Diêu lão đầu nói phương pháp dùng quỷ hỏi quỷ này cũng không phức tạp như Trương Úc Giai tưởng tượng, chỉ cần thả bóng đen bắt được kia ra nói với luật sư mấy câu là xong, nhưng địa điểm hỏi quỷ lại làm Trương Úc Giai có chút bất đắc dĩ, bởi vì Diêu lão đầu muốn hỏi quỷ chỉ có thể ở trong nhà của quỷ hoặc trong nhà cậu, chỉ có hai nơi này quỷ mới ra được, Trương Úc Giai không nghi ngờ chút nào chọn trong nhà quỷ, nhưng như vậy cậu phải giao tiếp với mẹ của quỷ, nói thật, mỗi lần cậu nhìn thấy mẹ của cô hóa vàng ở ngã rẽ cầu thang đều cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ này có loại âm u lạnh lẽo dọa người.
Mặc dù Trương Úc Giai ngày ngày đi qua lầu hai, nhưng lại chưa từng đi qua nhà người phụ nữ này, thậm chí ngay cả cửa nhà bà, cậu cũng không thấy mở, vì để cho bản thân suy nghĩ không thấu đáo, xúc phạm, cậu đặc biệt gọi Dương Duẫn Trạch và Dương Vân tới, thật ra thì một mục đích khác chính là, thêm can đảm.
Mới đầu gõ cửa chính là Trương Úc Giai, cậu nghĩ rằng vẻ mặt của mình lớn lên cũng đủ thân thiện, nhưng sau khi mắt mèo ở cửa chống trộm kia sáng lên một cái thì không còn bất cứ động tĩnh gì.
Bất đắc dĩ mấy người đành phải đùn đẩy Dương Vân, Dương Vân ngược lại rất thả lỏng, cô không vội gõ cửa, mà mở miệng nói: “Dì, chúng con là bạn của con gái dì, hôm nay đến thăm dì, nếu dì thấy tiện thì mở cửa giúp, chúng còn còn có chút chuyện muốn nói cho dì biết…”
Quả nhiên, lời này khiến cho mắt mèo sáng lên một cái, tiếp theo liền nghe tiếng mở, Trương Úc Giai vốn đang mừng thầm, nhưng khe cửa kia vừa mở ra thì tâm nở rộ lại rụt về.
Mở cửa chính là mẹ của luật sư kia, mặc dù Trương Úc Giai biết bà, nhưng chưa từng quan sát kỹ bà, hôm nay bà đột nhiên từ trong cửa nhô ra, vết nám màu nâu nhạt không thành hình rải khắp khuôn mặt gầy gò, giống như vết đồi mồi trên mặt của cụ già bảy tám mươi tuổi, ánh mắt tam giác nhìn về phía bọn họ, khiến người ta đột nhiên lạnh run.
Bà không nói gì đã mở cửa ra, sau đó vẫn đi vào trong phòng, như thế coi như ngầm chấp nhận, cho nên Diêu Mạnh Đạt liền dẫn ba người bọn họ lần lượt vào trong phòng.
Trang trí trong phòng tương đối đẹp đẽ, lấy màu cà phê đậm làm chủ đạo, trang hoàng theo phong cách châu Âu, xem ra chủ nhân cũng rất có địa vị, nhưng không ngờ nơi nơi chướng khí mù mịt, nguyên nhân chắc là vừa hóa vàng không lâu.
Chính giữa phòng khách đặt một cái bàn thờ, phía trước là một bài vị màu đen, bên cạnh bài vị chính là nữ luật sư ngày ngày được thờ cúng, hóa vàng kia, Trương Úc Giai vô tình liếc mắt nhìn một chút, lúc này mới biết được luật sư kia tên là Nhan Gia Ninh, cái tên rất ấm áp.
Diêu lão đầu rất không hài lòng với vị trí đặt bài vị và bàn thờ, ngay khi lão nhìn thấy máu ngan và gà sống trước bài vị thì hung hăng thở dài, sau đó trách móc nói: “Thế này không tai nạn chết người mới là lạ.”
Một câu nói khiến Trương Úc Giai và Dương Duẫn Trạch đều khó hiểu nhìn nhau, Dương Vân cũng liếc về phía lão.
Nhưng dù tiếng nói rất lớn, người phụ nữ phía trước tựa như không có nghe thấy, dẫn mấy người Trương Úc Giai ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bà đến bên cạnh rót trà.
Lúc này Trương Úc Giai mới phát hiện trong phòng không chỉ có một mình bà, cửa mở ra liền thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đen, xem ra là chồng của người phụ nữ này, cũng chính là cha của Nhan Gia Ninh, còn có một vị đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng sáng? Hai người vừa nói vừa đi ra.
Lúc đạo sĩ kia đi qua bên cạnh Trương Úc Giai, cậu rõ ràng cảm giác được đạo sĩ kia nhìn chằm chằm Diêu lão đầu vài lần, ánh mắt kia âm trầm mà thê lương, giống như là lão đầu xúc phạm hắn, khiến Trương Úc Giai vội vàng nhìn về phía Diêu lão đầu, không ngờ Diêu lão đầu cũng dùng ánh mắt tương tự đánh giá đạo sĩ kia, rõ ràng cùng nghề là oan gia, ngay cả thần côn cũng giống như vậy.
Mà sau khi người đàn ông trung niên tiễn vị đạo sĩ kia, lúc này vừa nhận trái cây và đồ uống mà người phụ nữ lấy ra từ trong tủ lạnh vừa khách sáo nói : “Bạn của Ninh Ninh đúng không, các cháu tùy ý nhé, đến nhà chú giống như về nhà mình vậy.”
Người đàn ông rất thân thiết, ngay cả chuối tiêu cũng bóc vỏ rồi mới đưa cho Trương Úc Giai, Trương Úc Giai ngượng ngùng đón lấy, ngược lại người phụ nữ kia rất thẳng thắn, không đợi ngồi xuống đã lạnh lùng mở miệng nói: “Các cậu trễ như thế đến nhà tôi có việc gì?”
Trương Úc Giai vừa cắn một miếng chuối tiêu, chưa kịp nói chuyện đã bị Diêu lão đầu đoạt lấy: “Con gái của bà là bị oan, cô ấy nhờ đứa nhỏ này giúp cô ấy rửa oan, khuya hôm nay chúng tôi tới chính là muốn hỏi thăm chút chuyện về con gái bà khi còn sống, cùng chuyện rốt cuộc cô ấy chết như thế nào.”
“A… ” người phụ nữ đột nhiên khóc rống lên, ôm mặt run rẩy điên cuồng, giống như chỉ cần nhắc tới con gái thì sẽ đến mức tê tâm liệt phế, tâm tình như vậy Trương Úc Giai có thể hiểu được, dù sao nhìn cô gái trong hình ít nhất cũng chỉ hai sáu hai bảy tuổi, lại là một luật sư xuất sắc, gia đình vốn hòa thuận cứ như vậy tan vỡ, thật sự khiến người tiếc hận.
Cha Nhan vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, không tiếng động an ủi bà, hồi lâu cúi đầu hắng giọng một cái nói: “Cái chết của Ninh Ninh ngay từ đầu chúng tôi đã biết nó là bị mưu sát, nhưng mỉa mai nhất chính là nó giúp vô số người rửa sạch oan tình, kết quả bản thân lại lưu lạc không rõ ràng, chúng tôi nhờ quan hệ nhiều phía đi điều tra, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tai nạn xe cộ tự nhiên, căn bản không có bất kỳ chứng cứ bị sát hại nào, bà xã tôi vì Ninh Ninh gần như suy sụp, bà ấy nhớ Ninh Ninh đến mức thậm chí cả những chuyện phi khoa học cũng lấy ra làm, ông nhìn những thứ trong nhà tôi, đều là một đạo sĩ bảo làm, cũng không biết thật giả, dù sao con người cũng chưa từng thấy qua lần nào.”
“Thuật sĩ vừa rồi hai người tìm ở đâu? ” Diêu lão đầu nhíu lông mày hỏi.
Cha Nhan đáp: “Là tìm ở quê của bà xã tôi, rất nhiều người đều nói ông ta linh.”
Diêu lão đầu sau khi nghe xong lắc lắc đầu nói: “Lời của gã các người không thể nghe nữa, nghe nữa sẽ xảy ra chuyện, gã chính là người của Tương giáo, chỉ biết nguyền rủa người sẽ không cứu người.”
Người phụ nữ nghe lời này lập tức ngừng khóc, lạnh lùng nói: “Ông không nên ở chỗ này nói mò, đại sư kia rất linh, hiện tại tôi thường xuyên mo thấy Ninh Ninh nhà tôi, nếu qua ít thời gian nữa, nói không chừng Ninh Ninh của tôi có thể trở lại.”
Diêu lão đầu nghe lời này nhíu mày nói: “Người chết không thể sống lại, nếu bà muốn gặp con gái, tôi lập tức có thể để cho bà nhìn thấy cô ấy, chỉ hy vọng bà không nên nghe và tin lời gièm pha của kẻ ác.”
“Ông thật có thể cho tôi gặp Ninh Ninh sao? ” người phụ nữ hiển nhiên bị những lời này thuyết phục, bi thương trên khuôn mặt liền tiêu tán.
Diêu lão đầu gật một cái, nói: “Chúng tôi vừa lúc hôm nay cũng tìm cô ấy có việc.”
Người phụ nữ sau khi nghe xong kích động một phen che miệng lại kích động khóc cười, người đàn ông vẫn vỗ vỗ bả vai của bà giống như trước cười gật đầu.
Hỏi quỷ là ở chính giữa phòng khách bày trận, bàn thờ không chuyển đi, phía trước đặt một chén gạo nếp, trên cắm ba cây dẫn hồn hương, âm phù dán bên trái, dương phù dán bên phải, trên có hỏa giáp phù, dưới có phục địa phù, trong để một chén Điễn Thủy ( nước hủy diệt), trên nước đặt một tấm gương tùy táng, trên gương móc một cái Minh Linh ( chuông âm phủ) nhỏ…
Dương Duẫn Trạch theo thường lệ trợ giúp, không ngừng dùng tiền đồng người chết xếp thành một vòng trong vây quanh cái bàn thờ kia, sau đó bên trong lại bày một cái hình vuông, cả trận thành hình một đồng tiền, sắp xếp như thế không khác gì’Tỏa Hồn Trận’, trận này đối với quỷ không có hại, lại có thể cố định cô, lúc Trương Úc Giai ở kho hàng kia đã xem qua trận này, nhưng trận Diêu lão đầu bày ở kho hàng phức tạp hơn nhiều.
Diêu lão đầu lúc này vừa bận rộn bày trận vừa dặn dò vợ chồng Nhan gia chú ý hạng mục công việc, thật ra thì đơn giản chính là không để người phụ nữ kia kích động mà rối loạn trận, nhưng người phụ nữ kia làm sao nghe lọt, chỉ gật đầu, vẫn là người đàn ông kia nghe cặn kẽ, cũng chỉ cần người đàn ông kia có thể nghe là được.
Trương Úc Giai lôi kéo Dương Vân núp ở phía sau Dương Duẫn Trạch, tình huống như thế cậu có thể nằm thấp bao nhiêu thì nằm thấp bấy nhiêu, sợ lơ đãng một cái liền trúng thương, Dương Vân xem thường những thứ bọn họ làm, nhưng thấy lão già kia nói vô cùng thần kỳ, cô cũng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Một lát sau khi trận bày xong liền tắt đèn, Diêu Mạnh Đạt liền bắt đầu hình thức hỏi quỷ, lão trước từ trên bàn cầm một tờ dẫn hồn phù, sau đó niệm chú ngữ rồi ném ra ngoài, lúc lá bùa bay trên không trung nổi lên ánh lửa màu lam, vừa lúc chiếu sáng Tỏa Hồn Trận kia, đồng thời Minh Linh treo trên gương cũng vang lên.
Tiếng của minh linh cũng không nhanh, nhưng rất có quy luật, mới đầu là rất chậm, sau đó từng tiếng bắt đầu dồn dập, ngay khi tiếng vang của minh linh đột nhiên ngưng, tất cả đồng tiền ở vòng tròn đều dựng lên vây quanh lá bùa cháy kia, sau đó từ từ bay lên, khi lên tới độ cao nửa thân người đột nhiên bên trong xuất hiện một bộ đầm trắng, sau đó bên trong từ từ xuất hiện một phụ nữ tóc dài, mặc dù như thế,Trương Úc Giai liếc mắt một cái là có thể nhận ra, đây chính là luật sư Nhan Gia Ninh đã từng bắt chuyện với cậu.
Lần này Nhan Gia Ninh không dọa người như mấy lần trước Trương Úc Giai gặp, bộ dáng kia gần giống như khi còn sống, Trương Úc Giai ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm, lại vô tình liếc thấy Dương Vân và vợ chồng Nhan gia đều đang gấp gáp hết nhìn đông tới nhìn tây, chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy?
Đang suy nghĩ, liền thấy Diêu lão đầu lấy tử ngọc kia để trên mặt đất niệm hai câu liền thấy bóng đen bên trong nhẹ nhàng đi ra ngoài, dáng vẻ giống như hình chiếu đứng tại vị trí trên tử ngọc kia tầm nửa mét, sau đó chợt nghe một trận âm thanh tất tất tác tác từ hai quỷ lần lượt truyền đến, không quá ba phút đồng hồ bóng đen trên tử ngọc kia liền biến mất, sau đó thấy Diêu Mạnh Đạt nhặt tử ngọc kia lên đặt vào trong túi áo.
Mà ngay trong thời gian nháy mắt kia, quỷ hồn trong tỏa hồn trận ngưng tụ rất nhiều, Dương Vân dứng ở một bên cũng sợ hãi không tự chủ được đẩy đẩy Trương Úc Giai ở bên cạnh, Trương Úc Giai biết cô thực sự là nhìn thấy, cho nên dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, tiếp theo liền thờ ơ đứng nhìn .
Mẹ Nhan thấy bóng người trong trận kia nhất thời không biết là khóc hay cười, dường như không khống chế được mà tiến lên ôm vào trong ngực, trong miệng còn nói: “Ninh Ninh a, mẹ nhớ con, tại sao con không trở về tìm mẹ, mẹ ngày ngày chờ con…”
Mẹ Nhan khóc đến long trời lở đất, đám người Dương Vân Trương Úc Giai có mặt ở đó cũng không nhịn được rơi nước mắt, nhưng kỳ quái chính là Quỷ Hồn trong trận giống như là không nhận ra hai người, kinh ngạc đứng đó, không lên tiếng cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Như thế làm mẹ Nhan càng thêm đau lòng, ở trong ngực ba Nhan khóc đến toàn thân run rẩy, cuối cùng quỳ ở trên mặt đất nghẹn ngào nói: “mẹ ngày ngày đều thụ dọn sạch sẽ phòng con, con không tin thì đi nhìn a, chăn cũng là mới giặt…”
Ba Nhan thấy bà toàn thân run rẩy, định kéo bà đứng dậy, nhưng mẹ Nhan đột nhiên thừa dịp ba Nhan buông lỏng cảnh giác một tay lấy hắn đẩy ra, sau đó liều mạng xông vào trận, vì vậy mọi người đều rùng mình, tiếp theo không đợi lấy lại tinh thần chỉ thấy trận kia ầm một tiếng, phá…
Âm thanh ban đầu vốn là tất tất tác tác nhất thời biến thành tiếng gào thét thê lương, sau đó Nhan Gia Ninh bị lá bùa vốn cháy trên đỉnh đầu cô đuổi theo, ánh lửa màu lam kia không ngừng va chạm cao thấp khắp trong phòng, cùng với từng trận gió rét tận xương, làm cho đồ trang trí bày biện trong phòng từng trận âm thanh choang choang vỡ nát .
Diêu Mạnh Đạt thấy thế lập tức dùng ánh mắt sai bảo Dương Duẫn Trạch, vì thế Dương Duẫn Trạch lập tức móc tự phù ( bùa chữ) từ trong túi quần ra dán lên thân mỗi người, đợi khi đám người vừa dán xong thì ánh sáng màu lam kia liền xông tới thân thể Trương Úc Giai.
Trương Úc Giai gần như là nhìn thấy người phụ nữ mặt mày dữ tợn kia từng miếng từng miếng gặm ***g ngực cậu, chỉ là chưa kịp tránh né, cổ họng đã tanh tanh, phun ra một búng máu, sau đó toàn thân giống như bị đau đớn giống như moi tim khoét phổi, cùng lúc đó đầu cậu nặng nề ngã thẳng xuống đất, không ngừng quay cuồng, đau đớn nảy sinh khi va đập với mặt đất cũng không xua đi được đau đớn móc tim khoét phổi, sau đó, đau đớn bắt đầu làm tê liệt toàn thân, cậu thậm chí không cảm giác được là thân thể của mình, mấy lần đụng phải bàn trà ở bên cạnh cũng không cảm thấy gì, thế nên Trương Úc Giai trong lúc hoảng sợ một phát năm lấy miếng kim loại của bàn trà, liều mạng muốn để cho ý thức của mình rõ ràng, nhưng cho dù miếng kia loại kia cắt đứt tay, thì vẫn là vô dụng như cũ, trong sợ hãi, cậu ép cổ họng mở miện nói: “Cứu, cứu tôi…”
“Nguy rồi, quỷ đoạn thân thể với cậu ta, nhanh đi mở đèn. ” Diêu Mạnh Đạt vừa nói vừa di chuyển khu quỷ phù trên người cậu, không ngờ hồn của bản thân Trương Úc Giai cũng không ổn định, một lần di chuyển như vậy suýt nữa khiến Trương Úc Giai hồn lìa khỏi thể, như thế cậu càng thêm sống không bằng chết.
Nhưng vào lúc này, chiếc nhẫn màu lam trên tay cậu phát ra ánh sáng màu lam chói mắt, sau đó một luồng sương trắng từ trong thoát ra chớp mắt bao phủ toàn thân cậu, sau đó nghe thấy một tiếng gào thét hướng về phía oán khí, ngay tức khắc khó chịu lui đi, rồi sau đó sương trắng kia đột nhiên biến mất, trước sau không quá một giây đồng hồ như thế, khoảng khắc đèn sáng lên, Trương Úc Giai khôi phục như trước.
“Anh không sao chứ? ” Dương Vân nhìn máu dính trên khóe miệng và tay của cậu, hơi có chút khó tin.
Trương Úc Giai còn đang hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, động động bàn tay còn đang chảy máu của mình, sau đó ngây ngốc lắc đầu, Dương Vân vẫn chưa yên tâm, xoay người nhìn về phía Diêu Mạnh Đạt ở bên cạnh, giống như trưng cầu ý kiến của lão.
Diêu Mạnh Đạt vẫn tương đối trấn định nói: “Yên tâm đi, cậu ta không có việc gì, nhiều nhất tối nay lại phải trả ân tình cho người ta thôi.”
Trương Úc Giai vốn chưa hoàn hồn, nghe câu này thì hoàn toàn hồi tỉnh, lập tức nhìn chằm chằm Diêu lão đầu nói: “Lão không nên nói mò, ân tình gì a, tôi cũng không nợ ai. ” lời này vừa xong, Trương Úc Giai liền yên lặng, mặt vẫn hồng đến tận cổ, trời mới biết tối nay cậu sẽ giày vò thế nào.
Lời tác giả: ps: ngày mai có thịt nha! ! ! ! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...