Lê Sóc ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chẳng biết có phải do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng không tốt không mà bệnh cảm của anh không khỏi hẳn, tuy rằng hạ sốt, nhưng người thì vẫn chẳng có tinh thần.
Hàn Phi Diệp cũng vẫn không có liên lạc với anh, trước khi anh nhờ Trịnh Thịnh đi hỏi thăm, anh còn hoài nghi không biết có phải Hàn Phi Diệp đã xảy ra chuyện gì, nếu người không sao thì sao lại không chịu liên lạc với anh, điện thoại cũng không bắt máy, thái độ như vậy thực rõ ràng đi.
Trong lòng Lê Sóc rất khó chịu. Dù sao cũng là người anh từng thích, hai người cửu biệt gặp lại, ở chung cũng rất hòa hợp, dù cho sau này không đi đến cuối cùng nhau, nhưng cũng là bạn bè khó có được để ôn chuyện cũ, nay lại bởi vì Triệu Cẩm Tân mà Hàn Phi Diệp không dám liên lạc với anh.
Tình huống lần này hoàn toàn khác với mười hai năm trước, phương thức "thử nghiệm" của Triệu Cẩm Tân rất hạ đẳng, cũng rất tổn thương người, chỉ cần anh vừa nghĩ đến Hàn Phi Diệp phải giãy giụa và khổ sở thì liền áy náy không thôi, đồng thời cũng tràn ngập phẫn nộ đối với Triệu Cẩm Tân.
Đây mới là con người thật của Triệu Cẩm Tân, anh sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tên Triệu Cẩm Tân này có bao nhiêu răng nanh sắc bén, để không bị những hành động khả ái của hắn mê hoặc lần nữa.
Chỉ là, nếu Hàn Phi Diệp đã quyết định lựa chọn, anh cũng hết cách miễn cưỡng. Anh soạn một tin nhắn, sửa đi sửa lại, sau đó gửi đi, trịnh trọng giải thích với Hàn Phi Diệp. Đợi khi quay về Mỹ, anh rất muốn đi giáp mặt giải thích, lại sợ đường đột, cũng không biết khi đó Hàn Phi Diệp còn muốn gặp anh hay không.
Gửi tin nhắn xong, tinh thần của anh càng suy sụp, trong mấy tháng nay mọi việc đều không thuận lợi. Từ khi anh bị Thiệu Quần hãm hại, sau đó lại bị em họ hắn lường gạt, ba anh thì phát bệnh tim suýt mất mạng, rồi lại chuyển nhượng đi cổ phần công ty mình... mọi chuyện xảy ra trong thời gian này đều không có gì vui vẻ.
Bệnh trong người anh vẫn chưa dứt hẳn, thân thể vẫn là không khoẻ, định gọi cho Ôn Tiểu Huy hẹn lại ngày khác. Nhưng anh lúc này lại muốn đi gặp tên tiểu yêu tinh đó, có lẽ sẽ khiến tâm tình anh tốt lên đôi chút.
Anh sửa soạn một lát, mặc bộ quần áo thoải mái đi ra ngoài. Trên đường đi ghé vào một cửa hàng, mua một cái thắt lưng làm quà.
Hai người hẹn tại một quán quen mà trước đây họ từng đến vài lần, chỗ này ít người, không khí lại tốt.
Anh đến trước, gọi cho mình một ly rượu Rum. Bị cảm không nên uống rượu, nhưng mấy ngày uống thuốc trong miệng anh nhạt nhẽo, muốn tìm một thứ để kích thích vị giác.
Anh vừa uống một ngụm rượu, đột nhiên nghe bên cạnh có tiếng gõ mạnh vào thủy tinh cạch cạch, anh giật mình, vừa quay đầu, một gương mặt mang theo ý cười xuất hiện trong tầm mắt anh.
Đó là một cậu thanh niên vẻ ngoài xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, phía sau đầu còn tết một cái bím tóc, trên mặt trang điểm tỉ mỉ mà trang nhã, ăn mặc cũng cực kỳ mốt, cả người từ đầu đến chân là một thân tạo hình tinh xảo. Bộ dạng cậu ta cũng có chút nữ tính, nhưng giữa hai mắt lại có một khí chất mạnh mẽ, dáng vẻ khi cười rộ lên cực chói mắt.
Cậu tung tăng nhảy nhót, ở bên ngoài cửa sổ bắn tim, sau đó xoay thân chạy vào cửa chính.
Lê Sóc nhịn không được bật cười.
Đây chính là Ôn Tiểu Huy, stylist có tiếng trong nước. Lúc hai người lần đầu gặp nhau, cậu mới hơn hai mươi, vừa bắt đầu gầy dựng sự nghiệp. Lúc Ôn Tiểu Huy còn học nghề ở Nghệ Tinh, hai người từng có một khoảng thời gian ái muội, nhưng bởi vì một tên nhóc cũng đẹp trai và điên cuồng không kém Thiệu Quần càng quấy mà đoạn tình cảm của hai người chết yểu. Tuy vậy, đến giờ hai người vẫn là bạn tốt.
(* Ôn Tiểu Huy là nhân vật trong truyện Phụ Gia Di Sản, CP là Lạc Nghệ - Ôn Tiểu Huy)
"Lê đại ca!" Ôn Tiểu Huy vui vẻ chạy tới.
Lê Sóc đứng lên, mỉm cười giang hai tay, Ôn Tiểu Huy lập tức nhào vào lòng anh, cười ha ha nói, "Em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"
Lê Sóc cười nói: "Đương nhiên nhớ, như thế nào, lâu rồi không gặp thấy em càng lớn càng nhỏ vậy?"
Ôn Tiểu Huy "sách" một tiếng: "Càng lớn càng trẻ ra, cái gì mà càng lớn càng nhỏ. Chỗ nào của em nhỏ?!"
Lê Sóc phụt cười nói: "Được được, càng lớn càng trẻ ra". Ôn Tiểu Huy so với Triệu Cẩm Tân còn lớn hơn một chút, nhưng nhìn lại nhỏ hơn Triệu Cẩm Tân, cậu nhìn giống như học sinh vậy.
Ôn Tiểu Huy sờ mặt mình, đắc ý nói: "Người ta vẫn giữ được làn da tuổi mười sáu."
Lê Sóc xoa xoa đầu cậu: "Đúng vậy, nhiều năm như vậy cũng chưa thay đổi."
Ôn Tiểu Huy được khen nên vui sướng, nâng tay gọi một ly rượu.
Lê Sóc đưa quà cho cậu: "Hôm nay đến có chút vội, hi vọng em thích."
"Oa." Ôn Tiểu Huy vừa mở ra thấy, vui vẻ nói, "Cám ơn Lê đại ca, anh thật đúng là bạn trai hoàn mỹ 360 độ không góc chết." Cậu hướng Lê Sóc hôn gió.
"Hử, phải không, vậy sao hồi đó không chọn anh?" Lê Sóc cố ý đùa cậu.
"Ai, trách em lúc trước bị mù." Ôn Tiểu Huy chớp mắt, "Em cũng có mang quà cho anh."
"Quà gì?"
"Khụ khụ, chuyện trước đây... Lạc Nghệ lần trước đối với anh như vậy... Thật ngại quá, em thay hắn bồi tội với anh. Em đã vác cả đống rượu thượng hạng từ trong hầm rượu nhà hắn ra, tất cả đều chất trong rương phía sau, lát nữa em đưa hết cho anh."
Lê Sóc bật cười ha ha: "Tốt, quà này thật tốt."
Ôn Tiểu Huy thu lại nụ cười, cảm kích nhìn anh, thành khẩn nói: "Lê đại ca, cám ơn anh, trong mấy năm nay đều nhờ anh giúp đỡ, thật sự cám ơn anh."
Lê Sóc mỉm cười nói: "Chỉ cần em sống tốt là được."
"Đúng rồi, Trình Tú thế nào? Anh có gặp cậu ấy không?"
Nói đến Lý Trình Tú, vẻ mặt Lê Sóc có chút nặng nề: "Em ấy... Thiệu Quần dùng thủ đoạn bỉ ổi, chuyện của hai người đó chỉ sợ về sau này vẫn dây dưa không rõ."
Ôn Tiểu Huy thở dài: "Đều là mệnh a." Không biết cậu nhớ tới cái gì, bên trong mắt tựa như bị bịt kín một tầng sương mù, cảm khái nói, "Có đôi khi liều mạng muốn thay đổi cái gì đó, cuối cùng phát hiện tất cả đều đã được định sẵn, có làm thế nào đi nữa đều chỉ phí sức."
Lê Sóc lắc đầu: "Có một khoảng thời gian anh thực hoang mang, thường nhớ tới em từng phân tích qua về cảm tình của anh, em nói tình cảm anh bỏ ra không đủ, không đủ chân thành. Khi đó anh tuy rằng nghe, nhưng lại không hiểu lắm. Bây giờ anh đại khái đã hiểu, bất luận là tình cảm của Thiệu Quần đối với Trình Tú, hay là Lạc Nghệ đối với em, đều là rất mãnh liệt, rất sâu sắc. Nhưng mà, loại tình cảm như một con dao hai lưỡi như thế, tràn ngập điên cuồng cùng cố chấp như thế, tại sao anh lại bại bởi loại tình cảm không lý trí này? Anh..." Anh nói xong lời cuối cùng, tự giễu nở nụ cười: "Anh thực sự không thể hiểu, tại sao không thể bình tĩnh mà xử lý vấn đề tình cảm, nhất định phải nháo đến gà bay chó sủa mới được."
"Con người chính là thích tự rước lấy khổ mà." Ôn Tiểu Huy nhún nhún vai, "Người khiến anh cười, anh quay đầu liền quên. Nhưng người khiến anh đau, anh sẽ càng nhớ kỹ."
"Cũng có loại người lựa chọn không trải nghiệm những chuyện như thế." Lê Sóc đung đưa ly rượu, "Anh không muốn trải nghiệm, anh chỉ muốn cùng một người, lấy bình đẳng và tôn trọng làm nền tảng, chân thành nói chuyện yêu đương. Nếu có một ngày bởi vì một lý do nào đó mà không thể cùng nhau đi đến cuối cùng... thì cũng có thể chia tay trong vui vẻ."
Ôn Tiểu Huy cười đến có chút cô đơn: "Lê đại ca à, thật sự yêu một người, sẽ khiến bản thân mất kiểm soát."
"Mất kiểm soát... tới trình độ nào?"
"Anh yêu người đó bao nhiều thì sẽ mất kiểm soát bấy nhiêu."
Lê Sóc âm thầm trong lòng nhẹ thở ra, nếu đúng như Ôn Tiểu Huy nói, ít nhất bây giờ anh còn có thể khống chế được chính mình, ở đúng thời điểm một đao cắt đứt tất cả ý niệm, thật là một quyết định sáng suốt. Cho dù anh chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng kỳ thật trong lòng anh không tin chính mình sẽ vì ai mà mất kiểm soát. Triệu Cẩm Tân đã là người có thể kích động cảm xúc của anh nhất, cũng là người khiến anh thường xuyên mất đi bình tĩnh. Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không biến thành Thiệu Quần thứ hai.
Ôn Tiểu Huy thấy anh không nói lời nào, xòe tay: "Em biết anh không tin, kỳ thật em cũng không quả quyết như vậy đâu, suy cho cùng mỗi người mỗi khác mà. Anh luôn là người lý trí, nói chuyện yêu đương cũng vẫn lý trí như vậy, rất tốt mà. Anh vĩnh viễn đều biết chính mình muốn cái gì, vĩnh viễn đều biết bước tiếp theo đi như thế nào. Nếu mà em có một nửa đầu óc như anh thì... thật tốt." Ôn Tiểu Huy giơ ly lên.
Lê Sóc cũng giơ ly lên, cùng cậu chạm ly: "Tiểu Huy, so với em nghĩ, em thông minh, kiên cường hơn nhiều. Em xứng đáng với tất cả những thứ em đang có."
Ôn Tiểu Huy ngưng một chút, sau đó làm một động tác như buồn nôn, vui cười nói: "Anh khen người khác thật sự là rất dễ nghe, thật muốn mỗi lần gặp chuyện hay không đều gọi điện thoại nói chuyện với anh. Hôm nay được nghe anh khen, em thật rất vui."
Lê Sóc cũng nở nụ cười.
"Lê đại ca à, anh nha, cũng đừng nhớ Trình Tú nữa, lấy khí thế tiêu sái của anh ra, chuyện đã qua thì cho qua đi." Ôn Tiểu Huy rót rượu cho anh.
"Yên tâm đi, anh rất tốt."
"Phải không đó... nhưng nhìn sắc mặt anh không tốt lắm." Ôn Tiểu Huy chà chà mu bàn tay anh, nhẹ giọng nói, "Bất kể là em hay Trình Tú, không thể ở bên cạnh anh là tổn thất của bọn em. Có nhiều người đang chờ anh, anh nhanh chóng đi tìm người tốt hơn đi."
Lê Sóc cười cười: "Yên tâm đi, anh thật sự không sao." Anh chưa bao giờ muốn để người khác thương hại, nhưng rõ ràng từ trong mắt Ôn Tiểu Huy anh nhìn ra thiện ý quan tâm. Đàn ông mà, thường bị lòng tự trọng điều khiển, anh nhịn không được bật thốt lên, "Dạo này anh cũng có bạn rồi."
"Hả? Thật sự a?" Mắt Ôn Tiểu Huy sáng lên, "Đẹp trai không? Đẹp trai không? "
Lê Sóc có chút hối hận, nhưng đã lỡ phóng lao, chỉ có thể kiên trì đi tiếp, anh cười nói, "Rất đẹp trai."
"Ảnh chụp, ảnh chụp, ảnh chụp!" Ôn Tiểu Huy vỗ bàn cực kỳ có tiết tấu, kêu vài tiếng, lại sửa lời nói, "Ảnh nude, ảnh nude, ảnh nude!"
Lê Sóc dở khóc dở cười, lấy di động ra lướt lướt, tìm ra hình nửa thân trần trụi mà Triệu Cẩm Tân lúc ấy vụng trộm đổi thành hình đại diện trong điện thoại anh, đưa qua: "Đây."
Ôn Tiểu Huy nhìn thoáng qua, tròng mắt lập tức trừng thẳng, nhìn nước miếng sắp chảy thành dòng, "Lê đại ca, người này... thật sự... mẹ nó... đẹp trai quá a!"
Trong lòng Lê Sóc có chút chua xót, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, cũng không tệ lắm." Nói xong liền định lấy lại.
"Không không không! Để em xem chút nữa." Ôn Tiểu Huy cầm lấy di động, liếm liếm đầu lưỡi nhìn hình Triệu Cẩm Tân, say mê nói, "Ai nha, lúc hai người lên giường... hình ảnh đó chắc chắn là đẹp lắm nha. Anh có thể... cho em chút phút lợi nội bộ không a? " Cậu hướng Lê Sóc chớp chớp mắt.
Lê Sóc gõ gõ đầu cậu, cười mắng: "Nhóc không đứng đắn!" Anh cầm lại điện thoại di động.
"Nhưng mà người này không giống với khẩu vị bình thường của anh nha." Ôn Tiểu Huy chỉ chỉ chính mình, "Anh không phải thích dạng mảnh mai nhẹ nhàng như em và Trình Tú sao?"
Lê Sóc ho nhẹ một tiếng, cũng không muốn nói nhiều: "Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị thôi."
Ôn Tiểu Huy trong mắt chợt lóe một tia gian xảo, ý vị thâm sâu nói: "À" một tiếng: "Em đã hiểu." Cậu làm dấu tay "ok" hướng Lê Sóc nói: "Rất tốt."
Lê Sóc biết Ôn Tiểu Huy đang nghĩ gì, Ôn Tiểu Huy có thể đang nghĩ Triệu Cẩm Tân là "vịt", suy cho cùng là do tấm ảnh này chụp thật sự rất cợt nhả. Mà nếu như không phải nghĩ hắn là "vịt", thì do anh nói lấp lửng che che đậy đậy, nghe thế nào cũng giống như là pháo hữu. Mà thực tế thì quan hệ giữa hai người quả thật cũng chính là như vậy, là anh tự mình đa tình thôi.
(* Pháo hữu: 炮 友, từ này thấy khá phổ biến trong mấy truyện về đô thị tình duyên, mình nghĩ có nghĩa gần giống như bạn giường.)
Ôn Tiểu Huy cũng thực ăn ý không hỏi lại, hai người nói chút chuyện phiếm khác, về quá khứ, về hiện tại, bất tri bất giác đã uống không ít.
Ôn Tiểu Huy không chịu nỗi nữa, liền kêu tài xế đến đưa cậu về.
Lê Sóc định tính tiền, nhưng nhìn rượu còn lại trên bàn, lại nhìn thấy vị trí trống rỗng đối diện, giống như là đột nhiên anh ý thức được anh chỉ cô đơn một mình, vì thế ma xui quỷ khiến thế nào anh vẫn tiếp tục uống, một ly rồi lại một ly.
Mỗi lần vị rượu cay xè trượt xuống cổ họng, rửa trôi đi chua xót nơi đầu lưỡi, mang đến cho anh cảm giác thống khoái như là lấy độc trị độc, cũng không biết phải uống bao nhiêu rượu mới đẩy lùi được nỗi chua xót trong lòng đây.
Anh uống uống, bắt đầu cảm thấy đau đầu choáng váng, thân thể giống như lại có chút phát nhiệt, dần dần, anh mệt đến mức cả sức nâng ly rượu cũng không còn, cả người lại bắt đầu buồn ngủ.
Phục vụ đi tới nói chuyện với anh, thế nhưng anh nghe không hiểu đối phương đang nói gì, anh ý thức được chính mình uống hơi nhiều, có thể là cảm mạo còn chưa hết hẳn, rượu mạnh uống vào ngấm đặc biệt mau. Từ sau khi anh tốt nghiệp đến giờ đều không có ở nơi công cộng say ngất thế này, như vậy quá thất thố. Hôm nay anh làm sao vậy, anh không muốn thất thố.
Anh cảm thấy mình bị người khác nâng dậy, đưa đến bên sô pha mềm mại, sau đó liền mất đi ý thức.
Cho đến khi có một đôi cánh tay hữu lực nâng cơ thể anh lên, bên tai truyền đến một tiếng than nhẹ, âm thanh này đặc biệt quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến mũi anh cay cay, lại có một cảm giác xúc động muốn khóc.
Anh dùng lực cố gắng mở mi mắt, nhìn thấy được một đôi mắt sâu không thấy đáy.
Triệu Cẩm Tân?
Không, là ảo giác đi.
Suy cho cùng trong đầu anh toàn là hình ảnh của một người, xuất hiện ảo giác, cũng không kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...