Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca
Sau đó nghe nói, Tào Tháo quyết định không giết Vương Đồ. Cũng gọi tôi đến trong phòng uống rượu. Tôi bưng một ấm rượu độc chuẩn bị cho mình. Nhưng cuối cùng không có vào trong.
Ngày tiếp theo, Tào Tháo nói cho tôi, không cần tánh mạng tôi.
Tôi khăng khăng muốn thực hiện lời định ước. Thế là hắn tức giận đem chén rượu đó đập vỡ trên sàn nhà. Hắn nói, ngươi biết hay không, tánh mạng của ngươi không đáng. Tôi không lên tiếng. Cũng chưa từng ngẩng đầu lên. Tôi sợ chỉ hơi chút ngẩng đầu, nước mắt tôi liền sẽ rơi xuống.
Hắn nhìn tôi khăng khăng, liền quyết định cho tôi chết ở ngoài thành. Hắn nói, có lẽ như vậy so với ngươi sống sẽ tốt hơn. Hắn nói, ta sẽ tiễn ngươi một chặng cuối cùng.
Tạ đại nhân thành toàn. Tôi nói với hắn vào một buổi sáng gió thổi.
Tôi mang ra son phấn, cẩn thận bôi từng chút lên gương mặt trẻ tuổi. Nghĩ đến năm tôi bảy tuổi khi còn là một đứa bé, nàng cuối cùng cũng hai mươi bốn tuổi, đã lựa chọn một ngày rời xa trần thế. Kinh nghiệm chẳng qua là sự tưởng tượng khi có tất cả. Giống như câu nói trong một cuốn sách về các loài chim, cuộc đời chỉ bay một lần, mà một lần nó là sau khi nó hạ cánh. Hoa cũng như thế.Khi nó rực rỡ nở hoa, cũng là lúc khô héo bắt đầu.
Vương Đồ không có tới tìm tôi. Hắn vĩnh viễn sẽ không tới tìm tôi. Trước cái ngày mà tôi rời đi, ở bên ngoài thành Trường An, tôi nhìn thấy Vương Đồ, còn có Tào Tháo. Tôi không nói câu nào. Mà trong ánh mắt của tôi chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ. Tôi sẽ đem tất cả về với đất bụi.
Đại nhân, lúc bồn hoa khô héo, tôi bắt đầu biết rõ, tôi và ngài chẳng có duyên phận. Mà Vương Đồ, khi hắn nói chuyện với ngài tôi đều nghe được. Tôi cũng không cảm thấy bi thương. Người mà tôi yêu chỉ có nam nhân gọi là Tào Tháo.
“Ta với Điểu từ đầu tới cuối chỉ là trò chơi, ta không có yêu nàng.” Buổi tối gió to đó, Vương Đồ đứng trước mặt Tào Tháo nói như thế. Ta trốn sau cây cột. Nhẹ giọng, thở ra một hơi.
Đại nhân, tôi lại trồng một bồn hoa, là loại hoa cho dù quanh năm không tưới nước, cũng sẽ sinh trưởng tươi tốt. Ngài nói không muốn nhìn thấy hoa khô héo.
“Hoa ở Thành Lạc Dương luôn khô héo, ta thật lòng chẳng nhẫn tâm’’. Tôi vẫn nhớ năm đó giọng nói ngài văng vẳng. Đại nhân. Ngài nghe không, tất cả muôn hoa, chậm rãi chậm rãi nở rộ tạo thành một âm thanh, hết đợt này đến đợt khác, nó kéo dài không dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...