Văn Kinh khom người, cầm thẻ ngọc nói với đại quy: “Thẻ ngọc này ai đưa cho ngươi?”
Đại quy ngẩng ngơ nhìn cậu, rồi đột nhiên bò ra ngoài.
Văn Kinh đi theo đại quy ra cửa, từ xa thấy một nam tử trẻ tuổi đứng dưới cây tùng, đưa lưng về phía cậu nhìn ra xa. Văn Kinh ôm đại quy đi tới nói: “Du Tự, ngươi ở đây làm gì?”
“Đến giờ rồi, ta phải đi thôi.”
Văn Kinh cổ quái nhìn gã: “Ngươi muốn đi đâu?”
Du Tự nhàn nhạt cười, chỉ lên trên: “Đến nơi ta nên đi.”
Văn Kinh lãnh mắt nhìn gã: “Trên mây trắng?”
Du Tự cười: “Ta vốn có thể mang ngươi đi cùng, tiếc rằng ngươi không thể giết được Quân Diễn Chi, sau này có ngày gặp lại__ có lẽ mấy ngàn năm, cũng có lẽ mấy vạn năm, hoặc vĩnh viễn không gặp lại.”
“Ngươi có ý gì?”
Du Tự thở dài: “Không có ý gì. Hạ Linh, Đoàn Hiên, Mạc Thiếu Ngôn phát cuồng đều là do ta làm ra, ngay cả Quân Diễn Chi cũng không rõ đó là sao. Ảo cảnh ban kiếm, đại kết cục [Chúng Sinh Chi Kiếp] cũng là do ta cho ngươi, ngươi không cần nghĩ quá nhiều.”
Văn Kinh gấp gáp, mím chặt môi nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Là ngươi mang ta tới nơi này?”
Du Tự như có như không nhìn đại quy trong lòng Văn Kinh, như cười như không: “Cái này thì không phải là ta. Chẳng qua ngươi có thể đến đây, cũng có công lao của ta mà thôi. Chúc ngươi và Quân Diễn Chi trăm năm hảo hợp__ nếu ngươi còn có thể dỗ hắn trở về.”
Văn Kinh oán hận nhìn Du Tự: “Ta đã đuổi hắn đi rồi, làm sao dỗ trở về? Nhát kiếm ta đâm hắn, cũng là ngươi?”
Du Tự “à” một tiếng, nhàn nhạt cười nói: “Không sai, nhát kiếm ngươi đâm hắn, cũng là do ta làm ra. Còn nữa, cái chết của đại quy mấy ngày trước, cũng là pháp thuật nhỏ của ta. Còn gì chưa làm rõ, muốn hỏi không?”
Văn Kinh tung ra một chưởng.
Du Tự lại cười hóa thành một đạo hồng quang, chậm rãi đáp xuống tại chỗ: “… Sau này gặp lại.”
Nói xong, thân ảnh lập tức biến mất khỏi gốc tùng.
Văn Kinh ôm đại quy ngẩn ngơ một lúc, nhưng vẫn không làm rõ được mục đích của Du Tự là chi. Cậu đưa mắt nhìn sườn núi, bất tri bất giác đến cạnh một ngôi thạch thất thanh nhã, xung quanh nước chảy róc rách, nhìn kỹ lại, chính là nơi ở của Quân Diễn Chi. Cậu dừng trước cửa, tay nhẹ run lên, mở cửa phòng.
Trong phòng không chút hạt bụi, vẫn yên tĩnh như ngày thường.
Mỗi một nơi trong phòng, đều là chỗ cậu nói chuyện, cười đùa với Quân Diễn Chi. Nơi này lưu lại quá nhiều ký ức, tiếng cười nói phảng phất như ngay tại hôm qua, xung quanh còn lưu trữ thân ảnh của họ.
Trong đầu đột nhiên đau đớn, kích thích thần kinh cậu, không thể tỉnh táo. Cậu nhẹ ôm đầu, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng, đến trước bàn sách của Quân Diễn Chi, vuốt ve bút nghiêng giấy mực, cùng mấy bộ sách cũ trên bàn.
Những quyển sách này, cậu từng xem qua, có vài cái từng cùng xem với Quân Diễn Chi. Văn Kinh chậm rãi tì lên bàn, ngửi hương thơm nhạt của giấy và mực, cảm xúc dần bình lắng.
Lặng lẽ nghiêng đầu nhìn, đột nhiên phát hiện một góc ngăn kéo hơi mở.
Ngăn kéo này Quân Diễn Chi chưa từng cho cậu chạm vào, không biết bên trong giấu thứ gì.
Văn Kinh nhẹ kéo cái vòng trên ngăn kéo, cẩn thận nhìn vào khe hở, bên trong lặng lẽ nằm một quyển sách cũ bìa xanh.
Cậu nhẹ nhàng lấy quyển sách đó ra, yên lặng mở nó.
Trang đầu tiên, một con cự mãng và một tiểu đạo sĩ nằm trên mặt cỏ sưởi nắng, tiểu đạo sĩ nhắm mắt như đã ngủ, lông mi vừa dài vừa rậm, cự mãng lật ngửa lộ da bụng màu trắng, đầu gối lên bụng đạo sĩ. Quân Diễn Chi vẽ rất khéo, vẻ mặt tiểu đạo sĩ sống động như thật, còn có chút khả ái.
Trong mắt Văn Kinh phủ một tầng sương mù.
Lật ra trang thứ hai, cự mãng và tiểu đạo sĩ mười lăm mười sáu hình như vừa cãi nhau. Tiểu đạo sĩ cầm trái cây thấp giọng cúi đầu dỗ cự mãng, cự mãng quay đầu không để ý đến.
Trang thứ ba, tiểu đạo sĩ đã trưởng thành hơn chút, tay cầm trái cây đùa giỡn đại quy, cự mãng khoanh người nằm cạnh lặng lẽ nhìn.
Trang thứ tư, sắc trời nồng đậm không có ánh trăng, ngoài cửa sổ mênh mông tuyết, cự mãng co người run rẩy trong ổ chăn, tiểu đạo sĩ ôm nó ngủ.
Trang thứ năm…
Trang thứ sáu…
Nguyên quyển sách, toàn bộ đều là những việc nhỏ trong cuộc sống mấy năm nay. Văn Kinh chậm rãi xem từng trang, cảm xúc như sụp đổ không thể khống chế, gào khóc hu hu.
Quả nhiên, chỉ có đánh mất, mới biết đau đớn và trân trọng.
Dòng lệ làm nhòe đôi mắt, Văn Kinh gục trên bàn khóc mãi, đầu khó chịu như bị tắc nghẽn, cuối cùng nghẹn ngào ngủ mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...