Trong lòng Lê Sóc dâng lên từng trận khó chịu, Triệu Cẩm Tân sao có thể mặt dày như thế, khoe mẽ trước mặt anh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Tất cả đều như trở lại thời điểm lần đầu tiên anh đề nghị chia tay, chẳng qua khi đó, tuy rằng anh ý thức được trong lòng Triệu Cẩm Tân mang tâm ý chơi đùa quá nặng, anh muốn rút đao chặt đứt đoạn tình cảm đó, anh có tổn thương, nhưng lòng anh đối với Triệu Cẩm Tân vẫn là tràn ngập yêu thích cùng khát vọng, bằng không cũng sẽ không vì một hai câu "tỏ tình" lừa dối kia mà quay lại. Nhưng tình hình lúc này lại khác, anh đã hoàn toàn nhìn thấu con người hắn, cũng hoàn toàn không còn chờ mong hi vọng gì với hắn nữa, cái anh cần, chỉ là cần thời gian qua để quên hẳn con người này đi.
Lê Sóc trấn định tâm trạng, giọng cũng trầm tĩnh lại: "Đừng nói mấy lời vô dụng đó, chuyện khu đất kia, cậu muốn thế nào? Nếu thực sự cậu muốn làm hạng mục đó như vậy, thì tôi rút lui, nhường lại cho cậu."
Hơi thở Triệu Cẩm Tân có chút không ổn định: "Anh muốn trốn tránh tôi đến vậy sao?"
"Đúng." Lê Sóc không chút do dự nói, "Nhưng mà không phải "trốn", tôi chỉ là không muốn có bất cứ dính líu gì đến cậu, những lời này tôi cần phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây? Cậu dây dưa với tôi như vậy, ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc bình thường của tôi, ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè của tôi, khiến tôi thực sự rất phiền chán."
Bên kia điện thoại lại trầm mặc một lát, giọng Triệu Cẩm Tân trở nên có chút lạnh lẽo: "Tôi biết tôi làm sai, tôi muốn sửa lại cho đúng tất cả mọi chuyện giữa chúng ta, anh thực sự là đến một cơ hội cũng không thể cho tôi sao?"
Lê Sóc nhắm hai mắt lại, dừng một chút, mạnh mẽ dứt khoát nói: "Không thể."
Triệu Cẩm Tân hít một hơi dài, lại miễn cưỡng cười một thoáng: "Thật vô tình nha, nhưng không sao, đối với anh, cái tôi có chính là nhẫn nại. Lê thúc thúc, đời này anh cũng đừng nghĩ sẽ ở chung với người khác, tôi sẽ khiến anh một lần nữa yêu lại tôi!"
"Cậu cứ việc thử xem." Lê Sóc lạnh nhạt nói, "Tôi nhất định sẽ gặp được một người phù hợp với mình, người toàn tâm toàn ý thuộc về tôi, chung thuỷ chân thành với tôi, sẽ không miệng đầy giả dối với tôi. Mà cậu thì cái gì cũng đều không làm được."
"Tôi làm được." Giọng nói của Triệu Cẩm Tân tuy ôn nhu nhưng lại pha chút lãnh ý, "Tôi cái gì cũng có thể làm được. Cho nên, Lê thúc thúc, anh đừng vô tình với tôi như vậy. Tôi trước giờ vẫn một mực yêu thương anh, tôi không muốn tổn thương anh đâu."
"Cậu uy hiếp tôi?" Trong mắt Lê Sóc hiện lên giận dữ.
"Không dám." Triệu Cẩm Tân khẽ cười một tiếng, "Chỉ là tôi rất thích anh, không muốn nhìn thấy có người cướp anh ra khỏi tay tôi."
Lê Sóc tức giận đến nắm đầu chặt quyền: "Triệu Cẩm Tân, cậu thật vô lại!"
"Ừ, đúng vậy."
"... You f*cking bastard!" Lê Sóc phẫn nộ mà treo điện thoại.
- -----------
Lê Sóc xác nhận đúng là Triệu Cẩm Tân đang phá rối, nên bàn bạc việc này với Chu Cẩn Hành, họ tạm thời không dám nói cho Thôi tổng biết, bởi vì Thôi tổng với Triệu Vinh Thiên cũng có giao tình nhiều năm, đối với việc làm ăn qua lại, chắc chắn sẽ đứng về phía Triệu Cẩm Tân.
Hai người ngồi xuống thương lượng một hồi, để Triệu Cẩm Tân nhập cổ phần chính là phương thức giải quyết tốt nhất. Suy cho cùng chẳng những họ sẽ không tổn thất gì, mà còn có thêm nhiều điều kiện thuận lợi khi Ân Nam rót vốn vào. Lê Sóc nhìn ra được, Chu Cẩn Hành cũng không muốn vì chuyện này mà cùng Triệu Cẩm Tân sứt đầu mẻ trán, bởi vì hoàn toàn không cần thiết. Chỉ có mình anh là đang dùng tình cảm cá nhân để suy xét sự việc, nói chung thì làm ăn vẫn là làm ăn, Chu Cẩn Hành không có nghĩa vụ gì phải vì ân oán cá nhân của anh mà bỏ lỡ cơ hội đầu tư, vì thế anh tự nhiên cũng phải lấy đại cục làm trọng.
Chu Cẩn Hành sẽ đích thân đi gặp Triệu Cẩm Tân để bàn bạc việc nhập cổ phần, Lê Sóc nghiêm túc suy xét có nên rút khỏi hạng mục này không, nhưng anh rất nhanh liền gạt bỏ ý nghĩ này. Anh vì hạng mục này đã tốn nhiều thời gian, tiền tài cùng tinh lực, dựa vào gì mà vì Triệu Cẩm Tân anh phải buông tay. Ban đầu anh cũng không định trực tiếp tham gia kinh doanh, chỉ bỏ vốn nhập cổ phần, sau này lấy tiền chia hoa hồng thôi, do đó cũng sẽ không có quá nhiều tiếp xúc với Triệu Cẩm Tân.
Việc đã đến nước này, tuy rằng Lê Sóc chấp nhận hiện thực, nhưng cũng cảm thấy ức chế không thể chịu nỗi. Việc phải bất đắc dĩ đối mặt với Triệu Cẩm Tân khiến anh cảm thấy thất bại không thôi, tình cảnh càng muốn phân rõ giới hạn lại càng dây dưa không rõ này, cũng khiến anh phiền muộn mệt mỏi.
Nếu cái gọi là "thật lòng yêu thương" buộc anh phải trải qua hết thảy những điều mệt mỏi phiền muộn như vậy, thì anh tình nguyện mình chưa bao giờ quen biết Triệu Cẩm Tân.
Đúng lúc này, Trình Thịnh về nước đi công tác, vừa về đến liền muốn Lê Sóc dẫn đi chơi. Lê Sóc thật cảm thấy mệt mỏi đối với mấy cuộc vui vẻ ầm ĩ này, nhưng cũng không tiện từ chối bạn bè. Hơn nữa anh cũng muốn thả lỏng tâm trạng, chuyện này đối với bản thân cũng có lợi, có lẽ anh tạm thời không muốn yêu đương gì, nhưng cũng không có lý do gì vì Triệu Cẩm Tân mà vứt bỏ sinh hoạt của mình.
Trình Thịnh cũng là một người thích chơi, nhưng khác với Triệu Cẩm Tân, khi anh gặp được người mình thích sẽ nghiêm túc kết giao, từ trước đến nay cũng không giới hạn tình cảm của chính mình, hết thảy thuận theo tự nhiên. Bây giờ Trình Thịnh đang trong thời kỳ "phòng không" nên tự nhiên nhu cầu "sinh hoạt" cũng bừng bừng.
Lê Sóc dẫn Trình Thịnh đi một quán bar mình thường đến. Ông chủ và nhân viên quán bar này anh đều quen biết, bầu không khí quán này rất tốt, cũng không quá ồn ào, khách đến quán cũng là người có tố chất cao. Chủ quán từng nói với anh, nếu anh từ chỗ này dẫn người đi thì lập tức trong giới sẽ nổi danh, nhưng đáng tiếc anh thích bạn giường cố định, rất ít khi chơi 419*.
(*419 - for one night - tình một đêm)
Trình Thịnh một bên uống rượu, một bên nhìn bốn phía xung quanh: "Không tệ, chất lượng nơi này thật không tệ."
"Anh không phải thích tóc vàng mắt xanh sao, sao đột nhiên lại có hứng thú với cơm Trung Quốc* vậy?" Lê Sóc không yên lòng nói.
(* Ý nói, có hứng thú với trai Trung Quốc)
Trình Thịnh cười nói: "Nhập gia tùy tục, cậu hiểu hay không. Lại nói, đổi khẩu vị có thể điều hòa sinh hoạt nha, chỉ cần là bộ dạng xinh đẹp, tôi đều thích."
"Vậy có vừa ý ai chưa?" Lê Sóc nhìn một phòng toàn là người, trong đó không thiếu tú sắc khả xan*, nhưng anh lại khơi không nỗi hứng thú. Nhưng càng là thế này, anh càng muốn từ đây mang đi một người, anh muốn chứng minh một điều gì đó...
(*秀色可餐 - tú sắc khả xan: ý nói đẹp đến nỗi ngắm thôi cũng đủ no, khỏi ăn cơm.)
"Có vài người không tệ nha." Trình thịnh hỏi, "Ở đây thì làm sao phân biệt được bán và chơi hả?"
"Phải tán gẫu mới biết được, nhưng thường nếu người đó trẻ tuổi thì tôi sẽ đưa chút tiền tiêu vặt." Lê Sóc uống một ngụm rượu, "Nhưng mấy thứ đó cũng không quan trọng, vừa mắt và hợp ý với anh mới là quan trọng."
"Cũng đúng." Trình Thịnh nói xong liền đứng lên, bưng ly rượu, đi về phía cậu trai trẻ anh đã nhìn chằm chằm nửa ngày.
Lê Sóc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trình Thịnh, có thể tưởng tượng ra sự tự tin cùng phong lưu trên mặt anh ấy, trong lòng Lê Sóc bỗng có chút hâm mộ. Anh hoài niệm tư thái thong dong trong quá khứ của mình, điềuTriệu Cẩm Tân ảnh hưởng đến anh nhất, chính là đã khiến anh đánh mất bản thân mình.
Nhưng...
Anh nhất định sẽ tìm về.
Lúc này, một cậu trai trẻ tiến đến ngồi xuống, Lê Sóc quay đầu thì thấy, là người quen. Cậu trai trẻ này tên là A La, là người nổi tiếng trong giới Gay ở Bắc Kinh, bộ dạng quả thực là cực kỳ đẹp mắt, nghe nói công việc cũng rất tốt, là người trong quán bar, cũng hay giúp việc cho ông chủ, luôn biết cách xử lý tốt các mối quan hệ. Cậu này trước kia cũng quyến rũ anh qua vài lần, nhưng đáng tiếc không hợp khẩu vị của anh, nên anh vẫn không đáp lại.
"Anh, đã lâu không thấy đến nha." A La nghiêng người sang, làm nũng nói, "Anh vừa đến mức độ nhan sắc trung bình của quán đều được tăng thêm vài bậc."
Lê Sóc cười cười: "Có em ở đây, không cần phải quá đề cao anh."
"Ha ha ha, em chỉ làm nền thôi, chủ yếu là có anh mới vượt mức." A La chủ động chạm vào ly Lê Sóc, "Anh, sau này thường đến đây đi."
"Sẽ đến." Lê Sóc uống một ngụm rượu.
"Anh." A La làm nũng nói, "Hôm nay anh chỉ đến đây vui với bạn thôi sao? Không thấy tịch mịch à?"
"Tàm tạm." Lê Sóc cười nhẹ.
"Em thấy tịch mịch nha, hôm nay trời thật lạnh, cũng chưa có ai làm ấm ổ chăn." A La chớp chớp ánh mắt, chủ động kéo cánh tay Lê Sóc, "Anh, anh đã ba lần bốn lượt từ chối em, anh xem, hôm nay em có thành ý như vậy, anh không suy nghĩ một chút à? Em không lấy tiền anh, tối nay đi cùng em đi, không thì em mất mặt lắm nha."
Lê Sóc nở nụ cười: "Em mà cũng bị mất mặt sao?"
"Đương nhiên, trong quán này ai mà không muốn ngủ với anh nha." A La lại ngả người sang, mờ ám cắn cắn tai Lê Sóc, giọng nói nhẹ như thổi khí, "Anh muốn chơi cái gì em cũng chiều hết, anh muốn ở WC thao em cũng được!"
Lê Sóc rất ít khi gặp người lẳng lơ như vậy, có lẽ là do dáng vẻ anh đứng đắn, người bình thường ở trước mặt anh đều sẽ bớt phóng túng một chút. Đột nhiên anh cảm thấy rất hưng phấn, hoặc ít nhất là bây giờ anh cần một chút kích thích. Anh ôm eo A La, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Em chọn chỗ đi."
A La hưng phấn lập tức hôn lên má anh một cái: "Không vội, chúng ta uống chút rượu trước đi."
"Được." Lê Sóc biết, anh gọi rượu cậu sẽ được trích phần trăm, nên cũng không phản đối.
"Anh muốn uống cái gì?"
"Em gọi cái gì anh uống cái đó."
A La nhảy nhót chạy đến quầy bar mang sang hai chai rượu tây đắt đỏ, sau đó ôm cánh tay Lê Sóc nhẹ nhàng lay lay: "Anh, anh còn yêu cầu gì nữa không? Nhà em ở gần đây, em có thể kêu người đem quần áo hoặc cái gì đó lại đây."
Lê Sóc lắc đầu: "Không cần, em bây giờ cũng rất đẹp rồi." Anh lại cúi đầu uống một ngụm rượu, trong lòng chợt lóe lên một tia mờ mịt.
A La đặt cằm gác trên vai Lê Sóc, xoay sang một bên mặt anh, cười quyến rũ nói: "Em cam đoan sẽ khiến anh nghiện em."
Lúc này, một nhóm nhân viên bưng rượu lên. Không sai, là một nhóm, mỗi người bưng hai chai rượu, ở trên bàn trước mặt họ ngồi lần lượt xếp một hàng dài toàn là rượu.
Lê Sóc nhíu mày, nghĩ rằng tiểu tử này sẽ không gọi rượu quá đáng như vậy đi, tất cả những chai rượu được bưng ra đều là loại rượu đắt nhất trong quán, mỗi một chai đều hơn trăm vạn.
A La cũng đờ mặt ra, vội vàng nói: "Các anh lên rượu nhầm rồi, tôi chỉ gọi hai chai thôi." Cậu xoay qua Lê Sóc giải thích, "Anh, bọn họ bưng nhầm, em không gọi nhiều như vậy."
"Không nhầm, là tôi gọi." Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói âm u lạnh lẽo.
Toàn thân Lê Sóc cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi, anh quay lại nhìn, Triệu Cẩm Tân không biết khi nào đã xuất hiện ở phía sau bọn họ. ( =)))) âm hồn bất tán!)
A La cũng trợn tròn mắt, đầu tiên là kinh diễm vì khuôn mặt của Triệu Cẩm Tân, rồi sau đó vừa sợ vừa e ngại khí thế tàn bạo âm trầm trên khuôn mặt kia.
Toàn bộ người trong quán bar đều bị tình cảnh này làm cho kinh động, nhao nhao liếc mắt nhìn qua.
Triệu Cẩm Tân chậm rì rì bước tới, chẳng màng hoàn cảnh xung quanh phức tạp thế nào, hắn vẫn đi lại ưu nhã, không mất đi phong cách công tử quý phái của mình, những chuyện hắn làm ra, luôn khiến người ta mở rộng tầm mắt. Hắn bước đến, ngồi bên cạnh A La, vây A La ở giữa hắn và Lê Sóc.
Trong lòng A La chợt thấy e sợ, đến lưng cũng khắc chế không nỗi mà còng xuống.
Lê Sóc lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, đứng dậy muốn đi.
"Ngồi xuống." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng cười, khẩu khí lại cứng rắn như không ai có thể xen vào, "Anh mà đi, có người sẽ gặp xui xẻo liền."
Lê Sóc nheo mắt lại: "Cậu muốn làm gì?"
Triệu Cẩm Tân chỉ vào một bàn đầy rượu, xoay sang nhìn A La, cười tủm tỉm nói: "Tôi khui bao nhiêu, cậu uống bấy nhiêu, cậu uống bao nhiêu, tôi khui bấy nhiêu, thế nào? Có đủ cho cậu kiếm tiền sinh sống cả năm không?"
Sắc mặt A La liền thay đổi, liên tục xua tay: "Tôi uống không nỗi, uống không nỗi."
"Sao lại uống không nỗi chứ? Rất không chuyên nghiệp đi." Triệu Cẩm Tân cầm lấy một chai rượu nhét vào trong tay A La, "Uống nha."
Lê Sóc cả giận nói: "Triệu Cẩm Tân, cậu đừng khinh người quá đáng!"
"Tôi sao lại khinh người quá đáng?" Triệu Cẩm Tân vô tội nói, "Cậu ta vừa hôn vừa ôm lại vừa mời rượu người của tôi, tôi chẳng qua chỉ phạt cậu ta mấy ngụm rượu, tôi như vậy vẫn còn lịch thiệp đi?"
Lê Sóc đoạt lấy chai rượu trong tay A La: " A La, em đi đi."
A La liền định đứng lên, Triệu Cẩm Tân lại một phen đè lại bờ vai cậu, cứng rắn đẩy cậu ngồi sát vào sô pha, lại cầm lấy một chai khác, đưa đến bên miệng cậu, lạnh lùng nói: "Uống!"
A La run rẩy cầm chai rượu, cậu dùng ánh mắt sợ sệt cầu xin liếc nhìn Lê Sóc.
Trong lòng Lê Sóc áy náy không thôi, anh lại đoạt lấy chai rượu trong tay A La, không chút do dự đưa lên miệng mình, ào ào uống xuống như uống nước sôi, uống một mạch đến nửa chai.
Triệu Cẩm Tân không chút nháy mắt nhìn Lê Sóc, biểu tình âm trầm.
Lê Sóc quệt miệng, ném thẳng chai rượu Romanee-Conti hơn mười vạn xuống đất, cắn răng nói: "Triệu Cẩm Tân, cậu mẹ nó, quậy đủ chưa?!"
"Chưa đủ, hôm nay tôi muốn nhìn cậu ta uống cho xong đống rượu này." Tay Triệu Cẩm Tân không biết khi nào đã nắm gáy A La, giọng nói hắn nguy hiểm tựa rắn độc, "Uống nha." Hắn đã kiềm chế bản thân không dùng sức lên cái cổ mảnh khảnh này, bằng không, khi nãy lúc nhìn thấy hai người thân mật ôm nhau, hắn đã muốn bẻ gãy cái cổ này!
Chủ quán bar rất nhanh liền chạy đến hoà giải: "Ông chủ ông chủ, có gì hiểu lầm chúng ta từ từ nói chuyện được không?"
Triệu Cẩm Tân cười nhìn ông: "Không có gì hiểu lầm, Lê Sóc là người của tôi, ai dám đụng vào anh ấy thì người đó xui xẻo."
Lê Sóc không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy, một phen nắm cổ áo Triệu Cẩm Tân, kéo hắn từ sô pha đứng lên, phẫn nộ trừng Triệu Cẩm Tân: "Đi ra ngoài!"
Trên mặt Triệu Cẩm Tân vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: "Được thôi, trừ phi anh đi cùng tôi."
Lê Sóc thô bạo kéo Triệu Cẩm Tân ra khỏi băng ghế, sau đó đi nhanh ra phía ngoài quán bar.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...