Ngô Tam Quế mỗi ngày gửi một phong thư báo bình an.
Chỉ là, kinh thành đã không thể thái bình được nữa. Đại quân Lý Tự Thành cũng đã nguy cấp. Tử Cấm thành chưa đánh đã tan.Vương triều Chu gia đã lở loét trước mắt, cuối cùng bị hủy trên tay đế vương Chu Do Kiểm đế vương đời thứ mười sáu.
* Lý Tự Thành (1606-1645) nguyên danh là Hồng Cơ, là nhân vật trong lịch sử Trung Quốc sống vào cuối đời Minh, đã lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân lật đổ nhà Minh vào năm 1644, tự xưng là Đại Thuận hoàng đế lập ra nhà Đại Thuận lên ngôi hoàng đế chiếm được kinh thành nhà Minh nhưng sau đó, quân Mãn Châu tràn vào Trung Quốc lập nên nhà Thanh năm 1644 đã lật đổ Lý Tự Thành và tiêu diệt toàn bộ lực lượng của ông. Miếu hiệu sau khi mất của ông là Cao Tổ.
Nhưng mà, Lý Tự Thành chung quy cũng không phải bậc tài vương.
Hắn không thống nhất được thiên hạ.
Rất nhiều người nói, hắn sai ở chỗ quá mê muội nữ tử gọi là Trần Viên Viên kia. Kỳ thật cũng không phải như thế. Hắn sai ở chỗ mất hết lòng dân, ở chỗ hắn có được thiên hạ, nhanh chóng hiển hiện tham lam và tàn bạo, còn khinh thường không coi ai ra gì.
Hắn bắt lấy tôi và Giáng Tuyết. Lấy nhược điểm buộc Ngô Tam Quế dẫn binh đầu hàng.
Tôi không đoán được Ngô Tam Quế sẽ đến. Tôi cũng không đoán được mục đích Lý Tự Thành bắt tôi, chẳng qua tôi nghĩ là hắn mượn cơ hội giết chết trung thần của vương triều nhà Minh. Lý Tự Thành ở một bên càn rỡ cười.
Hắn nói, Ngô Tam Quế, hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Hắn lại nói, ta đã giết ba mươi tám nhân khẩu Ngô gia. Ta cũng không để tâm nếu giết thêm ngươi nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Tam Quế dưới áo giáp, mặt hắn vẫn tuấn lãng như vậy, hắn bi thương nhìn tôi, hắn nói, Tiểu Nguyên, cho đến khi ta chết, ta cũng muốn bảo vệ nàng chu đáo.
Giáng Tuyết lại bắt đầu bật khóc.
Nơi xa tiếng vó ngựa rầu rĩ vang lên. Ngô Tam Quế thì thầm bên tai tôi, chờ một lát, ta sẽ đưa nàng đi, nàng và Giáng Tuyết hãy lên xe ngựa, đừng quay đầu.Trên xe ngựa là hạ nhân trung thành của ta.
Nhưng mà, lúc hắn đến,khi tôi và Giáng Tuyết chuẩn bị lên xe ngựa, không biết từ góc nào bay ra một mũi tên, nhắm thẳng Ngô Tam Quế bay tới.
Trong giây phút này tất cả đều im lặng.
Giáng Tuyết mang áo tím, đẩy Ngô Tam Quế ra, dùng thân thể ngăn cản mũi tên. Rất nhanh, nàng tựa như bươm bướm gãy cánh bay xuống.
Vậy mà chúng tôi cũng thoát được, lúc ngồi ở trên xe ngựa, Giáng Tuyết không thể nói được gì. Máu đỏ sậm, ở trên xe ngựa chảy từng giọt từng giọt. Nàng yên lặng nhìn Ngô Tam Quế, thật lâu sau, mới đưa tay đưa đến trên đầu hắn, suy yếu nói, tướng quân, ngài có thể nhìn tôi cười một cái không?
Lúc hắn cười, tôi lại khóc.
Mùa thu năm 1644. Trên tường thành quan ải Sơn Hải*. Tôi lần nữa nhìn thấy Hoàng Thái Cực. Tôi nhìn người nam nhân này, bàn tay chàng nóng cháy, nụ cười chàng ôn hòa, đôi mắt chàng lạnh lùng, giọng nói chàng trầm ấm, từng thứ từng thứ như vậy khắc sâu trong linh hồn tôi.
*Sơn Hải quan (cũng gọi là Du quan), cùng với Gia Dục quan và Cư Dung quan, là một trong các cửa ải chính của Vạn lý trường thành. Di tích này nay thuộc quận Sơn Hải Quan, Tần Hoàng Đảo, Hà Bắc. Năm 1961, Sơn Hải quan được Quốc vụ viện phê chuẩn là một đơn vị bảo hộ văn vật trọng điểm toàn quốc hạng nhất.
Đây là một địa điểm du lịch nổi tiếng, là cực đông của tuyến Trường thành chính vào thời nhà Minh, cũng được gọi là “thiên hạ đệ nhất quan”-tương ứng với tên gọi “Thiên hạ đệ nhất hùng quan” của Vạn lý trường thành. Nơi mà bức tường thành chạm giáp với Bột Hải có biệt danh là “Lão Long Đầu.”
Cửa ải nằm cách 300 kilômét về phía đông của Bắc Kinh và có thể tiếp cận bằng đường cao tốc Kinh Thẩm chạy từ thủ đô về phía đông bắc, tới Thẩm Dương.
Tôi cho rằng chàng chịu đến gặp tôi, đó là chịu mang tôi đi.
Nhưng mà tôi đã sai.
Người mà chàng đến gặp, chỉ là Ngô Tam Quế. Chàng hy vọng Ngô Tam Quế quy thuận Đại Thanh. Dẫn binh lính tràn vào.
Bị Ngô Tam Quế gầm gừ. Lúc gần đi, chàng nói, tướng quân, ngài có nhớ tại cung Bách Hoa kia, ngài thiếu ta một nhân tình?
Nói xong, chàng và tôi ảm đạm liếc nhau, sau đó nhanh chóng rời đi. Trong mắt chàng chỉ có giang sơn. Không có tôi.
Lúc đó, Ngô Tam Quế trầm tư thật lâu, rốt cục hỏi tôi có biết Hoàng Thái Cực hay không.
Tôi nói, phải.
Tiểu Nguyên, nàng nói cho ta, nếu như chúng ta thật giao chiến, nàng càng hi vọng ai bình an vô sự?
Nhìn tôi nửa ngày cũng không thốt lên tiếng, hắn tựa như đã biết rõ đáp án.
Hắn nói, Tiểu Nguyên, ta không biết rõ vì sao nàng biết hắn, cũng không biết rõ hai người có khúc mắc gì sâu xa, ta chỉ là nghĩ rồi nàng biết rõ, ta sẽ vì nàng làm mọi chuyện.Nàng hãy tin tưởng ta.
Ngày hôm sau, Sơn Hải quan cửa thành mở rộng. Quân Thanh tiến vào. Đại Thuận quốc rất nhanh đã diệt vong.
Hoàng Thái Cực cuối cùng thành vua thiên hạ. Mà tôi vì hắn nhảy múa lần cuối, dưới ánh mắt chăm chú của vạn dân trên tường thành.Một triều đài bị diệt vong, một triều đại lại bắt đầu, dân chúng là người chứng kiến tỉnh táo nhất. Chỉ là, bọn họ coi tôi là họa quốc yêu nữ, kéo tôi đến chân Tử Cấm thành. Đem trói tôi lại, đồng loạt thượng tấu Hoàng Thái Cực, muốn muôn dân an lòng trước, tất trước phải giết Trần Viên Viên.
Hoàng Thái Cực hoàn toàn có thể bảo toàn tôi, chỉ là, khi nhìn nhiều đôi mắt chăm chú như vậy, vì an ủi lòng dân, vì ổn định giang sơn, chàng thà rằng hy sinh tôi. Chàng tự mình hạ chỉ: bắn tên.
Hai hàng giáp sĩ, đã che kín mũi tên, một loạt một loạt, lít nhíu líu nhíu. Tôi tự biết khó thoát khỏi cái chết.Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ, trong mắt Hoàng Thái Cực, không có cái gì có thể sánh với quyền lợi.
Chàng yêu tôi, lại càng yêu giang sơn của chàng.
Bây giờ, chàng còn muốn tự tay giết tôi.
Chàng và Ngô Tam Quế khác biệt nhau như thế.
Ngô Tam Quế lúc này, như chim sợ cành cong, người luôn luôn kiêu ngạo như hắn, vì tôi, quỳ xuống, nói khắp nơi, xin tha cho Viên Viên, thần nhất định thề chết vì Đại Thanh cống hiến.
Hoàng Thái Cực có khoảnh khắc do dự, sau đó chàng liếc nhìn dân chúng xúc động. Rốt cục, chàng chỉ vào tôi nói, nàng không thể không chết.
Tôi nhoẻn miệng cười, có thể cho tôi nhảy một điệu không? Chàng đã từng nói qua, tôi chính là đệ nhất vũ công, tôi muốn chàng vĩnh viễn nhớ được nử tữ nhảy múa gọi là Trần Viên Viên.
Ngày đó tôi mặc bộ váy màu đỏ tía, đứng trên tường Tử Cấm thành tường đỏ ngói xanh, hoàn thành điệu múa kết thúc.
Bọn họ cho rằng tôi nhảy múa điệu này cho Hoàng Thái Cực, mà kỳ thật không phải.
Chàng vĩnh viễn sẽ không biết rõ, tôi mang điệu múa này dâng tặng cho hắn, Ngô Tam Quế.
Tôi là Bạch Tiểu Nguyên, chưa từng như lúc này, tôi khao khát mong muốn mình thật sự là Bạch Tiểu Nguyên, là nữ hài đính ước cùng Ngô Tam Quế bên cạnh hồ sen.Mũi tên cuối cùng từ bốn phương tám hướng bay tới. Trên thân thể của tôi cắm đầy mũi tên, đen đặc phủ kín, xuyên thấu trái tim, xuyên thấu váy múa, cũng xuyên thấu máu.
Trong nháy mắt, tôi nhìn thấy trên bậc thang Huyền Vũ bằng đá, Hoàng Thái Cực rơi xuống nước mắt. Tôi nhìn thấy Ngô Tam Quế như kẻ điên xông đến.
Cuối cùng tất cả chìm vào yên lặng. Tôi rơi trong không trung. Ngô Tam Quế gắt gao đem tôi ôm vào vòng tay hắn. Vị này kiêu hùng không ai bì nổi trong mắt mọi người, bây giờ lại như một thiếu niên bình thường khóc lóc.
Hắn nói, Tiểu Nguyên, đừng rời khỏi ta.
Tôi yếu ớt nhìn hắn cười, Ngô Tam Quế, có thể không thể sau khi thiếp chết, đem thiếp mai táng bên cạnh hồ sen? Nếu có kiếp sau, thiếp nhất định ở chỗ ấy chờ ngài. Thiếp nguyện ý làm người mà chàng khắc sâu trong tâm khảm, Bạch Tiểu Nguyên.
Sau đó, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Rất lâu trước bên cạnh ao kia hoa sen, mây trắng và tuyết hòa vào nhau khiến màu trời trắng trong tinh khiết. Thiếu niên ngửa đầu hỏi nữ hài, có khi nào đến một ngày, nàng sẽ quên ta hay không?
Tôi sẽ đứng bên cạnh hồ sen chờ ngài.
Nhưng mà, Ngô Tam Quế, thiếp làm sao có thể cho chàng biết rõ, tiểu nữ hài ngày đó không phải thiếp. Nàng là Giáng Tuyết hủy dung. Nàng là người không màng tánh mạng, chỉ vì bảo vệ chàng chu đáo, là Giáng Tuyết.
Mà này đó, tôi đem theo mọi bí mật chôn giấu dưới nền tuyết phương Bắc. Vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không ai biết rõ.
Tôi phảng phất lại nhìn thấy mình đứng ở trên tường thành, vẫn nhảy, vẫn nhảy. Kim Lăng xa xôi, sẽ thành một đống hoang tàn.
Tôi cuối cùng cũng yên nghỉ trong vòng tay của Ngô Tam Quế.
*Trần Viên Viên: Trần Viên Viên (gọi tắt là Viên Viên), nguyên họ tên là Hình Nguyên, xuất thân từ một gia đình lao động nghèo ở thôn Thái Nguyên, Vũ Tiến, Hình Châu (nay thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Cha vốn là một người buôn bán nhỏ nhưng do hoàn cảnh bần hàn nên đã bỏ đi xa, để lại cô con gái duy nhất cho người em vợ nuôi. Khi trưởng thành, Viên Viên đã lọt vào “mắt xanh” của một kỹ viện nổi tiếng nhất Giang Tô. Do hoàn cảnh mồ côi sớm, nên lớn lên Viên Viên mang theo họ Trần của chồng người dì ruột nuôi dưỡng.
Ngoài nhan sắc, Viên Viên còn có kỳ tài về cầm, kỳ, thi, họa nổi bật so với những kỹ nữ cùng thời. Khi ấy, vua Minh là Sùng Trinh đang sủng ái Điền Quý phi, làm cho Chu hoàng hậu rất ghen tức. Biết chuyện, cha của Chu hoàng hậu đến kỹ viện bỏ tiền ra mua Viên Viên, để đưa vào cung phục vụ nhà vua. Kề cận được Viên Viên, vua Sùng Trinh cứ ở mãi trong cung không muốn ra thiết triều.
Khoảng thời gian này, các nhóm khởi nghĩa chống lại nhà Minh đã dần lớn mạnh, trong số ấy có lực lượng của Lý Tự Thành. Sau khi hay tin quân nổi dậy đánh lấy ba thành trì lớn, cộng thêm lời can gián của các quan, vua Sùng Trinh mới cho nàng ra ở trong phủ Chu quốc trượng.
Trong một bữa tiệc tại phủ, quốc trượng Chu Khuê cho Viên Viên ra múa hát, và nhan sắc cùng tài năng của nàng đã lọt vào mắt xanh của Ngô Tam Quế. Và khi viên võ quan này được cử ra trấn thủ Sơn Hải Quan (nay thuộc tỉnh Hà Bắc), để ngăn chặn quân Mãn Châu, thì vua Sùng Trinh đã ban Viên Viên cho ông. Sau đó, Viên Viên cũng được họ Ngô sủng ái, tuy nhiên, nàng không theo ra trận, mà vẫn ở lại Bắc Kinh.
Ngày 26 tháng 5 năm 1644, lực lượng của Lý Tự Thành (tự xưng là Sấm vương) vào chiếm lấy Bắc Kinh, lên ngôi Hoàng đế, hiệu là Đại Thuận. Vua Sùng Trinh bỏ chạy rồi tự vẫn ở Môi Sơn. Quân nổi dậy bắt được Viên Viên, đem nạp cho Lý Tự Thành.
Khi nghe tin quân nổi dậy uy hiếp kinh đô, Ngô Tam Quế liền dẫn binh về cứu. Dọc đường, biết Bắc Kinh đã thất thủ, vua Minh đã chết, lại nghe Lý Tự Thành dụ dỗ nên họ Ngô đã định hàng. Nhưng khi hay ái thiếp của mình là Trần Viên Viên bị Tự Thành chiếm đoạt, Ngô Tam Quế nổi giận, đến xin hợp với quân Đa Nhĩ Cổn.
Lực lượng Lý Tự Thành, sau đó bị liên quân Ngô Tam Quế và Mãn Thanh đánh bại, phải bỏ chạy khỏi kinh đô, rồi Lý Tự Thành bị dân làng giết chết. Tiếp theo, Ngô Tam Quế diệt luôn được nhà Nam Minh ở Nam Kinh, nên được nhà Thanh phong là Tây Bình vương, cho trấn thủ ở Vân Nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...