Tần Lam có mơ cũng không thể tin Ngô Cẩn Ngôn thực sự nhẫn tâm cho người hạ thủ Đinh Kiến Văn.
Song sự thật vẫn là sự thật. Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: "Đinh thiếu, chúng ta đều đã là người trưởng thành. Tôi nghĩ anh phải nhận ra giữa tôi và Tần Lam có cái gì đó mập mờ rồi chứ?"
Đinh Kiến Văn kinh hoàng nhìn cô.
"Không sai, chúng tôi yêu nhau." Ngô Cẩn Ngôn cười cười. "Đánh cũng đánh xong rồi. Để tôi gọi người đưa anh tới bệnh viện."
Nghĩ thêm một lúc, cô tiếp tục thản nhiên nói: "Còn nữa... đây là cái nhẫn nại duy nhất tôi có thể dành cho anh."
Đinh Kiến Văn gắng gượng hết sức đứng dậy. Nghiến răng chỉ vào Ngô Cẩn Ngôn: "Các người..."
Ngô Cẩn Ngôn híp mắt: "Sao? Không phục?"
Nói đoạn, cô vươn tay kéo Tần Lam lại gần, gắt gao ôm lấy eo nhỏ của nàng. Tần Lam bị đau, hơi nhíu mày nhìn cô.
"Các người không sợ tôi đem chuyện này nói ra sao?" Đinh Kiến Văn thẹn quá hóa giận, khuôn mặt bị đánh đến cha mẹ không nhận ra, bây giờ vì tức giận mà đỏ lên.
"Sợ?" Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu cười lớn. "Nếu như sợ, tôi đã ngoan ngoãn nhìn anh theo đuổi Tần Lam. Đinh Kiến Văn, tôi không cần biết anh dựa vào ai, nhưng tôi dám chắc một ngày Ngô Cẩn Ngôn tôi còn yêu Tần Lam, tôi sẽ không để anh chạm vào chị ấy."
Tần Lam nghe cô nói hết câu, trong lòng nhất thời trở nên ngổn ngang.
Cẩn Ngôn của nàng...
"Lam Lam, chúng ta cùng nhau đối mặt, được chứ?" Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt chứa đầy thâm tình nhìn nàng.
Tần Lam gật đầu.
Đinh Kiến Văn nhìn một màn ướt át trước mặt, lạnh lẽo phun ra một câu: "Các người chờ xem."
"Ân..." Ngô Cẩn Ngôn cao hứng nhướn mi.
***
Cách đó không xa, ba người Xa Thi Mạn, Đàm Trác và Vương Viện Khả không hẹn mà cùng nhau rơi vào trầm mặc.
"Chúng ta hình như đánh giá thấp Ngô Cẩn Ngôn rồi..." Vương Viện Khả cảm thán. "Rõ ràng em ấy ở trước mặt chúng ta nhu thuận lắm cơ mà."
"Lão bà, là do em ngốc thôi." Xa Thi Mạn trước đây từng chứng kiến Ngô Cẩn Ngôn giở thủ đoạn với sinh viên tên Trầm Bích, cho nên có thể nói hiện tại không bị bất ngờ.
Trái với hai người đang vui vẻ bàn luận. Đàm Trác ngồi ở phía sau chỉ khoanh tay nhìn Ngô Cẩn Ngôn bảo vệ Tần Lam, tận đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc gọi là buông bỏ...
Tiểu Lam, ngươi chờ em ấy ngần ấy năm, bây giờ có thể an tâm dựa vào rồi...
***
Nhìn Đinh Kiến Văn hậm hực rời đi, bấy ngờ Ngô Cẩn Ngôn mới khoanh tay nở nụ cười tự mãn.
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam đạm mạc gọi cô.
"Vâng?" Ngô Cẩn Ngôn xoay người nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, lo lắng hỏi. "Chị sao thế? Không khỏe? Hay bị cảm?"
"Chị ổn." Nàng lắc đầu. "Cẩn Ngôn... vì sao em làm vậy với Đinh Kiến Văn?"
"Chị đang trách em?"
"Chị cần một lí do chính đáng để đối diện."
"Vì em yêu chị." Ngô Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt nàng. "Em muốn để Đinh Kiến Văn thấy cái mạng của hắn thực ra nhỏ nhoi tới mức nào. Đừng nói đến việc mơ tưởng tới chị, chỉ cần sau này hắn xuất hiện, em dám đảm bảo mình sẽ bỏ tiền để khuấy đảo công ty hắn."
Trước đây cô đã cho người điều tra đầy đủ về Đinh Kiến Văn. Đinh Kiến Văn hiện tại đang làm quản lý của một doanh nghiệp tư nhân - chủ yếu kinh doanh đá quý. Mà đá quý cũng không ảnh hưởng tới việc cô trực tiếp tới gặp lão bản của doanh nghiệp đó đàm phán, hảo hảo thương lượng việc đóng góp cổ phần.
Cho nên chỉ cần Đinh Kiến Văn muốn đấu, cô có thể một cước đạp hắn vào tình cảnh thất nghiệp.
Ngô Cẩn Ngôn cô là ai? Là con gái của Ngô Cẩn Phi - người được mệnh danh là lão hồ ly trong giới thương nhân.
Tần Lam thở dài: "Cẩn Ngôn, chị muốn em trưởng thành... nhưng không phải trưởng thành theo cách tàn nhẫn như vậy..."
"Em không cảm thấy đó là tàn nhẫn." Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên nói. "Em cho rằng mình đã nhẫn nhịn, ngoan ngoãn rèn giũa ngần ấy năm. Bây giờ em ổn định rồi, không cần nhìn mặt người khác nữa. Lam Lam, trước khi gặp chị, em quả thực là đứa trẻ chẳng để ai vào mắt. Sau khi gặp chị, em biết cách thu liễm, dần dần hành động theo lí trí. Bây giờ em biết suy nghĩ, biết cách đối nhân xử thế. Em mong chị đừng vì em mà lo lắng. Hãy để em chân chính bảo vệ chị, được không?"
Tần Lam choáng váng đầu óc, hồi lâu sau nàng chậm rãi áp tay lên mặt cô. Một giọt lệ từ từ chảy xuống.
Ngô Cẩn Ngôn vươn tay lau nước mắt cho nàng, mỉm cười trấn an: "Tiểu Tân đi rồi, em không thể mất thêm chị."
Tiểu Tân... ngươi ở trên trời có thấy không? Thấy ta mạnh mẽ đứng dậy bảo vệ người mình yêu?
***
Xa Thi Mạn gọi cho Tần Lam, đại khái nói rằng mình cùng hai người kia đã trở về thành phố S, không cần chờ đợi nữa.
Sau khi cúp điện thoại, nàng cúi đầu nhìn đồng hồ. Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Ngô Cẩn Ngôn: "Hôm nay em ngủ lại đây đi, muộn rồi."
Ngô Cẩn Ngôn nhìn cánh cổng lớn của Tần gia, lặng lẽ thở dài trong lòng. Được, coi như thuận nước để con thuyền này trôi đi. Tới đâu thì tới.
"Như vậy... đêm nay chúng ta..." Ngô Cẩn Ngôn ngoài mặt giả bộ nháy mắt.
Tần Lam chọt chọt má cô: "Hồ đồ."
"Hảo hảo hảo, không cần tức giận em như vậy." Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai nàng. "Em an phận ngủ ở phòng dành cho khách là được chứ gì?"
***
Kết quả bằng một sức mạnh vô hình nào đó, Ngô phó tổng vẫn chễm chệ nằm trên giường của Tần lão sư.
"Lam Lam, giường của chị thật ấm." Úp mặt xuống gối trắng vẫn còn thơm mùi cơ thể nàng, Ngô Cẩn Ngôn nghĩ tới đêm nay được đồng sàng cộng chẩm, tâm tình liền trở nên vui tươi.
Tần Lam lau khô tóc, sau đó chậm rãi nghiêng người nằm xuống cạnh con khỉ phấn chấn nào đó, vươn tay vỗ vỗ lưng cô, mỉm cười thì thầm: "Ngủ đi."
Ngô Cẩn Ngôn trở mình, chậm rãi nhìn sâu vào mắt nàng, ngón tay nhỏ nhẹ nhàng chạm lên đôi môi tinh tế trước mặt, khẽ mấp máy: "Lam Lam, chị có từng nghĩ một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa..."
"Em đừng nói bừa." Tần Lam bất an nắm cổ tay cô.
Ngô Cẩn Ngôn cười cười: "Đó là em chợt nghĩ thôi."
"Không cho phép nghĩ như vậy." Nàng chủ động nhích lại gần, vòng tay ôm chặt lấy cô, toàn thân vô lực rệu rã. "Chúng ta nhất định sẽ ở cạnh nhau..."
"Ừ." Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.
***
Khi Tần Lam tỉnh dậy, đã thấy Ngô Cẩn Ngôn dựa lưng vào giường ngủ chăm chú nhìn nàng.
"Em đang làm gì vậy?" Nàng dụi dụi mắt.
"Ngắm chị." Ngô Cẩn Ngôn nhìn sắc trời dần sáng ngoài rèm cửa, thầm nghĩ có lẽ cũng sắp tới lúc rồi...
"A, mới sớm ra em đã như vậy." Tần Lam lười biếng đặt tay ngang người cô. "Mau nằm xuống ngủ thêm đi."
Ngô Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, thầm nghĩ thật tốt. Tần Tiểu Lam này ở trước mặt cô càng lúc càng bộc lộ nhiều bản chất rồi.
"Lam Lam..."
"Ân..."
"Lam Lam..."
"Chị nghe."
"Lam Lam..."
"..."
"Lam Lam..."
"Rốt cuộc em muốn nói gì?"
"Không muốn nói gì hết, chỉ là thích gọi chị, thích nghe giọng chị thôi." Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười, cưng chiều vuốt ve mái tóc nàng. "Em yêu chị."
"Cẩn Ngôn, em bây giờ lạ lắm." Tần Lam đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không giấu giếm hoài nghi.
"Lạ chỗ nào?" Ngô Cẩn Ngôn giả ngốc. "Người ta đang khắc ghi bóng hình chị."
Nàng không hiểu vì sao khi câu nói này lọt vào tai mình... lập tức trở nên chói hơn bao giờ hết.
"Cẩn Ngôn, em đừng dọa chị." Tần Lam chống tay ngồi dậy. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giác quan của phụ nữ báo hiệu cho nàng biết người trước mặt này rõ ràng đang giấu rất nhiều tâm tư.
Ngô Cẩn Ngôn đè nàng xuống, sau đó chậm rãi gặm nhấm đôi môi mềm mềm: "Xảy ra chuyện gì? Chính là chúng ta cả đêm hôm qua không có phát sinh chuyện gì. Chứng tỏ bản lĩnh kiềm chế của Ngô Cẩn Ngôn em thật tốt."
Tần Lam hừ một tiếng: "Không đứng đắn."
"Nga~ ở trước mặt chị cần phải làm bộ đứng đắn sao? Nếu thế thật, em nghĩ mình nên trực tiếp đăng kí một vé casting diễn viên chuyên nghiệp."
Tần Lam bật cười.
***
Hai người rất đúng giờ rời khỏi phòng. Ngô Cẩn Ngôn trước đó đã nhắn tin cho Hạ Chi Dung báo hôm nay có thể mình tới sẽ muộn.
Nào ngờ... cánh cửa vừa mới mở ra, Tiêu Khởi Thanh đã đứng trước mặt hai người.
Ngô Cẩn Ngôn đạm mạc đối diện với mẹ nàng.
Đến lúc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...