Trong đầu của tôi, hiện ra nhiều gương mặt như vậy. Mẫu thân, Sóc Mã, Quyết Lan, còn có nam tử bị móc đôi mắt kia.
Lúc này,tiếng cười tựa quỷ của Nguyệt thần vang lên. Nàng nói, Muội Hỉ, tất cả đều là ý trời. Nhưng ta quên nói cho ngươi, ý trời cũng có thể lừa gạt.
Ban đầu, Nguyệt thần chẳng qua là vì xuất phát từ ham muốn cá nhân.Vì trả thù Hậu Nghệ * năm đó đối với nàng ta bất trung. Thế là nàng thề, nàng sẽ khiến triều Hạ bị hủy diệt trong tay đế vương thứ mười chín. Mà tôi, bất tri bất giác, đảm đương vai trò vật hi sinh trong kế hoạch của nàng.
Mà Y Doãn, che dấu bên ngoài gương mặt tuấn mỹ, cũng là ngàn lở trăm loét vết thương.Vết tích chằng chịt.
Hắn không phải Túc Đan. Chẳng qua mượn bộ da của Túc Đan, như thế, tôi vẫn tưởng lầm làTúc Đan. Thế là, tâm tư tôi, tình yêu tôi cũng cứ thế mà cho đi.
Nguyệt thần nói, Túc Đan chân chính, chết dưới đại đao của chính hắn. Ngươi muốn đôi mắt hắn. Ngươi giết hắn.
Tôi đứng trên tường thành Huyền Vũ sắp biến mất ở Khuynh cung, nhìn xa xa dòng Lạc Thủy phía bắc, ngày đó trên núi Linh Thứu, tôi gặp gỡ thợ sănTúc Đan chạy vội vã. Hắn gánh gùi gỗ, cung nỏ, tay ôm hỏa hồ ly.
Tôi xoay người, quay đầu nhìn lại, mà con hồ ly, chậm rãi biến thành bộ dáng mẫu thân tôi. Bà gọi tôi Muội Hỉ. Bà nói, ta vẫn ở chỗ này chờ con.
Tôi lại gặp được thị nữ Quyết Lan. Nàng nói, quê hương nàng có cây quế, năm nàng tròn mười bốn tuổi, chưa từng thấy ra hoa. Nàng dùng một trận lửa, đem thiêu hết phòng nhỏ, đốt luôn nam nhân có tên Quế Thụ. Chỉ vì tiểu tình nhân của nàng, lừa nàng gặp gỡ riêng nữ tử khác. Từ đó trở đi, nàng liền biết rõ, trong tình yêu, bao gồm phản bội. Người yêu nhau, từ ngày cáo biệt, thì sẽ một đi không trở lại.
Nàng đã từng nói với tôi, Y Doãn chính là Quế Thụ. Nàng nói, nương nương, chính là hắn.
Tôi không tin.Sự ghen ghét ám ảnh đầu tôi, cho rằng là nàng dựng nên, khiến cho tôi lấy cớ buông tha cho Y Doãn. Thế là, tôi lựa chọn để nàng biến mất.
Rất lâu sau đó, tôi đã tin vào lời nói Quyết Lan.
Chỉ là, có ai biết rõ, sau tối đó, bất luận Y Doãn có phải là thợ săn Túc Đan phương Đông hay không, trải qua trăm ngàn đắng cay, hắn vẫn là nam tử duy nhất tôi yêu.
Mà Sóc Mã, hỏa hồ ly, có lẽ cho đến chết cũng không ai biết rõ, trong thân thể của tôi, có một nửa máu hồ ly. Chúng tôi là huynh muội.Tại buổi chiều năm mười bốn tuổi gặp hắn, tôi liền biết rõ.
Trước đêm mẫu thân qua đời, tôi đến gian phòng bà.Lúc đó, bà đã linh cảm được cái chết. Bà nói, nếu như ngày nào đó, con nhìn thấy người gọi là Sóc Mã, con hãy gọi người đó là ca ca. Hắn là hồ ly trên núi Linh Thứu. Mà con, là do ta và lão hồ ly ngàn năm sinh ra.
Bà nhìn tôi nói vài lời cuối, đem một bao độc dược, bỏ vào trong ly rượu. Bà nói, sau ngày mai, chẳng ai ngăn cản chúng ta gặp lại. Ta đem con cùng đi. Chúng ta đi núi Linh Thứu. Tôi giả vờ nhận lời. Lại thừa dịp bà không chú ý, tráo đổi ly rượu. Tôi chỉ là hi vọng thân thế về tôi sẽ bí mật, trở thành bí mật vĩnh viễn. Tôi đã từng tình nguyện như thế, vẫn cùng phụ thân oán hận, cũng không chịu tin tưởng chân tướng của mẫu thân.
Tôi là Muội Hỉ.Vương hậu của Lý Quý triều Hạ.Năm mười ba tuổi, tôi tự tay giết chết mẫu thân mình.
Quân đội lùng bắt, như trước cuồn cuộn đi qua. Lý Quý nói, Muội Hỉ, nàng ở chỗ này không được chạy loạn, chờ ta dẫn dắt binh sĩ rời đi, người bọn hắn muốn bắt là ta, đến lúc đó, đám người tán đi, nàng hãy chạy trốn, chạy đến phương Nam, chạy đến Thi quốc của nàng.Sẽ không có truy binh.
Hắn nói, Muội Hỉ, ta không hi vọng nàng chết. Nói đến xúc động.
Tôi lần đầu tiên cảm nhận, nghiêm túc, nhìn thấy nam tử trước mặt. Hắn kỳ thật cũng có gương mặt rất tuấn lãng, ngũ quan, vì sao trước giờ tôi chưa từng thật tâm cảm nhận.
Tôi nói, chết cũng không sợ, đáng sợ hơn cả cái chết, là gặp phải những con người không phải người.
Tôi ngẩng đầu, Nguyệt thần mỉm cười như trước. Ánh hào quang của nàng vĩnh viễn không lụi tắt. Lúc đó, Lý Quý ôm tôi, cùng tôi cáo biệt. Tôi giữ chặt tay hắn, xin hắn đừng rời đi.
Tôi nói, nếu như kiếp sau ngài còn nhớ được tôi, xin ngài nhất định hãy tìm tôi trong đám người. Tôi gọi là Muội Hỉ.
Sau lần duy nhất đó, tôi nhìn hắn mỉm cười. Hắn hài lòng thoả dạ nhắm mắt.
Sách sử ghi lại, Muội Hỉ và Lý Quý, chết trên đường chạy trốn. Kỳ thật không phải như thế.
Chẳng qua là chúng tôi, ngồi tại Khuynh cung trên tường Huyền Vũ, ôm ấp, tựa như dôi chim huyền dựa vào nhau mà sống, làm một đôi duy nhất, cũng là cùng nhau bay lượn một lần.
Diễm quang liễm,lưu thủy hàn.
Hạ triều vong, thương thủ nhi đại chi.*
Dịch:
Ánh sáng rực rỡ, nước chảy lạnh
Triều Hạ diệt vong, sẽ có người thay thế.
Hai mươi mốt
Chỉ là, tôi vô tình mà biết được, hồ ly gọi là SÓc Mã kia, sau buổi chiều mẫu thân tôi chết, đã chết trong tay phụ thân hắn, lão hồ ly ngàn năm. Chỉ vì, lão hồ muốn linh hồn nữ tử hắn yêu, có thể sống lại, cho dù là hồ ly, không tiếc hy sinh con trai ruột. Hắn yêu bà, hơn cả người phàm, hơn cả thế gian vạn vật.
Như thế, khi ta mười ba tuổi gặp thiếu niên Sóc Mã, kỳ thật là linh hồn mẫu thân tôi. Rất lâu sau, tôi lại lần nữa tự tay giết chết mẫu thân mình.
Tôi nhìn thấy gương mặt mê hoặc của Nguyệt thần, nàng nhìn xuống phía dưới mỉm cười, nàng nói, tất cả đều là ý trời.
Tôi, cứ cười như thế.
Muội Hỉ vốn là mĩ nhân người nước Hữu Thi – một chư hầu của nhà Hạ.
Theo sử sách, Hạ Kiệt là ông vua tàn bạo, thích gây chiến tranh đàn áp các chư hầu. Hạ Kiệt mang quân đi đánh nước Hữu Thi, nước Hữu Thi không chống nổi bèn dâng mĩ nữ Muội Hỉ và xin Hạ Kiệt lui quân. Hạ Kiệt được nàng Muội Hỉ bèn tha cho nước Hữu Thi.
Hạ Kiệt sủng ái Muội Hỉ, tăng cường bóc lột nhân dân để hưởng lạc. Sự tàn bạo của Kiệt khiến nhiều bộ tộc nổi dậy chống lại. Nhân dân oán ghét nên nguyền rủa cho Kiệt mau chết.
Muội Hỷ có 1 sắc đẹp tuyệt trần hiếm có nhưng tính khí thất thường. Bình thường, nàng thích đội mũ, đeo kiếm như võ tướng. Thậm chí khi giao hoan, nàng cũng thích cương vị của phái mạnh. Nàng có 1 nụ cười tuyệt đẹp nhưng rất ít khi cười. Hạ Kiệt vốn là ông vua hoang dâm, hậu cung lúc nào cũng đầy mỹ nữ nhưng chỉ sủng ái mỗi người đẹp có khuôn mặt lạnh như tiền. Khi lâm triều, Muội Hỷ ngồi trên đùi Hạ Kiệt xem Hạ Kiệt tiếp kiến quần thần. Vua Kiệt suốt ngày bám lấy nàng, không lo gì chính sự.
Muội Hỷ tuy rất đẹp nhưng từ sáng đến tối không hề có 1 nụ cười, chỉ khi nghe tiếng xé lụa mới lộ vẻ tươi cười nên vua Kiệt đã hạ lệnh mỗi ngày chuyển một số lớn lụa đến để xé cho nàng nghe.
Dù sống trong cung điện nguy nga nhưng Muội Hỷ vẫn chưa bằng lòng. Nàng bắt vua Kiệt xây cho 1 cung điện mới nguy nga tráng lệ hơn. Ở trước cung điện xây 1 cái đài cao bằng ngọc gọi là Dao đài để ngắm phong cảnh “tửu trì” (ao rượu). Tửu trì rộng lớn đến mức có thể đi thuyền ra ngắm cảnh. Bả rượu dùng để đắp 1 con đê bao quanh có chu vi 10 dặm. Trên đê bả rượu có khoảng 3000 trai gái đứng chầu trực sẵn sàng đợi lệnh. Trên đài cao đặt mấy chiếc trống lệnh. Hạ Kiệt xuống lệnh, tiếng trống vanh trời, 3000 người theo tiếng trống lệnh, nhoài ngời ra như kiểu trâu uống nước, mông chổng lên trời, thò cổ chúc đầu xuống tửu trì uống rượu. Cảnh tượng đó khiến Muội Hỷ và Hạ Kiệt ha hả cười.
Các đại thần can ngăn vua Kiệt như Quan Long Bàng đều bị xử chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...