Từ phòng ăn đi ra, Trương Úc Giai đề xuất một chuyện ngoài dự đoán của Trương Úc Lê, cậu hi vọng A Lê có thể chân chân thật thật đứng ở bên cạnh cậu, hơn nữa cùng cậu sánh bước.
Đề nghị này đối với A Lê mà nói, không khác gì mở cánh cửa đầu tiên trong lòng Trương Úc Giai, ít nhất, giờ phút này, cậu đồng ý tuyên bố với thế giới sự tồn tại của hắn, hơn nữa tồn tại ở vị trí thân mật nhất bên cạnh cậu.
Cho nên hai người đàn ông bộ dạng vô cùng đẹp đẽ sánh vai đi lại trên phố xá náo nhiệt phồn hoa, người đàn ông có đôi mắt màu lam một tay ôm lấy người nhỏ hơn, thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán người bên cạnh, mỗi lần còn kèm thêm một nụ cười dịu dàng cưng chiều, một đám lại một đám người qua đường dừng lại ước ao.
Hai người cứ như vậy đi dạo đến hơn ba giờ chiều, Trương Úc Lê đề nghị đi một vòng siêu thị, mục đích là mua đủ nguyên liệu nấu ăn cho ngày sau, bởi vì hắn dùng phần lớn thời gian bên Trương Úc Giai, cho nên muốn cho cậu cuộc sống dinh dưỡng nhất.
Trương Úc Giai không có bất kỳ ý kiến gì đối với đề nghị của Trương Úc Lê , chỉ nhìn hắn vui vẻ, trong lòng mình cũng ấm áp lên, mặc dù phần lớn ánh mắt người khác đều không lọt vào mắt cậu, nhưng có quan hệ gì, trên con đường của mình lựa chọn ai tới đi cùng là chuyện của mình, càng không thể vì người khác mà vắng vẻ cả đời mình.
Một giờ sau, hai người tựa như càn quét nửa siêu thị đem toàn bộ hàng đã mua lấp đầy xe, cuối cùng lúc đi tới cửa tính tiền, Trương Úc Giai đột nhiên nhìn thấy tấm poster khổng lồ « Titanic » treo ở cửa, cho nên cậu lập tức lôi kéo Trương Úc Lê nói: “Nếu không chúng ta đi xem phim đi, lúc còn học đại học tôi từng xem ở hội trường, nhưng chưa từng đi rạp chiếu phim, lúc này « Titanic » làm lại, còn là 3D, tôi muốn thể nghiệm một phen.”
“Không đi. ” Trương Úc Lê gần như không hề nghĩ ngợi, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn, vừa tính tiền vừa nói: “Bi kịch không xem.”
“Nhưng đó là kinh điển a. ” Trương Úc Giai nghe Dương Vân nói lúc cô ở trong rạp chiếu phim IMAX xem « Avatar », thác nước kia đều hất lên mặt cô, khỏi nói có bao nhiêu hâm mộ, hôm nay IMAX xem không tốt, không phải là không muốn, mà là rạp chiếu phim điều kiện có hạn, cậu muốn thể nghiệm 3D một phen, cho dù thác nước không chảy tới mặt, chảy tới chân cũng được.
Nhưng Trương Úc Lê lại nói: “Kinh điển cũng là bi kịch, đợi lúc « Thor 2 » công chiếu, bản thân ta muốn đi xem. ” lúc Trương Úc Lê nói điều này khóe miệng đều lộ vẻ tươi cười, bởi vì hắn nhớ rõ, ngày đó hắn mới vừa xem « Thor 1 » lúc ra khỏi cửa rạp chiếu phim, một tiểu nam sinh tóc vàng tạo hình Punk ( một xu thế thời trang, âm nhạc) điển hình và một nam sinh mắt kính đánh giá kết cục của « Lôi Thần », tiểu Punk hỏi: “Cậu xem hiểu không?”
Nam sinh mắt kính nói: “Xem hiểu một nửa.”
“Vậy cậu cảm thấy phim này như thế nào?”
“Tôi cảm thấy sao à, nếu ông già kia không nhặt □ về nuôi, đâu có chuyện sau đó? Tự gây nghiệt không thể sống a. ” nam sinh mắt kính nói xong lại hỏi nam sinh Punk kia, “Vậy cậu cảm thấy sao.”
Nam sinh Punk cười nói: “Tôi không nhìn sâu sắc như cậu, tôi chỉ cảm thấy tên này rất tuyệt, rốt cuộc nói ai là Thần Sấm a?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nói: “Shit!”
« Thor » nội dung bộ phim này thật ra thì cũng rất đơn giản, chỉ là quyết đấu giữa con nuôi và con ruột, sau đó con nuôi phản bội, kết cục con ruột thắng lợi vì bảo vệ chính nghĩa, nhưng lúc kết thúc lại mở đầu phần 2, chính là con nuôi sau đại chiến chưa chết, đây là kịch bản khá cẩu huyết, nhưng chính tại ngày Trương Úc Lê một lòng muốn xem phần 2 kia thì bị ám sát, đây cũng là tiếc nuối duy nhất của hắn.
Mà khi đó Trương Úc Giai cũng không hiểu suy nghĩ của hắn, chỉ cảm thấy Trương Úc Lê là một người không lãng mạn, nhưng nhìn trong mắt hắn ảm đạm đi, trong bụng liền cho rằng hắn quả thật không thích bi kịch, giống như trước đây hắn đã nói ‘Không bên nhau thì không coi là kết cục’, cho nên bộ phim bi kịch này cho dù là kinh điển, trong lòng của hắn có một chuyện chưa hoàn thành, cho nên một câu chuyện còn chưa trọn vẹn chẳng có lực hấp dẫn gì với hắn cả, cho nên Trương Úc Giai coi như tha thứ nhân nhượng hắn, sau đó hai người đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa siêu thị đột nhiên nhìn thấy một người khá quen mắt, mà người nọ cũng đi về phía cậu, nếu không có nhìn lầm.., trong lòng ngực của gã ôm cô gái tóc vàng gợn sóng, mặc áo choàng, nói chính xác là nữ quỷ.
Chẳng lẽ là bà xã trong miệng gã?
Tình cảnh này đánh sâu vào cảm xúc của cậu không thua gì lần đầu tiên cậu nhìn thấy Trương Úc Lê.
Không sai, người này chính là Trang Minh Thần có đôi mắt màu lam giống như Trương Úc Lê, ngày hôm nay gã lấy xuống con ngươi màu lam, đeo con ngươi màu đen, bởi vì ánh mắt của gã là màu đen.
Như thế Trương Úc Giai coi như hiểu rõ vì sao Trang Minh Thần luôn lộ ra vẻ thần thần bí bí, lại luôn cô đơn, bởi vì gã cũng làm bạn với quỷ.
Nữ quỷ kia rõ ràng rất sợ hãi với ánh mắt của Trương Úc Giai, mà mức độ sợ hãi so ra kém Trương Úc Giai khi thấy thái độ của Trang Minh Thần, bởi vì trong tròng mắt của gã lộ ra cảm giác xa lạ khiến Trương Úc Giai khiếp sợ, mất đi nho nhã thường ngày, gã trở nên giống như bé trai chưa trải sự đời, giơ tay nhấc chân đều ngượng ngùng và non nớt, trong mắt cũng chỉ có bóng dáng mơ hồ bên cạnh, giống như trừ cô ấy ra, những vật khác đều mất đi màu sắc.
Theo phép lịch sự, Trương Úc Giai vẫn mở miệng trước nói: “bác sĩ Trang, trùng hợp như thế a!”
Trang Minh Thần đối với chào hỏi của cậu thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bối rối nhìn sang nữ quỷ bên cạnh, còn nữ quỷ kia lập tức ghé bên tai gã nói hai câu gì đó, sau khi nói xong liền thấy gã xấu hổ cười cười, sau đó nhếch miệng đưa tay về phía Trương Úc Giai, nói: “Chào anh, Trương tiên sinh đúng không? Đã lâu không gặp a!”
Lời này vừa nói ra, Trương Úc Giai bỗng dưng sửng sốt, chưa kịp mở miệng đã thấy nữ quỷ kia kéo gã trở lại, sau đó thấy gã đặt bàn tay vươn ra kia lên đầu, lúng túng gãi gãi mấy cái, lại mất tự nhiên cười nói: “Cái gì vậy, anh cũng tới mua đồ a?”
“À. ” Trương Úc Giai ngây người gật đầu, cậu không biết Trang Minh Thần rốt cuộc bán nút thắt gì, đành phải kiên trì nói: “Tôi và bạn đi mua ít đồ, hôm nay sao không thấy cậu lái xe?”
“Xe? À, xe, ha hả… ” Trang Minh Thần cười gượng hai tiếng, lại nhìn sang người bên cạnh cầu cứu, chẳng qua nữ quỷ tóc vàng kia vẫn nhìn Trương Úc Lê bên cạnh Trương Úc Giai, ánh mắt kia, bọn họ biết nhau?
Mà khi Trương Úc Giai theo đường nhìn của nữ quỷ kia nhìn về phía Trương Úc Lê, chỉ thấy Trương Úc Lê trước sau như một mỉm cười với cậu, hơn nữa câu được câu không xoa xoa đầu cậu, giống như hoàn toàn không đem cục diện khó xử giữa hai người hai quỷ để trong lòng, như thế Trương Úc Giai liền hoài nghi, hắn và nữ quỷ tóc vàng kia nhất định biết nhau, hơn nữa còn rất thân.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Trương Úc Giai phá vỡ cục diện bế tắc này, cười giải vây cho Trang Minh Thần còn đang soạn từ: “Vậy chúng tôi đi trước, bác sĩ Trang chúng ta gặp lại ở chỗ làm.”
“Được được, gặp ở chỗ làm. ” Trang Minh Thần cũng gần như là chạy trốn lôi kéo nữ quỷ kia tiến vào Starbucks gần đó, một khoảnh khắc trước khi gã tiến vào, Trương Úc Giai nhìn thấy nữ quỷ kia quay đầu lại rất có ý tứ nhìn Trương Úc Lê một cái, nhưng Trương Úc Lê từ đầu đến cuối đều đặt ánh mắt lên người Trương Úc Giai, giống như hoàn toàn không biết, làm Trương Úc Giai cũng không biết hỏi hắn thế nào.
Trên đường về, Trương Úc Giai suy nghĩ tìm cớ nói ra chuyện nín nghẹn này, dù sao ánh mắt người phụ nữ kia nhìn hắn thật sự không bình thường, giống như hắn mắc nợ người phụ nữ kia, loại chuyện này…
Hừ! Trương Úc Giai thầm nhổ một cái, bản thân là đang ghen phải không? Chẳng lẽ là đang ghen? Mở trò đùa quốc tế gì vậy, làm sao cậu có thể ăn dấm với một con quỷ, nhưng nếu không phải ghen tại sao mình muốn bới móc ngọn nguồn vấn đề như vậy, hơn nữa nữ quỷ kia cũng chỉ là một ánh mắt mà thôi, ánh mắt!
Đệt! Trương Úc Giai cảm thấy mình sắp chết rồi, nguyên nhân chết là bị bản thân làm cho tức chết.
Nhưng tức thì tức, cậu vẫn muốn biết hắn và nữ quỷ kia có quan hệ gì, dù sao lấy tư cách một người bạn bình thường hỏi cũng được, chỉ lấy tư cách bạn bình thường mà thôi, nhưng muốn hỏi một con quỷ mưu trí thật sự là có chút khó khăn, hơn nữa hắn từ nhỏ đã đùa bỡn cậu, nếu không cũng sẽ không bị hắn buộc chặt bên người như vậy, chỉ chơi với mình hắn .
Đang suy nghĩ, di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn hóa ra là Trương Văn Cường, người này kể từ sau lần hai người bọn họ gặp bộ xương khô Nhan Gia Ninh thì vẫn chưa chủ động liên hệ với cậu, mà Trương Úc Giai cũng nghĩ tới chuyện làm ăn của gã nên gọi điện, kết quả gã không nhận, lúc này lại chủ động gọi tới, xem ra là xin lỗi, cho nên nhấn phím nhận cuộc gọi.
“A Giai, làm gì đấy? ” giọng nói đối phương có chút khàn khàn, rõ ràng hơi mệt mỏi .
“Mày còn biết gọi lại a? Tao còn tưởng mày chết rồi. ” Trương Úc Giai làm bộ nguy cấp, một bên cũng đang ăn trương úc lê tróc tốt lắm đưa tới cây hạch đào nhân.
Trương Văn Cường thở dài nói: “Đừng nói nữa, tao thiếu chút nữa đã chết thật, hai ngày này chướng khí mù miytj, làm tao đau cả đầu, đời này chưa từng gặp những chuyện như vậy.”
Trương Úc Giai vừa nghe chuyện này, đột nhiên nhớ tới chuyện ma quái ở tòa văn phòng gã nói lần trước, liền hỏi: “Vậy bản thân mày không sao chứ? !”
“Có vấn đề còn ở đây nói chuyện với mày sao, mạng không mất, nhưng hồn cũng không còn, lần trước nói mời người lập đàn, tao đã tỉnh ngộ rồi, thần côn cũng gặp không ít, chính là không gặp thần côn thật sự, chỗ mày có người nào có bản lĩnh thật sự không?”
Trương Úc Giai nghe xong lập tức lnghĩ đến Diêu lão đầu, nhưng tính tình Diêu lão đầu kia cũng không có thể tùy tiện đáp ứng thay lão, nếu ngộ nhỡ lão không đi thì làm nhỡ anh em, cho nên cậu chỉ đành nói thật: “Có, nhưng không biết người ta có rảnh hay không, tao giúp mày hỏi một chút được rồi.”
“Vậy được, mày nói cho người đó biết, bao nhiêu tiền đều không có vấn đề, chỉ cần gã chịu tới, chuyện gì tao cũng đồng ý. ” Trương Văn Cường nói thẳng đúng trọng tâm, thậm chí cũng mang theo giọng cầu khẩn, làm Trương Úc Giai nhất thời cảm giác gã thật sự gặp nạn, không giúp không được.
Sau khi đồng ý rồi, Trương Úc Giai lập tức bấm số của Diêu lão đầu, nhưng một giọng nữ lạnh nhạt máy móc khiến cậu lập tức xoắn xuýt, lại nhấn một lần, vẫn là tắt điện thoại, bất đắc dĩ, cậu liền gọi cho Dương Duẫn Trạch, nhưng lại là Dương Vân nghe điện thoại.
“Anh của em đâu? ” Trương Úc Giai đi thẳng vào vấn đề nói.
“Anh em đã xảy ra chuyện, hai ngày nay đều hộc máu, bệnh viện vừa kiểm tra không ra trò gì, lão đầu đại thần kia còn đón anh ấy đi, trong nhà đều gấp muốn chết, không biết chết sống. ” Dương Vân than thở, nhớ tới vấn đề liền hỏi lại: “Anh tìm anh em chuyện gì à?”
Trương Úc Giai vừa nghe chuyện này lập tức nôn nóng nói: “Vậy em biết bọn họ khi nào về không?”
“Giai ca, nếu biết thì không sốt ruột rồi.”
“Nếu là anh ta trở lại em lập tức gọi điện thoại cho anh được không?”
Dương Vân nghe giọng của cậu không ổn lắm, cho nên lập tức hỏi: “Giai ca bên anh có chuyện gì xảy ra?”
“Là bạn anh muốn tìm Diêu lão đầu, không có chuyện gì, anh cúp máy. ” Trương Úc Giai không đợi Dương Vân đồng ý, đã ngắt điện thoại, bởi vì cậu không muốn người khác vội vàng vì mình, hơn nữa càng là người thân thiết, luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Lúc này, Trương Úc Lê lạnh lùng truyền đến một tiếng: “Những chuyện này em không quản được không?”
Trương Úc Giai vừa lật tìm số những người có thể hỏi vừa thở dài nói: “Tôi cũng không muốn quản a, nhưng là hắn là anh em của tôi a, chúng tôi còn thân thiết hơn ruột thịt, làm sao quẳng xuống không quan tâm a!”
Trương Úc Giai nói hết câu, lại gọi điện thoại cho hai bác sĩ già, dù sao người lớn tuổi đối với những chuyện này đều có chút để kể, không biết qua bao lâu, Trương Úc Giai từ đầu đến cuối không tìm được người thích hợp, lúc này lại nghe Trương Úc Lê cúi đầu nói: “Người cuối cùng vẫn phải chết, chết rồi cũng có thể đoàn tụ.”
“Này nói gì hả! ” Trương Úc Giai không dám nói đây là điềm xấu…, đành suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Được sống thì tốt hơn mọi thứ. ” dứt lời cậu lại lôi kéo tay Trương Úc Lê nói: “Nhưng anh yên tâm, bất kể anh là gì, tôi cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Trương Úc Lê nghe xong, khóe môi giương lên một nụ cười nhàn nhạt, một hồi lâu khẽ nói: “Để ta đi, thuận tiện đòi lại tiền lần trước ta cho hắn mượn”
Trương Úc Giai nghe lời này lập tức sáng tỏ thông suốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...