Ai Đem Ai Là Thật

Đương nhiên Lê Sóc biết là không thể trùng hợp như vậy, anh nhíu mày hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"

"Công tác." Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, ánh mắt dừng lại trên hai tay Leon đang ôm cánh tay Lê Sóc.

Lê Sóc cũng theo ánh mắt hắn nhìn nhìn, sau đó mỉm cười: "Tôi nghe theo đề nghị của cậu, đến cảm nhận một chút."

Triệu Cẩm Tân híp mắt lại: "Cảm nhận thấy sao?"

"Cũng không tệ lắm." Lê Sóc quay sang cười với Leon, sau đó hướng phía Triệu Cẩm Tân nói, "Cậu ấy tên Leon, cái tên Leon này thật sự là đâu – đâu – cũng – gặp nhỉ."

"Cái này chỉ có thể chứng minh anh có duyên với "Leon". Triệu Cẩm Tân quay đầu nhìn người đứng bên cạnh mình, cũng giới thiệu nói, "Đây là bạn tôi, Ken."

Lê Sóc nhìn người đàn ông đang tươi cười, hơn ba mươi tuổi, anh tuấn tiêu sái, quần áo cầu kỳ, toàn bộ là kiểu người Triệu Cẩm Tân thích. Anh cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng vẫn cười cười gật đầu như không có gì, "Tôi không quấy rầy các cậu." Anh ôm bả vai Leon, ôn nhu nói, "Đi thôi."

Triệu Cẩm Tân từ trên sô pha đứng lên: "Đợi đã."

Lê Sóc dừng bước.

"Anh chắc đi chung với chú Thôi nhỉ, mọi người ngồi ở đâu? Tôi đến chào hỏi."

Lê Sóc hít sâu một hơi, quay người lại, lạnh lùng nói: "Cậu xem ra rất rõ hành trình của tôi, cái này cũng là do trợ lý tôi nói cậu nghe sao? Nếu trợ lý của tôi thực sự là người nhiều chuyện như vậy, tôi đã sớm cho cậu ta cuốn gói về nhà."

"Không phải, là tôi tự tra." Triệu Cẩm Tân nói như chuyện hiển nhiên.

"Cậu..." Lê Sóc cắn răng nói, "Cậu muốn làm gì?"

"Hạng mục khách sạn này chúng ta đã từng bàn qua với nhau, tôi rất có cảm tình đối với hạng mục này, tôi muốn tham gia cổ phần."

"Cảm tình?" Lê Sóc bật cười ra tiếng, "Cậu dùng sai từ rồi, cậu chỉ có "hứng thú", không phải có "cảm tình".

Triệu Cẩm Tân ngẩn ra, lông mi hắn nhẹ nhàng run rẩy, nhỏ giọng nói: "Tôi có."

Lê Sóc lạnh lùng cười: "Thôi tổng ở phòng A8, tự cậu đi đi."


"Anh đi đâu?" Triệu Cẩm Tân đứng chắn trước mặt hai người, "Tôi đi chào hỏi trưởng bối, anh lại bỏ đi như vậy, quá thất lễ rồi."

"Tôi chỉ đi hít thở không khí, cho dù tôi đi thật, thì có "thất" cũng không phải "lễ" của cậu." Lê Sóc vòng qua hắn, đã muốn đi.

Triệu Cẩm Tân một phen nắm chặt cánh tay anh.

Lê Sóc trầm giọng nói: "Cậu làm gì? Buông ra."

Triệu Cẩm Tân cười vô lại: "Tôi không biết đường."

Lê Sóc căm tức trừng Triệu Cẩm Tân. Trong đại sảnh nhiều người qua lại, anh không muốn mất mặt xấu hổ ở đây, đành phải nói: "Buông tay, tôi đưa cậu đi."

Triệu Cẩm Tân lúc này mới buông lỏng tay ra, hắn xoay sang nói với người bên cạnh: "Ken, chúng ta liên lạc lại sau."

"Sure." Ken đứng lên, đi đến trước mặt Triệu Cẩm Tân, nhẹ nhàng vịn bờ vai hắn, không kiêng nể gì hôn lên môi hắn một cái, sau đó cười cười hướng phía Lê Sóc chớp chớp một bên mắt.

Triệu Cẩm Tân cũng nhìn về phía Lê Sóc.

Lê Sóc nhất thời xanh cả mặt, một cơn tức giận dâng lên tán loạn trong lồng ngực, anh như muốn liền mạng xông lên đánh về phía người châm lửa giận kia. Nhưng anh âm thầm cắn răng, cắn đến hai hàm răng đều đau nhức, anh xoay người đi về phía phòng trong.

Leon nhanh chóng đi theo.

Triệu Cẩm Tân nhắm mắt theo đuôi, đi ở bên cạnh, ánh mắt hắn từ trên cao liếc xuống Leon, canh lúc Lê Sóc không nhìn thấy, ánh mắt hắn tràn ngập ác ý khiến người ta phát lạnh, hỏi: "Cậu chính là Chu Cẩn Hành phải không?"

Leon bị ánh mắt Triệu Cẩm Tân dọa phát ngốc: "Không, không phải a."

Triệu Cẩm Tân biến sắc.

Lê Sóc dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Cẩm Tân, mắt lộ ra tia lạnh: "Cậu, mẹ nó lại điều tra cái gì?"

Hai tròng mắt sắc bén của Triệu Cẩm Tân hung hăng nhìn gần anh: "Ngày hôm qua anh cùng thuê phòng với người đó, hôm nay lại đi gọi "vịt", cuộc sống của anh thật đúng là muôn màu muôn vẻ nha."


Trên huyệt thái dương của Lê Sóc nổi đầy gân xanh khiến anh đau cả đầu, cái hôn lúc nãy vừa tự nhiên thuần thục như vậy, hai người đó hiển nhiên đã quen nhau từ lâu rồi, hắn mới là người thực sự có cuộc sống "muôn màu muôn vẻ", vậy mà lại đi chỉ trích anh? Anh hoàn toàn bị Triệu Cẩm Tân chọc tức, hai tay nắm chặt, cười lạnh nói: "Đúng vậy, tôi đang hưởng thụ cuộc sống độc thân, cậu có ý kiến gì sao?"

Triệu Cẩm Tân trừng anh, trên mặt có vài phần dữ tợn, trong mắt dần dần hiện lên tơ máu đỏ hồng.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Thôi tổng đang từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người đứng trước cửa thì ngẩn người: "A, các cậu... Ủa, đây không phải Triệu Cẩm Tân sao? Cậu sao lại ở đây?"

Tức thì Triệu Cẩm Tân khôi phục dáng vẻ bình thường, hắn cười cười: "Chú Thôi, rất trùng hợp, tôi tình cờ gặp Lê đại ca ở đại sảnh, anh ấy nói chú cũng ở chỗ này."

"Ai nha, thật sự là trùng hợp, thế giới sao lại nhỏ như vậy." Thôi tổng cười cười mờ ám, "Cậu cũng đến chơi hả? Cái tên tiểu tử này nha, nhỏ tuổi như vậy đã khéo chơi. Không tệ... đàn ông mà... anh hùng xuất thiếu niên. Ha ha ha, lại đây, lại đây, đều vào đây hết đi."

Triệu Cẩm Tân cười nói: "Hôm nay nhất định phải uống vài ly với chú."

"Nhất định nhất định, vào đây. Tiểu Lê, vào đây đi, tôi còn sợ cậu uống nhiều, đang định đi tìm cậu đây."

Tiến vào dãy ghế, Triệu Cẩm Tân nhìn thấy Chu Cẩn Hành, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không tốt.

"À, giới thiệu một chút, đây này là Chu Cẩn Hành, là..." Thôi tổng giới thiệu qua thân thế của Chu Cẩn Hành một lượt.

Triệu Cẩm Tân ngẩn ra. Càng nghe, ánh mắt hắn càng âm trầm, quay đầu liếc mắt nhìn Lê Sóc, sau đó cười nhẹ vươn tay, "Chu tổng, hân hạnh được gặp."

Chu Cẩn Hành cảm thấy được có điều gì đó, tuy nhiên trên mặt cậu vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng bắt tay Triệu Cẩm Tân, "Hân hạnh."

Thôi tổng đã uống hơi nhiều, nên dường như không nhìn ra được điểm khác thường, gọi phục vụ mang thêm nhiều rượu ra.

Lê Sóc ngồi xuống giữa Chu Cẩn Hành và Leon, không thèm nhìn đến Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân một bên cùng Thôi tổng nói chuyện phiếm, một bên lại liếc nhìn về hướng Lê Sóc.

Chu Cẩn Hành nhìn thấy Triệu Cẩm Tân đang liếc mắt nhìn, nhếch môi cười cười, kề sát vào Lê Sóc nói: "Không biết có phải ảo giác của tôi không? Hình như giữa các anh..."

Lê Sóc ho nhẹ một tiếng, giả vờ không nghe thấy, rót rượu cho Chu Cẩn Hành, "Đây, Chu tổng."


Chu Cẩn Hành cười cười, cùng anh chạm ly.

Vì phòng ngừa Chu Cẩn Hành lại hỏi, Lê Sóc chuyển qua nói chuyện phiếm cùng Leon, anh cố ý ôm lấy Leon, dán bên tai Leon nói giỡn.

Leon cũng rất là phối hợp, cơ hồ nửa thân mình dựa hết vào lòng Lê Sóc, cũng không biết là do uống nhiều hay do rất hưng phấn, khuôn mặt thanh tú của cậu đỏ bừng.

Lê Sóc uống một ly rồi lại một ly, anh thấy mình càng uống càng tỉnh, càng uống càng hăng. Anh không hiểu mình đang làm cái gì. Làm mấy chuyện như vậy có ý nghĩa sao? Sao mình lại kích động ấu trĩ như vậy, ngây thơ như vậy. Cái người ngu xuẩn hỗn loạn này là mình sao?

Anh vô số lần tự hỏi chính mình, tại sao lại để Triệu Cẩm Tân biến anh thành dạng người anh hoàn toàn không thích như vậy. Nhưng anh cũng vô số lần tìm được đáp án từ chính nội tâm của mình: đó là anh không thể khống chế được. Linh hồn anh dường như đã bị cầm tù bên trong thể xác này, anh trơ mắt nhìn bản thân mình hết lần này đến lần khác mất kiểm soát vì Triệu Cẩm Tân, mà anh thì cái gì cũng không làm được.

Nếu đây là tình yêu chân chính, thì anh tình nguyện không cần! Suy cho cùng anh cảm thấy, kết quả của cái tình yêu này ngoại trừ đau đớn, xấu hổ cùng giận dữ ra thì chẳng được gì hết.

Anh dần dần cũng thấy nhàm chán, nên không nói chuyện cùng cậu Leon kia nữa.

Chu Cẩn Hành nhét mấy tờ đô la cho Leon, bảo cậu ra ngoài trước, sau đó cầm ly rượu từ trên tay Lê Sóc đặt lại trên bàn, nhẹ giọng nói: "Lê tổng, đừng uống nữa, uống một chút cho vui đủ rồi, ngày mai chúng ta còn phải bàn công việc."

Lê Sóc còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, khi anh nhìn thấy trên tay mình trống rỗng mới phục hồi tinh thần lại: "Ừ, đúng, ngày mai còn có việc. Thật ngại quá!"

"Tôi thấy trạng thái anh không tốt lắm, hay là chúng ta đi về trước đi. Nãy giờ tôi không uống gì nhiều, để tôi lái xe."

Lê Sóc lắc đầu: "Không tốt, còn Thôi tổng..."

"Tôi sẽ đi nói với Thôi tổng". Chu Cẩn Hành đứng dậy đi sang chỗ Thôi tổng, cúi đầu nói gì đó. Lúc này, Triệu Cẩm Tân lại đứng lên, đưa cho Chu Cẩn Hành một ly rượu.

Lê Sóc nhíu mi lại.

Trong phòng tiếng nhạc rất ồn, Lê Sóc nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng vẫn nhìn thấy Triệu Cẩm Tân đang cười ha ha mời rượu.

Thị lực Lê Sóc rất tốt, cho dù ánh đèn mờ mờ cũng có thể nhìn ra nụ cười trên mặt hai người đều là giả tạo, cả hai như đang biểu diễn kỹ xảo diễn xuất của mình.

Chu Cẩn Hành uống một ly, Thôi tổng cũng hưng phấn lên, lôi kéo cậu lại, định mời uống tiếp.

Chu Cẩn Hành cười, lại uống thêm một ly, liền chỉ chỉ Lê Sóc, từ chối rượu, sau đó đi tới.

"Lê tổng, đi thôi, tôi nói anh không được khỏe, đưa anh về trước." Chu Cẩn Hành chớp chớp mắt, "Tôi cũng mệt mỏi quá, nhanh chóng chạy thôi."


Lê Sóc cảm kích cười một cái, đứng lên, thấy chân có chút như nhũn ra, thân thể lảo đảo, Chu Cẩn Hành một tay đỡ lấy eo anh, một tay bắt được cánh tay anh: "Không sao chứ?"

"Không sao, tôi..." Lê Sóc thấy hoa mắt, liền cảm thấy cánh tay mình bị người khác kéo qua.

Anh vừa ngẩng đầu, Triệu Cẩm Tân ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Chu Cẩn Hành: "Chu tổng, không phiền anh, để tôi đưa Lê đại ca trở về."

Lê Sóc định rút tay về, lại không cử động được, anh lạnh lùng nói, "Tôi lại càng không dám làm phiền cậu, buông tôi ra."

"Khách sáo với tôi làm gì." Triệu Cẩm Tân bá đạo đem Lê Sóc kéo vào trong lòng, "Đi thôi."

Lê Sóc cũng không thèm để ý Chu Cẩn Hành đang ở bên cạnh, thô bạo nói: "Cút ra!"

Chu Cẩn Hành nhíu mày, bắt được cánh tay bên kia của Lê Sóc, không kiêu ngạo không siểm nịnh cười nói: "Triệu tổng, Lê tổng không muốn đi theo cậu, cậu không định ép buộc người ta chứ?"

Thôi tổng đi tới: "Sao vậy? Tiểu Lê, cậu không sao chứ?"

Lê Sóc nhân cơ hội đẩy Triệu Cẩm Tân ra, cười nói: "Không sao, có chút choáng mà thôi. Thật ngại quá Thôi tổng, tôi về trước đây, tôi sợ ngày mai không dậy nổi."

"Được được, các cậu đi về trước đi, để Cẩm Tân uống với tôi là được rồi." Thôi tổng lôi kéo Triệu Cẩm Tân, "Đến đây đến đây, chúng ta uống tiếp."

Lông mày Triệu Cẩm Tân nhướn cao.

Lê Sóc kéo Chu Cẩn Hành, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Ra khỏi phòng, Lê Sóc dựa vào tường thở hổn hển, anh cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt, "Thật ngại quá Chu tổng, khiến cậu chê cười rồi. Hôm nay tôi uống hơi nhiều, cho nên..."

Chu Cẩn Hành trấn an nói: "Anh đừng để ý, tôi không nhìn thấy gì hết." Cậu đỡ Lê Sóc, "Đi thôi, tôi đưa anh trở về."

Hai người lên xe, Lê Sóc ngã cổ dựa vào ghế phó lái, hít sâu một hơi, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Chu tổng, tình cảm của cậu với vợ chắc rất tốt nhỉ." Anh không chỉ một lần nhìn thấy Chu Cẩn Hành cười tủm tỉm gửi tin nhắn, thái độ ôn nhu như vậy không phải là đối với ai cũng thế.

Chu Cẩn Hành nở nụ cười: "Rất tốt, người đó là người rất thú vị."

"... Chúc mừng cậu."

Chu Cẩn Hành liếc mắt nhìn nhìn Lê Sóc: "Tôi tin rồi sẽ có một ngày, tôi cũng sẽ chúc mừng anh như vậy."

Lê Sóc cười cười: "Cám ơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui