Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Khương Tử Tân bị nhốt trong nhà. Hổ Phách sau khi nghe được tin này lập tức mất bình tĩnh muốn lao tới Khương gia...

Ngô Cẩn Ngôn giữ tay cô lại, trừng mắt cảnh cáo: "Ta khó khăn lắm mới có thể làm dịu cơn tức của mẹ Khương. Bây giờ ngươi mà xuất hiện ở đó... ta không dám chắc có thể bảo toàn tốt cho cậu ấy. Cho nên Hổ Phách, việc của các ngươi bây giờ là chờ đợi. Chờ thêm vài ngày nữa sau khi mọi chuyện dịu một chút, lúc đó ngươi ra mặt cũng chưa muộn."

"Nhưng ta đã hứa dù mọi chuyện đi theo chiều hướng nào, ta cũng phải cùng tiểu Tân đối mặt." Hổ Phách bất lực ngã ngồi xuống ghế. Đau khổ ôm đầu rít lên một tiếng: "Vậy mà bây giờ ta phải bất lực đứng ngoài nhìn tiểu Tân một mình chịu đựng. Cẩn Ngôn, ta..."

"Được rồi được rồi..." Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ vai cô. "Bình tĩnh, bình tĩnh lại a."

***

Quay cuồng gần hết buổi chiều, Ngô Cẩn Ngôn do dự chốc lát, song rốt cuộc vẫn quyết định trở về Ngô gia tìm Ngô Cẩn Phi...

"Tỷ tỷ." Vừa mới đỗ xe bước vào đại sảnh, một thân hình nhỏ đã lao tới ôm chặt lấy chân cô. Ngọt ngào cất tiếng gọi.

Ngô Cẩn Ngôn chấn động, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn. Chỉ thấy tiểu màn thầu mềm mềm trắng nõn vô cùng cao hứng nhoẻn miệng cười. Để lộ ra hai cái răng sữa đáng yêu.

"Cẩn Ngôn..." Ngô Cẩn Phi nhìn thấy con gái, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc không tin vào mắt. Sau vài giây định thần mới đứng lên tiến lại gần cô.

Dù sao suốt ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn chủ động về nhà.

Bạch Mẫn cũng từ bên trong chậm rãi bước ra. Mọi người đối mặt với nhau, bất quá lần này Ngô Cẩn Ngôn không còn chửi bới hay lạnh lùng châm chọc nữa. Chỉ thấp giọng nói: "Ba, con về chúc Tết. Nhân tiện có chuyện muốn nói với ba."

Ngô Cẩn Phi nhướn mày: "Có chuyện gì khó nói ư?"

"Chúng ta tới thư phòng." Ngô Cẩn Ngôn trả lời xong, nhẹ nhàng rút trong túi ra một bao lì xì đỏ, cô khom người đưa cho Ngô Trọng Ngôn. "Trọng Ngôn, chúc mừng năm mới."

Ngô Trọng Ngôn tròn mắt nhìn.

"Chị cho con, mau nhận lấy đi." Bạch Mẫn đúng là thụ sủng nhược kinh. Dù sao người con chồng này cũng không phải loại dễ gần gì cho cam...

Ngô Trọng Ngôn ngơ ngác làm theo lời mẹ, nhưng rốt cuộc vẫn chăm chú nhìn Ngô Cẩn Ngôn.


"Tỷ tỷ..." Tiếng gọi non nớt khiến Ngô Cẩn Ngôn trái tim mềm nhũn.

Lam Lam nói đúng, đứa trẻ dù sao cũng vô tội...

"Còn không mau cảm ơn." Khẽ cười vuốt tóc bé, Ngô Cẩn Ngôn còn chọt chọt vài cái lên đôi má phúng phính thơm tho.

"Cảm ơn tỷ tỷ." Ngô Trọng Ngôn tiếp tục ôm lấy chân cô.

***

Theo Ngô Cẩn Phi tới thư phòng. Ngô Cẩn Ngôn ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng day day thái dương: "Ba, từ nhỏ tới giờ... con chưa từng cầu xin ba..."

"Con có gì cứ nói thẳng, ba nhất định sẽ đứng ra giúp con." Ngô Cẩn Phi bởi vì cô trở về, hơn nữa thái độ rõ ràng cải thiện rất nhiều. Cho nên tâm trạng phi thường vui vẻ.

"Tiểu Tân cậu ấy..." Ngô Cẩn Ngôn do dự một hồi, song cũng mấp máy môi. "Tiểu Tân cậu ấy yêu Hổ Phách - người bạn đại học của tụi con..."

Ngô Cẩn Phi gật đầu nhấp một ngụm rượu, kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.

"Chỉ là cả hai đều là con gái." Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Cẩn Phi. "Mẹ Khương biết chuyện này, bởi vậy vô cùng tức giận ngăn cản. Ba, con muốn người cùng con khuyên nhủ ba mẹ Khương một chút. Để Hổ Phách và tiểu Tân có cơ hội đến với nhau."

"Cẩn Ngôn, con..." Lần này, Ngô Cẩn Phi hoàn toàn kinh ngạc.

"Tình yêu đồng tính không có tội." Ngô Cẩn Ngôn sống chết kiên quyết. "Con nhất định phải giúp đỡ cậu ấy, cũng như giúp chính con."

"Cẩn Ngôn..." Ngô Cẩn Phi cao giọng. "Ý con là gì?"

"Ba, nếu như bây giờ con nói con cũng giống như tiểu Tân, ba có giúp con không."

Cô rõ ràng thấy ly rượu trên tay Ngô Cẩn Phi khẽ run...

"Con... con không đùa...?"


"Ba, bây giờ chuyện này không quan trọng. Quan trọng là thuyết phục được ba mẹ Khương." Ngô Cẩn Ngôn thở dài. "Chúng con lớn lên cùng nhau, ba biết cậu ấy chính là phần lớn trong sống của con."

Ngô Cẩn Phi ngập ngừng. Mà Ngô Cẩn Ngôn nói xong cũng im lặng. Bầu không khí rất nhanh liền rơi vào trầm mặc.

"Con muốn ba giúp thế nào?" Người thỏa hiệp rốt cuộc vẫn là Ngô Cẩn Phi.

"Tới Khương gia nói chuyện." Ngô Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt ông. "Giao tình giữa hai nhà chúng ta không phải tầm thường, con tin lời nói của ba nhất định sẽ có tác dụng. Con, Hổ Phách và tiểu Tân... chúng con trông cậy vào ba."

Ngô Cẩn Phi dù sao cũng là một doanh nhân, những chuyện liên quan tới đầu óc hoặc ăn nói, ông đương nhiên thuần thục khôn khéo hơn ai hết.

"Được, nhưng ba nói trước. Chúng ta dẫu sao cũng chỉ là người ngoài... thắng bại hay không, vẫn phải dựa vào quyết định của Khương Du Thiếu và Trịnh Tử Nhạc."

"Cảm ơn ba." Ngô Cẩn Ngôn từ nhỏ tới giờ... đây là lần đầu tiên ở trước mặt Ngô Cẩn Phi lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều.

"Ừ." Ngô Cẩn Phi chấp nhận thiện ý của con gái. "Như vậy dù sao con cũng đã về... có muốn ở lại dùng cơm không?"

Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu. Thực tình... cô vẫn chưa thể bỏ qua cho Bạch Mẫn.

Ngô Cẩn Phi cũng không ép cô. Hai người một lớn một nhỏ tiễn nhau ra cửa.

Ngô Cẩn Phi bây giờ mới để ý, con gái nhỏ của ông hiện tại tấm lưng cũng thẳng đứng tự tin giống như ông thời trẻ rồi...

Thời gian a thời gian...

***

Ngô Cẩn Ngôn quyết định ra ngoài ăn tạm một bát mì. Sau đó trở về nhà tắm rửa rồi mới nằm lên giường. Cả ngày hôm nay lăn lộn khiến cô mệt mỏi rã rời. Theo thói quen cầm điện thoại kiểm tra, bấy giờ mới nhận ra máy mình hết pin.

Cắm sạc mở nguồn, kết quả điện thoại hiện rõ vài cuộc gọi nhỡ của Tần Lam...


Tội lỗi dâng lên trong nháy mắt. Ngô Cẩn Ngôn lập tức ngồi dậy đi tìm điện thoại dùng riêng cho công việc, sau đó cuống cuồng bấm số gọi cho nàng.

"Chị đây." Không nhanh không chậm, không vội vã cũng chẳng trách móc. Đó là Tần Lam...

"Điện thoại em hết pin, với lại em bận quá nên cũng không kiểm tra. Lam Lam, em xin lỗi." Ngô Cẩn Ngôn thành thật thú tội.

Tần Lam khẽ cười: "Chẳng phải bây giờ em cũng gọi cho chị rồi sao?"

"Chị đã ngủ chưa? Cũng đã khuya như vậy rồi..."

"Chị không ngủ được..." Nàng ngập ngừng, giọng nói còn có chút bi thương. "Cẩn Ngôn, chị nghĩ mãi không ra, vì sao hôm nay em lại đường đột rời đi như vậy? Có phải em giận chị không?"

Ngô Cẩn Ngôn trái tim nhói lên một cái: "Lam Lam, ngày mai chị có thể tới đây không? Em sẽ nói rõ mọi chuyện với chị."

"Được."

"Như vậy thì tốt rồi, chị mau ngủ đi. Hẹn mai gặp lại."

"Em ngủ ngon."

"Vâng..." Ngô Cẩn Ngôn khẽ cười. "Lam Lam, em yêu chị."

***

Ngày hôm sau, Ngô Cẩn Ngôn hoàn tất thay đồ, chuẩn bị cùng Ngô Cẩn Phi tới Khương gia tiếp tục công tác đả thông tư tưởng.

Chỉ là người trước mặt xuất hiện khiến cô không nỡ rời đi.

"Chị sớm như vậy đã ở đây, có phải hay không 5 giờ đã xuất phát rồi?" Ngô Cẩn Ngôn vòng tay ôm nàng vào lòng, chậm rãi cảm nhận mùi hương trên cơ thể nàng.

Tần Lam ôn nhu cười, bàn tay nhỏ cũng vòng qua lưng cô: "Chị nhớ em."

Nhẹ nhàng nói ra ba chữ, cũng đủ khiến trái tim ai xao xuyến nửa đời người.

Ngô Cẩn Ngôn hôn nhẹ lên má nàng, thuận tiện đem chuyện mình đang phải đối mặt một mạch nói qua cho nàng nghe.

Tần Lam đôi mày hơi nhíu lại: "Như vậy tiểu Tân phải làm sao bây giờ?"


"Trước mắt em và ba sẽ tới Khương gia, một lần nữa giúp đỡ cậu ấy." Ngô Cẩn Ngôn hôn nhẹ lên má nàng. "Chị ở lại chờ em nhé."

Tần Lam giống như tiểu nương tử gật gật đầu.

"Em sẽ rất nhanh quay về."

"Chị chờ em."

***

Bốn người ngồi đối diện nhau. Không khí trong phòng khách của Khương gia... quả thực thở thôi cũng thấy tệ.

"Cẩn Ngôn cũng đã nói qua chuyện của tiểu Tân..." Ngô Cẩn Phi nhấp một ngụm trà. "Du Thiếu, Tử Nhạc. Hai nhà chúng ta từ trước tới giờ thân quen như keo san, vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói với tôi?"

Khương Du Thiếu thở dài không trả lời. Mà ở một bên, Trịnh Tử Nhạc giọng nói không ổn định vì khóc nhiều: "Khương Tử Tân gây chuyện như vậy, cậu bảo chúng tôi làm sao nói ra đây?"

Thấy người lớn bắt đầu đề cập đến việc của Khương Tử Tân, Ngô Cẩn Ngôn lập tức đứng lên xin phép vào phòng nàng.

Nào ngờ, Khương mẹ Trịnh Tử Nhạc níu tay cô lại, run run đem chìa khóa phòng đưa cho cô.

"Mẹ sợ con bé bỏ trốn, cho nên mới phải làm như vậy..."

Ngô Cẩn Ngôn rõ ràng nghe ra sự chua xót trong từng câu từng chữ, cô mím môi, ưu tư nói: "Mẹ, nên nghĩ thoáng một chút."

***

"Tiểu Tân..."

Ngô Cẩn Ngôn đóng cửa lại, vươn tay bật công tắc đèn lên, bởi vì Khương Tử Tân hoàn toàn kéo hết rèm cửa, không để bất kì ánh sáng nào lọt vào.

Khương Tử Tân nằm trong chăn, sống chết không đáp.

"Tiểu Tân, ngươi tỉnh táo lại cho ta." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng lại gần, vung tay xốc chăn lên.

Khương Tử Tân khuôn mặt đẫm nước mắt, nàng liếc qua cô, sau đó mấp máy môi: "Ta vô lực rồi, hoàn toàn vô lực rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận