Chu Cẩn Hành cũng là người dứt khoát, sau khi thỏa thuận miệng xong thậm chí cũng không cần Lê Sóc ký hợp đồng cam kết. Tuy rằng anh đã chủ động đề xuất, nhưng cậu cũng từ chối, cậu nói "Tôi tin tưởng anh."
Lê Sóc rất cảm động, anh là người trọng tình nghĩa, người khác đối với anh tốt, anh sẽ hồi báo gấp bội.
Khi anh lựa chọn chuyển nhượng cổ phần của mình đi, thực ra cũng đã suy xét trên nhiều phương diện. Thứ nhất, anh muốn phân rõ giới hạn với Triệu Cẩm Tân, thứ hai, anh muốn bồi thường cho Chu Cẩn Hành, thứ ba, trải qua mấy tháng làm việc này, anh phát hiện bản thân mình vẫn là thích hợp bỏ vốn mở công ty hơn, chứ không thích hợp đi xã giao, chạy hạng mục. Anh muốn một lần nữa đầu tư mở công ty kế toán, quy mô không cần quá lớn, có công việc để duy trì cuộc sống là được, anh sẽ thuê người quản lý công ty, bản thân mình chỉ cần theo dõi các hạng mục quan trọng, như vậy sẽ có nhiều thời gian ở bên gia đình, hưởng thụ cuộc sống.
Ngày hôm sau, ba mẹ anh từ quê nhà trở lại, còn mang theo một đống đặc sản. Lê Sóc từ nhỏ đã thích ăn bột củ sen Tây Hồ của cửa hàng bên cạnh nhà, được làm hoàn toàn bằng tay, một ngày chỉ có thể bán ba bốn cân, khi mua lúc nào cũng tươi mới, cho thêm đường phèn vào nấu sẽ được một món ăn nhẵn mịn thơm ngọt.
Vừa về đến nhà, mẹ anh liền nấu cho anh một chén, Lê Sóc vừa ăn vừa khen ngợi, hương vị này hai mươi mấy năm qua cũng không thay đổi.
"Ăn ngon không? Hương vị vẫn như xưa, ba và mẹ con vừa mới nếm qua." Lê tiên sinh xách vài cái gói to bước vào cửa, "Tiểu Sóc, đây là đặc sản gửi cho Cẩm Tân, con mang sang cho nó đi."
Lê Sóc "vâng" một tiếng.
"Khi nào chúng ta đi Tam Á đây?" Lê phu nhân vui vẻ nói, "Mẹ đã mua thật nhiều quần áo rồi."
"Lúc nào cũng có thể đi." Lê Sóc cười nói, "Hai người nghỉ ngơi hai ngày, ngày kia đi được không?"
"Được."
Lê phu nhân đi sắp xếp lại hành lý, Lê Sóc mời ba anh đến thư phòng, kể cho ba anh nghe về quyết định chuyển nhượng cổ phần của mình, đương nhiên, anh đã chuẩn bị sẵn một lý do hợp tình hợp lý.
Lê tiên sinh suy nghĩ sâu xa một lát: "Ừ, con nói cũng có lý, nếu con cảm thấy hạng mục này khiến con mất quá nhiều tinh lực thì thôi bỏ đi. Bây giờ Cẩm Tân cùng Chu Cẩn Hành đang ở thế phân cao thấp, con không can thiệp cũng đúng."
"Đúng vậy, con cũng không muốn can thiệp chút nào. Con phát hiện bản thân mình vẫn thích hợp tự bỏ vốn đầu tư hơn, như thế là thuận buồm xuôi gió nhất."
Lê tiên sinh vỗ vỗ vai anh: "Con muốn lần nữa mở công ty, ba đương nhiên ủng hộ con, thế nhưng lần này làm phải thật cẩn thận. Ba có thể hiểu những việc năm xưa vì sao con lại làm vậy, nhưng những việc đó khẳng định là sai, có nhân có quả, coi như đó là bài học cho con."
Lê Sóc kinh ngạc nói: "Ba, ba biết rõ?"
"Ba thấy con rầu rĩ suốt khoảng thời gian đó, sao lại bỏ mặc mà cái gì cũng không quản đây. Ba tìm người hỏi thăm một chút liền biết sự việc sao lại như thế, nhưng ba cũng biết con muốn tự mình giải quyết. Công việc của chúng ta quả thực rất dễ bị dụ dỗ, cũng dễ bị cuốn vào vũng bùn nhất. Lỗi lầm phạm phải thời trẻ coi như là lời cảnh báo, lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu con, ba tin về sau con sẽ không tái phạm nữa."
Lê Sóc gật gật đầu: "Ba, con sẽ không. Cám ơn ba lúc ấy đã vờ như cái gì cũng không biết."
Lê tiên sinh nở nụ cười: "Ba còn không hiểu con sao. Từ nhỏ đã rất kiên cường, bây giờ cũng tốt, nhưng cũng không cần để công việc chiếm dụng thời gian của bản thân nhiều như vậy."
"Đúng, sau này con sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ba mẹ."
Hai cha con ngồi đối diện cùng cười.
Lê Sóc đặt xong vé máy bay và khách sạn, chuẩn bị đưa cha mẹ đi Tam Á nghỉ phép.
Trước khi đi, anh nhận được điện thoại từ công ty, nói có người đến công ty tìm anh.
"Ai vậy." Lê Sóc thuận miệng hỏi.
"Tên là... Từ Đại Duệ."
Cả người Lê Sóc đều cứng đờ.
"... Ai?"
"Từ Đại Duệ, Duệ trong duệ lợi."
(徐大锐,锐利的锐.)
Lông mày của Lê Sóc nhíu chặt: "Mô tả dáng vẻ bề ngoài một chút đi."
"Khoảng năm mươi tuổi, người phương Bắc, rất cao, cường tráng, đầu trọc."
Lê Sóc tầng tầng hít sâu một hơi: "Cô nói với hắn, tôi đã không làm việc ở công ty rồi, cũng đừng đưa số liên lạc của tôi cho hắn."
"Vâng, được." Người trong điện thoại rõ ràng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa.
Treo điện thoại, Lê Sóc cảm thấy nhịp tim đập có chút không bình thường.
Từ Đại Duệ, chính là ông chủ của Công ty Bất động sản Bằng Huy năm xưa. Ông ta... đã ra tù?
Lê Sóc nhớ rõ, lúc ấy ông ta bị phán chín năm tù, nếu trong tù biểu hiện tốt, ra sớm ba năm cũng là chuyện bình thường.
Ông ta tìm mình để làm gì? Bất luận là vì cái gì, Lê Sóc đều không muốn gặp lại ông ta, cũng không muốn có bất cứ dính líu gì với ông ta.
Chỉ là, đột nhiên người này xuất hiện, khiến Lê Sóc ẩn ẩn cảm thấy bất an, có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian gần đây, Thiệu Quần lợi dụng bản án cũ của Bất động sản Bằng Huy để kéo anh vào tròng, hầu như đã hủy đi sự nghiệp mười năm của anh. Sau đó bản thân anh lại muốn lợi dụng cháu của Từ Đại Duệ - cũng chính là pháp nhân phía Bằng Huy để trả thù Thiệu Quần. Cuối cùng, lúc này Từ Đại Duệ lại tự mình xuất hiện.
Anh chỉ hi vọng tất cả những gì anh đã trả giá, có thể khiến anh cùng vụ án của Bằng Huy từ nay về sau không còn liên quan gì nữa. Tuy nhiên, một loạt sự việc đang diễn ra có vẻ đã khiến tình hình đi chệch với những điều anh mong muốn.
Miên man suy nghĩ cũng không có tác dụng gì, Lê Sóc tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, anh không gây chuyện, nhưng cũng không sợ bị gây chuyện, thuận theo tự nhiên đi.
Anh thu xếp hành lý, đi xuống lầu, Tiểu Trần đưa một nhà ba người ra sân bay.
Đến sân bay, Lê Sóc kéo Tiểu Trần qua một bên: "Tiểu Trần, lát nữa cậu về công ty, gặp tiếp tân của công ty điều tra giúp tôi người hôm qua đến tìm tôi."
"Vâng, được, sao vậy?"
"Là người quen cũ, nhưng tôi không muốn gặp ông ta, tôi lo ông ta tìm tôi có mục đích khác, nếu ông ta có để lại phương thức liên hệ hay cái gì đó thì cậu lập tức đi tra xét giúp tôi. Tuy nhiên, trăm ngàn lần đừng kinh động đến ông ta."
"Đã biết Lê tổng, giao cho tôi đi, anh đi chơi vui vẻ đi."
Lê Sóc vỗ vỗ vai cậu.
Buổi chiều, cả nhà họ bay đến Tam Á, Lê Sóc vẫn đặt chỗ nghỉ tại khu du lịch lần trước, nơi đây còn có nông sản tự trồng, rất hợp ý anh.
Anh gọi điện thoại đến công ty du lịch đặt xe và tài xế, ngày mai đưa gia đình họ đi ngắm cảnh. Sau đó anh đưa mẹ đến siêu thị trong khu du lịch mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, định về nướng thịt. Nơi này có thể mua được thịt heo rất ngon, trước kia Chu Cẩn Hành đã nướng cho anh ăn, ăn đặc biệt ngon.
Vừa trở lại biệt thự, nhìn thấy ba anh đang cầm vợt bắt muỗi, động tác của ông biên độ rất lớn, cả người thở hổn hển, mặt mày chăm chú, khiến hai mẹ con đều bật cười.
Một nhà ba người vừa nói chuyện phiếm vừa chuẩn bị nướng thịt, không khí thật ấm áp.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Lê Sóc tưởng phục vụ khách sạn đến đưa kéo để cắt thịt, anh vội rửa tay, trên người vẫn còn đeo tạp dề chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Triệu gia một nhà ba người không hề báo trước mà xuất hiện trước mặt Lê Sóc.
"Surprise!" Là Triệu Cẩm Tân, trên mặt còn nở nụ cười sang sảng xinh đẹp.
"Các người..." Lê Sóc gượng cười.
"Ha ha, Lê Sóc." Triệu Vinh Thiên cười vang nói, "Vừa đúng lúc giải quyết xong việc công ty, Cẩm Tân nói mọi người đang ở Tam Á chơi, nên nhà chú cũng ra đây cùng nghỉ phép."
"Con trai, người ta đưa kéo đến à?" Lê phu nhân hiếu kỳ bước ra, vừa nhìn thấy bọn họ, liền lộ ra nụ cười kinh hỉ, "Ai nha, mọi người sao lại đến đây? Ông xã, mau mau ra đây."
Lê Sóc bị chen đến phải né sang một bên, trơ mắt nhìn Triệu Cẩm Tân tiến dần từng bước từng bước.
Triệu Cẩm Tân chớp chớp mắt nhìn Lê Sóc, lặng lẽ ghé vào tai anh nói nhanh: "Rất nhớ anh!"
Lê Sóc giả vờ không nghe thấy, xoay người đi tiếp vợ chồng Triệu gia.
"Bác trai, bác gái, hai người đang làm thịt nướng à? Thật trùng hợp, lần trước chúng ta đi du lịch Thousand Islands cũng ăn thịt nướng."
"Đúng vậy, Tiểu Sóc nói thịt heo nơi này ăn đặc biệt ngon, mọi người chưa ăn cơm phải không."
"Chưa đâu, vừa xuống máy bay."
"Vậy vừa đúng lúc, chúng tôi mua rất nhiều đồ ăn, mọi người nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm."
Triệu Cẩm Tân cười cười đi đến bên cạnh Lê phu nhân: "Để con giúp, con với bác gái cùng nhau làm."
"Không cần đâu, con đi nghỉ ngơi đi." Lê phu nhân cười tủm tỉm nhìn Triệu Cẩm Tân, càng nhìn càng thích.
Triệu Cẩm Tân ngọt ngào nói: "Con muốn làm trợ thủ của bác gái, tận mắt chứng kiến xem bác gái làm thế nào mà ướp được thịt ngon như vậy nha."
Lê phu nhân cười đến miệng không khép lại được.
Lê Sóc nén giận vô cùng, nhưng cũng cố gắng duy trì nụ cười xã giao.
Chỗ nào cũng đều có hắn, Triệu Cẩm Tân! Chỗ nào cũng có!
Lê tiên sinh gọi điện thoại cho khách sạn mang thật nhiều bia và rượu đến, nhưng ông bị vợ con nghiêm khắc giới hạn chỉ có thể uống một chai bia, tuy chỉ có bấy nhiêu, nhưng ông cũng uống thật vui vẻ.
Họ dùng bữa dã ngoại bên cạnh bể bơi, uống rượu, nói chuyện phiếm, hai nhà ở chung thật vui vẻ thuận hòa.
Lê Sóc vẫn rất bận rộn, cơ hồ không cho Triệu Cẩm Tân có cơ hội đến gần anh, nhưng lúc anh đi WC vẫn bị Triệu Cẩm Tân theo đuôi. Anh vừa mở cửa WC, Triệu Cẩm Tân đã đẩy anh trở vào, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Lê Sóc nhíu mày nói: "Có gì không thể nói ở ngoài kia."
"Đi ra ngoài Lê thúc thúc lại chạy mất." Tâm tình Triệu Cẩm Tân dường như rất tốt, khẽ nheo mắt cười, "My little Lamb, sao lại chạy nhanh như vậy."
Sắc mặt Lê Sóc càng khó coi: "Muốn nói gì thì nói nhanh đi."
"Chứng nhận quyền lợi hoán đất đã chính thức nằm trong tay tôi." Triệu Cẩm Tân có vài phần đắc ý, "Chu Cẩn Hành còn định khoét góc tường tôi, sau đó phát hiện ra vô dụng, thái độ cũng đã mềm hơn rất nhiều."
"Cậu muốn nói là chuyện này?" Lê Sóc lạnh lùng nói, "Đây là chuyện giữa các người, không có liên quan đến tôi." Anh nói xong liền muốn đẩy Triệu Cẩm Tân, đi ra ngoài.
Triệu Cẩm Tân lại tới gần hai bước, duỗi cánh tay ra, vây Lê Sóc ở giữa mình và bệ rửa mặt, hắn từ trên cao nhìn xuống Lê Sóc, chóp mũi cao thẳng gần như đỉnh ở trên mặt Lê Sóc: "Sao lại không liên quan, tôi đã nói, hạng mục này là tôi tặng anh."
"Tôi – không – cần!" Lê Sóc châm chọc nói, "Tôi lại không thiếu tiền, cậu muốn dùng tiền để đả động tôi sao?"
"Tôi không có trông cậy vào tiền để đả động anh, tôi chỉ muốn bồi thường nhiều nhất cho anh những thứ tôi nợ anh. Hạng mục khách sạn này chính là bồi thường cho công ty anh đã mất."
Lê Sóc cười lạnh nói: "Cậu thật sự muốn bồi thường?"
Triệu Cẩm Tân nghiêm túc gật đầu.
"Vậy thì bồi thường cái gì hẳn là do tôi quyết định."
Triệu Cẩm Tân nhìn anh không chớp mắt: "Anh cứ nói."
"Thiệu Quần tự mình đến xin lỗi tôi." Lê Sóc nhìn thẳng hắn.
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân hiện lên vẻ xấu hổ, ánh mắt có chút lóe ra.
"Làm không được sao? Bồi thường những cái khác đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì, cậu vẫn nên tỉnh táo lại đi." Lê Sóc đẩy hắn ra, "Câu yên tâm, tôi chỉ là nói vậy thôi, ân oán giữa tôi và Thiệu Quần là chuyện giữa chúng tôi. Trước đây cậu cứu ba tôi, tôi đã thề sẽ không vì Thiệu Quần mà giận chó đánh mèo với cậu, có qua có lại, Lê Sóc tôi phân biệt rõ ràng, cho nên tôi không cần cậu bồi thường gì hết." Lê Sóc nghĩ nghĩ, lại nói một tiếng, "Tôi lằng nhằng với cậu làm cái gì."
Lê Sóc xoay người định đi ra.
Triệu Cẩm Tân đột nhiên từ sau lưng ôm lấy anh, Lê Sóc giật mình kinh ngạc, vừa định phản kháng, Triệu Cẩm Tân liền nhẹ nhàng cắn cổ anh, nhỏ giọng nói: "Lê thúc thúc, anh thật biết tra tấn người khác, anh cho tôi ôm một chút đi, một chút là được... cho tôi nạp pin..."
Lê Sóc trầm mặc hai giây, sau đó vẫn thoát khỏi cái ôm của Triệu Cẩm Tân, ra khỏi phòng vệ sinh.
Hai gia đình bốn người đang ở bể bơi nâng ly cùng nhau, bật nhạc và khiêu vũ cùng nhau, Lê Sóc cách cửa kính nhìn, khóe môi dần dần giương lên nụ cười. Họ vừa ăn vừa chơi, nói cười trò chuyện liên tục cho đến hơn mười giờ.
Triệu Vinh Thiên và phu nhân chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, Triệu Cẩm Tân lại nói: "Mẹ, con mới về lấy áo khoác cho mẹ, phát hiện mẹ không đóng cửa sổ, bây giờ ở trong phòng toàn là muỗi."
"Ai nha, mẹ quên đóng sao?"
"Đúng vậy, vùng này có cây có hồ, đặc biệt nhiều muỗi, hiện giờ bên kia không cách nào ở được." Triệu Cẩm Tân xoay sang Lê Sóc cười nói, "Lê đại ca, chỗ anh vừa đúng lúc có bốn gian phòng, hay nhà tôi nghỉ ở đây trước đi, không thì đêm nay sợ rằng không có cách nào ngủ được."
Lê Sóc há miệng thở dốc, chưa nói ra được tiếng nào, đột nhiên Triệu Cẩm Tân nói như thế, anh nhất thời không tìm ra lý do từ chối.
Lê tiên sinh nói: "Được đó, mọi người ngủ ở chỗ này đi, tôi định nói anh chị trả lại phòng đã đặt đi, một đêm đến bốn năm ngàn, lãng phí tiền làm gì."
"Cũng phải nha, biệt thự này vừa vặn đủ phòng, thuê thêm một cái nữa quá lãng phí." Triệu Vinh Thiên gật đầu nói, "Cẩm Tân, ngày mai con trả phòng bên kia đi."
"Dạ."
Lê Sóc giận mà không dám nói gì.
Buổi tối lúc ngủ, Lê Sóc trực tiếp khóa trái cửa.
Anh rửa mặt một phen, chuẩn bị lên giường ngủ, di động lại vang lên.
Anh cầm lấy điện thoại, thấy hiển thị một dãy số xa lạ gọi tới, trong khoảng thời gian này vì các mối quan hệ bên hạng mục khách sạn nên anh tiếp xúc không ít người lạ, do đó cũng không nghĩ nhiều, lập tức tiếp điện thoại: "Alo, xin chào."
"... Lê Sóc?"
Lê Sóc ngẩn ra, giọng nói bên kia điện thoại, thật quen tai...
"Lê lão đệ, là cậu sao?"
Lê Sóc cảm thấy da đầu run lên từng trận, anh âm thầm thở dài một hơi, bình tĩnh nói: "Là tôi."
"Tôi là Từ ca đây, Từ Đại Duệ, cậu còn nhớ không?"
"Còn nhớ." Lê Sóc tựa vào cửa sổ sát đất, sắc mặt âm trầm nhìn ra cảnh biển tối đen bên ngoài.
Từ Đại Duệ trầm mặc một chút: "Hôm nay tôi đến công ty cậu, mới biết được chuyện của cậu, tôi biết bởi vì cháu tôi..."
"Từ ca, chuyện đã qua coi như xong đi." Giọng Lê Sóc lãnh đạm.
"... Lê Sóc, là tôi có lỗi với cậu."
"Tôi đã nói, chuyện đã qua thì qua đi, Từ ca, chúc mừng anh khôi phục tự do, về sau cố gắng sống tốt đi."
"Ai, làm sao mà sống tốt đây, tôi bây giờ cái gì cũng không có." Giọng nói Từ Đại Duệ tràn ngập bi thương.
Giọng nói này đúng là của cố nhân, nhưng đã sớm không còn chí khí mạnh mẽ như năm xưa. Xa cách đã nhiều năm, ấn tượng của Lê Sóc đối với người này, không phải là bộ dáng ủ rũ tại tòa án năm đó, mà là giọng nói cao ngạo mà nghĩa khí của một ông chủ lớn.
Nay chủ nhân của giọng nói này, chỉ là một người đàn ông trung niên vừa mới ra tù, hai tay trống không.
Trong lòng Lê Sóc đột nhiên thấy khó chịu, nhưng thật sự anh không muốn có bất cứ liên quan gì với người này nữa, anh nhẹ giọng nói: "Từ ca, lúc này bắt đầu lại từ đầu cũng không muộn đâu, anh còn có người nhà, vì họ, anh nên cố gắng một chút đi."
Từ Đại Duệ run giọng nói: "Người nhà? Ha ha, người chết cũng đã chết rồi, người bỏ đi cũng bỏ đi rồi, con gái tôi lại không chịu gặp tôi."
Lê Sóc như nghẹn tại cổ họng.
"Lão đệ, tôi gọi điện thoại cho cậu..." Từ Đại Duệ nhanh chóng nói, "Tôi cũng không vòng vo, tôi nói thẳng, cậu có thể cho tôi mượn chút tiền không?"
Lê Sóc sớm đã đoán được, anh trầm mặc một chút: "Từ ca, tôi có thể cho anh mượn tiền, hơn nữa không cần anh trả, trước đây chúng ta từng có tình nghĩa với nhau, tuy rằng sau này mọi chuyện đều sai lầm... tôi..." Anh cắn chặt răng, "Tôi hi vọng anh có thể cam đoan từ nay về sau đừng liên lạc với tôi nữa."
Từ Đại Duệ lại im lặng, sau một lúc lâu, hắn cười khổ hai tiếng, cười đến vừa hiu quạnh vừa lạnh lẽo: "Được, tôi từ nay về sau không dám quấy rầy cậu nữa."
Lê Sóc lặng lẽ lấy tay bưng kín hai mắt, trong lòng dâng lên từng trận khó chịu, anh nói giọng khàn khàn: "Anh muốn bao nhiêu?"
"... Hai mươi vạn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...