Dù sao phần lớn người ở đây đều vẫn là học sinh, cơm nước xong xuôi, mọi người liền chuẩn bị muốn tản về, trái tim đang khẩn trương của cô, hơi được nới lỏng. Chỉ là đến cuối cùng, Đường Nịnh đi chào hỏi những người khác, lần lượt chào hỏi qua lại, mà Tiền Nhất Khiêm thì đi nhà vệ sinh, đến cuối cùng vẫn là để cô lạc đàn.
Người kia tựa như quỷ ngồi bên cạnh cô, khiến cô toàn thân, thần kinh đều căng thẳng. Cô nhìn sang bàn của mẹ ở phía đối diện, bà mỉm cười cùng một vị phu nhân nói chuyện phiếm, tựa như căn bản không biết cô.
"Sao mà lại không qua chào hỏi mẹ?"
Hứa Niệm Nhất vừa nghe giọng nói kia lập tức run lên, rồi mới quay đầu nhìn chằm chằm Tiết Hạo Vũ, "Tiết Hạo Vũ, chuyện gia đình anh không không liên quan đến tôi, xin anh trưởng thành hơn. Tôi không được cha anh quý mến, tôi cũng không thể đòi mẹ của tôi về."
Cô nói đều là lời nói thật. Tiết Hạo Vũ không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời nói này, cũng sửng sốt một chút.
Hoàn toàn chính xác, hắn làm như vậy rất không đáng mặt đàn ông, hắn làm sao không biết?
Thế nhưng có nhiều thứ, không cách nào phát tiết, cũng nên tìm nơi để trút giận.
Hắn luôn cảm thấy cô đáng đời, ai bảo cô là con của bà ta, nhưng hôm nay lại bị cô ép hỏi, lập tức cảm thấy bản thân mình buồn nôn tới cực điểm.
Mà lúc này Đường Nịnh cùng Tiền Nhất Khiêm cũng đều trở về, Hứa Niệm Nhất vừa đứng lên, nhẹ nói một câu "Gặp lại", rồi mới đi theo đám bọn họ.
Hứa Niệm Nhất lần đầu gặp Tiết Hạo Vũ, thua ở sức lực. Lần thứ hai, cô thắng, bởi vì cô so với hắn hiểu được ý nghĩa của gia đình và sự bất lực của thực tế. Nếu như có thể, cô hi vọng đừng có lần thứ ba.
Đáng tiếc, cuộc đời không có nếu như.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...