- Dương ơi, thấy ổn không?
Hôm nay cô ấy bận một chiếc đầm voan màu trắng tinh khôi, vừa ngắm nghía soi mình trong gương, vừa vui vẻ hỏi tôi, tâm trạng có vẻ rất tốt.
- Đẹp lắm!
Cô ấy quay lại nhìn tôi, mỉm cười tinh nghịch:
- Cậu nói mình hay nói chiếc đầm?
- Cả hai..
- Tôi bước đến sửa lại chiếc kẹp bị lệch trên tóc cô ấy - Nhưng cậu đẹp hơn!
- Ai lại so sánh như vậy chứ? - Cô ấy nhìn tôi thẹn thùng.
- Cậu mặc gì cũng đẹp..
- Tôi mỉm cười với cô ấy.
- Cậu là cô gái xinh đẹp nhất trên đời mình từng gặp!
- Thôi, đừng có điêu..
- Cô ấy nhéo tôi một cái, tôi kêu đau, cô ấy nhéo thêm một cái nữa.
- Mình nói thật mà..
- Tôi cầm lấy tay cô ấy, mân mê bàn tay mịn màng như lụa, nhìn sâu vào mắt cô ấy - Mình ước gì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi như thế này.
- Mình cũng vậy!
- Cậu có bằng lòng đợi mình không?
- Mình bằng lòng!
Giây phút hạnh phút ấy, tôi sẽ không bao giờ quên lãng.
Tôi chùng giọng xuống:
- Nhưng mà..
- Gì vậy? - Cô ấy lo lắng nhìn tôi.
- Không ổn lắm..
- Cái gì không ổn?
- Vẫn không được..
- Cậu nói gì vậy? Đừng làm mình sợ..
Cái gì không được chứ?
- Chiếc đầm này, nó hơi ngắn, lỡ đi đường mà gió mạnh tốc lên..
- tôi chưa kịp nói hết câu đã bị cô ấy đè ra đánh mấy cái vào lưng.
- Đồ xấu xa này..
mình phải đánh chết cậu..
- Mình chừa rồi, mình sẽ không trêu cậu nữa, tha cho mình đi..
- Cậu dám trêu mình..
mình phải đánh cho cậu chừa luôn mới được.
Hai chúng tôi trêu đùa nhau trong căn phòng đó, tiếng cười nói khúc khích vang cả không gian, ánh nắng ban mai khẽ hắt vào qua khung cửa sổ làm sáng bừng khuôn mặt hạnh phúc của cả hai.
Cảnh tượng ấy mới đẹp làm sao.
* * *
Tôi rảo bước trên con đường mòn nhỏ dẫn ra nghĩa trang, hai bên là thảm cỏ xanh rì, chạy dọc đến xa xa ngút ngàn, không gian yên lắng lạ thường, chỉ có tiếng bước chân của Linh cận ở phía sau.
Chúng tôi đến thăm Ngọc Ánh.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở thành phố này, tôi quyết định phải về Đà Nẵng.
Cường nói đúng, tôi vẫn còn gia đình, còn tương lai, tôi phải có trách nhiệm với bố mẹ, tôi không thể ở lại đây mãi, nếu vậy, có lẽ Ngọc Ánh cũng sẽ không vui.
Trong khi Linh bày hoa quả và đồ cúng ra trên nấm mộ của Ánh, tôi lặng lẽ thắp nén nhang cho Ngọc Ánh, tôi thủ thỉ chỉ đủ cho tôi và cô ấy nghe:
- Ánh ơi, mình đến thăm cậu! Cậu hãy yên nghỉ đi, vì mình sẽ giúp cậu hoàn thành những ước nguyện còn dang dở.
Những kẻ hại đời cậu, chúng đã phải trả giá rồi.
Tôi ngừng một lát, rồi nói tiếp:
- Hoàng Oanh, cô ta bị chấn thương đầu khá nặng, hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, Dũng đã vướng vòng lao lý, mình đã nộp đoạn ghi âm và quay phim đó cho phía công an, nó đã được công bố, bộ mặt thật của hắn ta và bà Mai đã được phanh phui, gia đình hắn ta có quyền lực cỡ nào cũng không lấp liếm nổi bê bối này đâu.
Tôi cười buồn:
- Bây giờ thì người ta mới bắt đầu quay lại để thương xót cho cậu, thật nực cười, dồn người ta vào con đường cùng quẫn rồi bây giờ thì quay lại khóc thương, thông cảm, rặt một lũ đạo đức giả..
Cậu biết không, cánh nhà báo lại còn muốn vận động quyên góp tiền đem đến phúng viếng cho cậu, đòi ghi hình, viết bài về bi kịch của cậu, mình đã từ chối tất cả, mình không còn quan tâm đến chúng nữa rồi.
Tôi thở dài:
- Còn mẹ cậu, bà ta đã lãnh quả báo rồi.
Thằng con trai quý tử của bả ăn chơi đàn đúm, cờ bạc bê tha, cậu biết không, hắn ta mắc nợ chủ sòng gần mấy chục tỷ bạc, hôm trước giang hồ đã đến siết nhà, siết cửa, hôm nay mẹ con họ đã trốn biệt tích rồi, không ai biết đi đâu.
Từ giờ họ sẽ phải sống trong nghèo khổ, quẫn túng, phần đời sung sướng trước đây họ sống nhờ trên thân xác của cậu, họ sẽ phải trả lại bằng hết.
Tôi sờ lên di ảnh của cô ấy, không cầm được nước mắt:
- Nhưng mình vẫn không hiểu tại sao cậu đã đợi được mình đến lúc đó, nhưng chỉ còn vài ngày nữa, cậu lại quyết định ra đi.
Mình thật sự không hiểu..
Tôi gạt nước mắt chực trào ra:
- Không sao đâu Ánh à, mình sẽ vẫn tiếp tục sống tốt, cậu trên trời có linh thiêng phù hộ cho mình, bé con ơi, con nhớ phù hộ cho dì nha con! Tạm biệt hai người! Tạm biệt Ngọc Ánh!
Mình sẽ không quên cậu, không bao giờ.
Mình sẽ quay lại đây thăm cậu, sớm thôi!
- Về thôi Dương, trời sắp mưa rồi!
Linh cận đặt tay lên vai tôi, kéo tôi đứng dậy.
Tôi bần thần ra về, ngoái trông về phía sau, tưởng như trong phút chốc đã thoáng nghe thấy tiếng Ngọc Ánh dịu êm trong gió:
- Mình sẽ đợi cậu!
* * *
Trời đổ mưa nhanh thật, chắc sẽ là một cơn mưa to, gió cát mù mịt, sấm chớp kéo đến đùng đùng, một cơn mưa cuối hạ xối xả xuống nỗi lòng rối bời của tôi.
Về đến kí túc xá, tôi nói với Linh cận:
- Cậu lên phòng trước đi, tôi có ít việc phải làm.
Tôi đứng tần ngần ở trước cửa phòng bảo vệ, giọt mưa nặng nề rơi xuống vai áo, lạnh buốt, bước vào chào bác Trung một tiếng, bác ấy đang nhấm nháp ly cà phê, mắt nhìn xa xăm ra đường, nhìn những chiếc xe và những con người đang vội vã di chuyển tránh cơn mưa nặng hạt.
- Nghe bảo hôm nay cháu đi?
- Vâng, cháu đến để tạm biệt bác.
- Ừ, dù sao cháu cũng còn trẻ, đừng sống mãi trong đau buồn cháu nhé!
- Vâng - Tôi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt nhăn nheo của bác già - Cháu có chuyện muốn nhờ bác.
- Ừ, cứ nói..
- Nhờ bác lâu lâu ra chỗ đó thắp cho cô ấy một nén hương, trên phòng thì chắc không được vì sợ còn có người ở..
- Ừ, bác biết rồi.
- Vậy thôi cháu đi, bác ở lại mạnh khỏe, lần sau vào đây cháu sẽ ghé.
- Ừ, cháu đi mạnh khỏe.
Tôi chạy ù ra khỏi cơn mưa, vào đến mái hiên dãy phòng ở thì đứng lại gọi cho Cường:
- Một tiếng nữa tới đón tôi!
Chậm rãi bước lên đoạn cầu thang 3 tầng của kí túc xá, mỗi bước chân như càng lúc càng nặng nề, lên đến căn phòng quen thuộc, tôi chợt nghĩ, tôi thật sự sắp phải rời xa những nơi thuộc về cô ấy rồi.
Đưa tay định mở cánh cửa phòng.
- Việc của tôi đã xong, bao giờ thì tôi nhận được phần còn lại đây.
Có tiếng của Linh cận, tôi chần chừ ngừng lại, không bước vào.
- Ông quả nhiên rất biết cách giữ lời, được thôi, Khả Dương sắp đi rồi, ông không còn gì phải lo lắng.
Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
- Nhưng tôi vẫn có điều thắc mắc, tại sao tôi ở bên cô ta bao lâu nay, dùng đủ mọi thủ đoạn để khuyên nhủ cô ta từ bỏ, kể cả mẹ cô ta ngày nào cũng bày trò dọa dẫm mà cô ta cũng không hề suy suyễn? Vậy mà ông chỉ cần nói chuyện với cô ta một lần, cô ta liền đâm đầu từ tầng ba xuống đất, tôi rất muốn biết, ông đã dùng chiêu trò gì vậy?
"Đùng..
đoàng..", tiếng sét đánh ngang bầu trời mù mịt một vệt rực rỡ sáng chói.
Đầu óc tôi choáng váng, tay chân run rẩy như sắp rụng ra, túi xách trên tay đánh rơi xuống đất một tiếng "bịch".
Mẹ kiếp, chuyện này là sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...