Lâm Thanh Hủ đột nhiên im lặng, bị Tiêu Dương hỏi đến á khẩu không trả lời được, trong lòng cô muốn ho ra cả máu, suy nghĩ, mình thật sự là rất nhị[1], xem biểu cảm người này, nhất định là Mộ Tình cái gì cũng chưa nói qua.
Xong rồi! Làm sao bây giờ?
[1] Nhị hóa: ngốc, tối dạ, khiếm nhã.
Mấy chương sau mình sẽ không chú thích từ này nữa, để tránh tụt mood khi đang đọc.
;))
Lâm Mộ Tình nghe được tiếng nói chuyện cũng từ trong phòng ngủ đi ra, trên người còn ôm theo chăn ngủ, nàng cẩn thận từng li từng tí mà nói với Tiêu Dương: "Em nói rồi, lên giường của em về sau là nữ nhân của em, Dương không được hối hận, bây giờ Dương hối hận sao?"
Tiêu Dương cúi thấp đầu, cười cười đi về phía Lâm Mộ Tình, nâng tay vân vê cằm nàng, sau đó nhẹ nhàng ở môi nàng vừa hôn vừa nói: "Làm sao có thể hối hận được? Sao tôi lại cam lòng đi hối hận được chứ? Em hại tôi nằm ở bệnh viện nửa năm, Em có cảm thấy, nên bồi thường tôi như thế nào mới đúng chứ?"
"A.......việc này......" Lâm Mộ Tình hung hăng trừng mắt nhìn lướt qua Lâm Thanh Hủ, cái miệng rộng này!
Lâm Thanh Hủ thấy thế, vội vàng đeo balo lên, bỏ lại một câu: "Mình có việc đi trước!" Tìm đường trốn thôi.
Lâm Mộ Tình nhìn bóng lưng cô bỏ đi giận đến nghiến răng, trong lòng mắng: Lâm Thanh Hủ, ngươi đại gia!
××××
"Bên trái......!ừ, đúng......!lại bên phải một chút......" Tiêu Dương hơi nhắm hai mắt lại tỏ vẻ thỏa mãn, nằm trên giường thoải mái mà hưởng thụ Lâm Mộ Tình xoa bóp vai mình.
Kế hoạch "Báo thù" của Tiêu Dương, thứ nhất là muốn Lâm Mộ Tình xoa bóp cho cô, hơn nữa là chỉ cho phép ấn, không được sờ.
Điều quan trọng chính là cô để lộ phần lưng trần, trong miệng không ngừng kêu ra tiếng rên rất nhỏ.
Làm cho Lâm Mộ Tình một trận ứa mồ hôi.
"Lâm Mộ Tình, em thích tôi đã bao lâu?" Tiêu Dương không mở mắt, đột nhiên hỏi ra một câu, làm cho Lâm Mộ Tình dừng động tác lại.
"Ai nói em thích Dương?" Khẩu thị tâm phi.
"Vừa rồi cô T kia nói......"
"Cậu ấy là Lâm Thanh Hủ." Lâm Mộ Tình ngắt lời Tiêu Dương, Lâm Thanh Hủ ghét nhất bị người khác đem cô gán mác T, bởi vì cô cảm thấy không cần phải phân rõ ràng như vậy.
Hai người cùng một chỗ, về sau đều bồi đắp cho nhau thôi, để ý làm gì những thuộc tính như vậy.
Tuy rằng bề ngoài cô quả thật rất T, có thể cũng do một mái tóc dài thật sự không hợp với Lâm Thanh Hủ...!
"Lời nói của Lâm Thanh Hủ đều là thật sự đúng chứ? Em nếu không phải thích tôi, vì sao lại nhớ tôi rõ đến vậy? Tôi lần đó còn đeo nón bảo hiểm, chỉ lộ đôi mắt, nếu em không phải sớm thầm mến tôi, làm sao chỉ bằng một ánh mắt mà biết được là tôi?" Tiêu Dương nói xong liền trở người chăm chú nhìn Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình kéo kéo tấm chăn đang bọc trên người, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua toàn thân Tiêu Dương, Tiêu Dương chỉ nói không được sờ, chưa từng nói là không được nhìn, cho nên đương nhiên là không được lãng phí tài nguyên.
Lâm Mộ Tình cũng không cảm thấy bản thân mình khi đó thích Tiêu Dương, hay là do mình không muốn thừa nhận, nàng nói: "Bởi vì Dương khi đó là có tiếng là cô gái bất lương a, muốn biết được Dương là ai, làm những gì, hơn nữa Dương cũng không thể trách em ngày đó, em còn giúp Dương gọi xe cứu thương đây!" Nàng nói một cách hiên ngang lẫm liệt, còn có nửa câu nói nàng chưa nói, chính là: Em còn gọi tỷ tỷ mình phải chiếu cố Dương thật tốt.
Thật ra thì đối với chuyện này Tiêu Dương cũng không có tức giận, đặc biệt là khi biết nữ sinh năm đó lại chính là Lâm Mộ Tình, vì vậy lại càng không giận nổi.
Bởi vì nếu không có tai nạn lần đó, cô cũng sẽ không ở bệnh viện kia gặp được vị bác sĩ tỷ tỷ kia, cũng sẽ không phát hiện, chính bản thân mình lại thích nữ nhân.
Thậm chí có khoảng thời gian, cô còn cho là đã may mắn khi chính mình bị thương nằm viện.
Lâm Mộ Tình không thấy biểu cảm của Tiêu Dương, chính là ánh mắt nàng vẫn luôn liên tục lưu trên đôi chân dài của Tiêu Dương, chỉ nhìn thôi vẫn chưa đủ, nhất định phải lấy tay để xác nhận thêm lần nữa.
"Không phải đã nói là không cho phép sờ sao!" Tiêu Dương lên tiếng ngăn cản nàng.
Lâm Mộ Tình cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Em là đang nhìn chân của Dương, không để lại sẹo, hơn nữa lần đầu tiên lúc gặp mặt thì em liền chú ý thấy, Dương bước đi cũng không có gì dị thường, mà là hồi phục rất tốt."
"Còn nói em không phải thích tôi sao?" Tiêu Dương khóe môi cong lên, gợi lên một nụ cười tà mị.
Lâm Mộ Tình hừ nhẹ một tiếng: "Không tự luyến[2] sẽ chết sao?"
[2]Tự luyến: bệnh yêu bản thân (bệnh N: Narcissism).
"Cái gì?"
"Em là hỏi Dương không tự luyến sẽ chết hay sao?" Lâm Mộ Tình cố ý làm bộ dáng hung dữ, dựa theo sự hiểu biết của nàng đối với Tiêu Dương bây giờ, Tiêu Dương hẳn là lại làm nét mặt điềm đạm đáng yêu, yếu thế trước nàng mới đúng.
Kết quả thì điềm đạm đáng yêu là có, nhưng lời nói từ miệng nói ra miệng lại là: "Có thể." Lâm Mộ Tình thiếu chút nữa bị tức đến ngã ngửa.
"Lâm Mộ Tình, vì sao em chỉ xỏ một bên tai?" Tiêu Dương đột nhiên nhớ tới việc này.
Lâm Mộ Tình còn đang tức giận, không chút suy nghĩ đã nói: "Bởi vì Dương cũng chỉ có một bên." Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, tính tình nóng nảy đúng là tính tình nóng nảy, nhưng phỏng chừng là do nhị hóa Lâm Thanh Hủ lây bệnh, sinh ra phản ứng dây chuyền, ngay cả chính nàng có khi nói chuyện cũng trở nên nhị như vậy...!
"Vậy nghĩa là em thích tôi rồi." Tiêu Dương hài lòng kéo chăn trên người nàng mà đắp lên người mình, còn nói: "Tôi cũng có cảm tình với em."
××××
Sau ngày đó, Lâm Mộ Tình cùng Tiêu Dương dường như trong trạng thái luôn qua lại với nhau.
Trung bình một tuần đều gặp mặt nhau một lần, gần như mỗi lần gặp mặt đều phát sinh quan hệ.
Lâm Mộ Tình kỳ thật cũng không thích như vậy, nhưng lại rất hưởng thụ cách sống này, ngay cả chính nàng cũng không hiểu nổi.
Cuối tuần nàng cùng Lâm Thanh Hủ ở nhà xem TV, nhận được tin nhắn của Tiêu Dương, hẹn thời gian và địa điểm cho lần gặp mặt sau.
Lâm Thanh Hủ liếc mắt một cái nhìn lén màn hình hỏi: "Vậy...!hiện tại cậu cùng Tiêu Dương rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Lâm Mộ Tình nghĩ nghĩ nói: "Bạn tốt đi."
Lâm Thanh Hủ cười nhạo một tiếng: "Trời! Làm ơn có thể đừng làm ô uế cái cụm từ 'bạn tốt' này được không? Bạn tốt làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy chứ! Mình với cậu mới là bạn tốt nhé!"
Lâm Mộ Tình trừng mắt liếc cô một cái, nghĩ nghĩ còn nói: "Vậy hẳn cũng không phải là tình nhân, cảm giác tình nhân xưng hô khác hơn, mình cùng Tiêu Dương lại không hoàn toàn là như vậy......"
"Bạn gái sao?" Lâm Thanh Hủ có nét sốt ruột thay nàng, hai mươi sáu tuổi cũng chưa một lần nói qua chuyện yêu đương, là do trong lòng có chướng ngại hay sao? Cái loại tình yêu loạn thất bát tao này là sao chứ?
Lâm Mộ Tình cũng không nghĩ nhiều: "Hình như vẫn chưa đến mức độ đó."
Lâm Thanh Hủ đầu hàng: "Được rồi, mình hiểu rồi, nửa người trên là bạn tốt, nửa thân dưới là tình nhân."
Lâm Mộ Tình đang cầm remote TV trên tay, vừa nghe cô nói xong liền trực tiếp đem remote ném Lâm Thanh Hủ: "Đây là logic bậy bạ gì vậy?" Trầm mặc một chút, lại cảm thấy hình như cũng hơi đúng, vì thế lại chêm một câu: "Cậu nói vậy cũng có chút đúng, hình như mình với Tiêu Dương chính là như vậy."
Lâm Thanh Hủ vẻ mặt đắc ý, cô phát hiện mỗi lần bàn bạc với Lâm Mộ Tình trên phương diện tình cảm, cô vĩnh viễn luôn sáng suốt hơn so với Lâm Mộ Tình.
"Khi nào thì thăng cấp trở thành bạn gái a?"
"Hửm, vậy nên khi nào?" Lâm Mộ Tình hỏi lại cô.
Lâm Thanh Hủ đem remote quăng lại Lâm Mộ Tình: "Tiêu Dương sẽ không thật sự nghĩ cậu là bạn gái của Khang Kiến đó chứ? Trước hết đem việc này ra giải quyết đã."
Lâm Mộ Tình "A" một tiếng, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Dương có thể còn nghĩ rằng mình cùng Khang Kiến là một đôi hay sao? Chuyện này còn phải phí nước bọt để giải thích nữa à?
Hết chương 12.
*Spoiler: Chương sau chị Hủ sẽ tiếp tục phát huy phẩm chất nhị...ị...ị của mình.*
Hôm nay check lại mới thấy bộ nài được hơn 1k lượt view rồi!! Há há, cũng có thành tựu lắm chớ (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑
Enjoy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...