Ngồi đối diện cùng Hạ Chi Dung, Ngô Cẩn Ngôn từ đầu đến cuối đều cúi đầu dùng bữa.
"Hôm nay Ngô tổng giao việc xuống phòng 7, em đã nhận được chưa?" Hạ Chi Dung lên tiếng hỏi.
"Vị Lý huynh đệ nói em chỉ cần xem qua tài liệu là được, không cần làm báo cáo." Ngô Cẩn Ngôn hờ hững trả lời. Cô đối với Hạ Chi Dung bất quá mới gặp nhau có hai lần, thế nào người này lại cố tỏ ra thân thiết với cô như vậy?
Đề cao cảnh giác nhìn nàng, Ngô Cẩn Ngôn cuối cùng ngăn không được nói: "Lần sau chị không cần tới rủ em đi ăn trưa nữa. Mất công họ nghi kị."
Hạ Chi Dung đương nhiên hiểu 'họ' ở đây là ai. Song nàng chỉ cười, không nhanh không chậm nói: "Đừng lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử. Bọn họ có ý nghĩ xấu về em, tất sẽ hình thành một khối chấp niệm. Cho dù em không đi ăn cùng chị, thì em nghĩ bọn họ dễ dàng bỏ qua cho em ư?"
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời. Chỉ là có trời mới biết cô muốn bữa trưa này kết thúc nhanh tới mức nào.
***
Trở về công ty đã là giờ làm buổi chiều.
Ngô Cẩn Ngôn đem túi xách đặt ngay ngắn sang một bên, sau đó lấy hộp đồ nghề ra bắt đầu phác ý tưởng chuẩn bị nộp cho Diệp Trình Nhất.
"Cẩn Ngôn, phần trình chiếu lần này của phòng chúng ta... chi bằng em và Tiểu Hoa cùng làm đi."
Lý Định Trung cầm cốc cà phê đi ngang qua cô, không biết là vô tình hay cố tình, đem phần công việc này giao cho người mới.
Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn.
"A, em đừng nghĩ xấu cho A Trung. Hắn bất quá chỉ là thấy em người mới, thuận tiện để em ra ngoài cọ xát nhiều một chút." Diệp Trình Nhất lập tức hướng cô giải thích.
"Ra là vậy. Lý huynh hao tâm tổn trí rồi." Ngô Cẩn Ngôn cười cười. "Vậy thì Tiểu Hoa tỷ, mong chị sẽ chiếu cố."
Trần Tiểu Hoa thân thiện mỉm cười: "Điều đó là đương nhiên."
Ngô Cẩn Ngôn dành cả buổi chiều để nghiên cứu một vài phần trình chiếu của phòng 7. Sau đó tham khảo học hỏi thêm kinh nghiệm.
Cô - không nóng không lạnh, đối với đám người này thủy chung hờ hững.
***
8 giờ tối, Ngô Cẩn Ngôn ngây người ngồi bó gối trên sofa. Cô định gọi điện thoại cho Tần Lam, nhưng sợ nàng bận công việc. Bởi vậy đành im lặng ngồi ngây ngốc một chỗ tự mình suy nghĩ nhiều chuyện đến lợi hại.
Vừa lúc này điện thoại đổ chuông. Là video call đến từ người thương.
Ngô Cẩn Ngôn cao hứng lập tức bắt máy tươi cười gọi: "Lam Lam."
Tần Lam nhìn cô, khóe môi cong lên: "Định bao giờ mới chịu gọi cho chị?"
"A." Ngô Cẩn Ngôn làm bộ vô tội. "Em nghĩ là chị nhiều việc, cho nên en không gọi cho chị."
"..."
"Em biết lỗi rồi, lần sau chắc chắn không như vậy nữa."
Tần Lam thở dài: "Ngày đầu tiên đi làm thế nào?"
Ngô Cẩn Ngôn lập tức đem tất cả chuyện buổi sáng kể ra, bao gồm việc phòng 7 không thích cô và bữa trưa cùng Hạ Chi Dung.
Về phần phòng 7, Tần Lam suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cứ bình thường là được, nếu như họ quá đáng... lúc đó hãy tức giận."
Ngô Cẩn Ngôn khuôn mặt ham học hỏi gật đầu.
Chờ thêm một lúc, về phần Hạ Chi Dung... Tần lão sư đặc biệt nghiêm trọng: "Sau này tránh xa ra một chút."
Ngô Cẩn Ngôn che miệng cười: "Lam Lam, chị đang ghen ư?"
"Không có."
"Nhìn mặt chị kìa, sao lại đỏ lên như vậy?"
"Là do ánh đèn."
"Không nên lừa mình dối người." Ngô Cẩn Ngôn giống như 'ta đây hiểu được', tận tình chỉ điểm cho nàng.
Quả nhiên Tần lão sư lảng tránh: "Em có việc thì làm đi, chị dịch nốt một số đề cương cho học kì mới."
"Được."
"..."
"..."
"Em không có gì để nói với chị sao?"
"Nói gì?" Giả ngu.
Tần Lam cắn cắn môi, sau đó thì thầm: "Chị nhớ em."
A...
Ngô Cẩn Ngôn thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau. Lam Lam nhà cô thật là hảo khả ái.
"Thật sao?" Vờ nghi hoặc hỏi.
Tần Lam dáng vẻ giống như tiểu nương tử bị khi dễ, thẹn thùng gật đầu.
"Đùa chị chút thôi. Em cũng nhớ chị." Ngô Cẩn Ngôn bật cười. "Ngày nào cũng đếm lịch chờ tới cuối tuần."
"Dẻo miệng."
"Cũng chỉ dẻo miệng với Tần lão sư." Ai đó mặt dày đáp. "Như vậy không phiền chị nữa, em cũng phải đi làm việc đây."
Tắt máy tùy tiện ném sang một bên. Ngô Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào máy tính, thở dài một hơi bắt đầu tìm một số tư liệu chuẩn bị cho việc trình chiếu ý tưởng sắp tới.
Mà điều đặc biệt là... Trần Tiểu Hoa kia một chút cũng không gọi cho cô. Có vẻ như tính để cô một mình gánh vác rồi.
Nhưng Ngô Cẩn Ngôn cô trời sinh không ngồi yên để người khác chọc vào. Cô tìm số điện thoại của Trần Tiểu Hoa từ tay Hạ Chi Dung. Sau đó không nhanh không chậm gọi.
"Xin chào, tôi là Trần Tiểu Hoa." Rất nhanh, đầu dây bên kia liền có người bắt máy.
Ngô Cẩn Ngôn mơ hồ cảm thấy có tiếng cười nói vui vẻ, còn có tiếng nhạc du dương.
Con mẹ nó, trong lúc mình ở đây làm việc thì nàng ta chạy ra ngoài hẹn hò.
Nén tức giận, Ngô Cẩn Ngôn trầm giọng: "Trần Tiểu Hoa tỷ tỷ, em là Ngô Cẩn Ngôn."
Đầu dây bên kia im lặng. Nhưng rồi Trần Tiểu Hoa cũng cười trả lời: "Thì ra là Ngô tiểu thư, có chuyện gì thế?"
Có chuyện gì thế?
Tốt, tốt lắm. Giả ngu thành công lắm.
"Chiều nay chị đã nói khi về sẽ gửi ý tưởng của mình để em thống kê. Nhưng em đợi cả buổi tối vẫn không thấy chị gửi, bởi vậy em đành mạn phép gọi cho chị." Ngô Cẩn Ngôn không biết mình lấy kiên nhẫn ở đâu ra để giải thích với Trần Tiểu Hoa. Cô hiện tại chỉ cảm thấy phi thường chán ghét mà thôi.
"Chị có nói sao?" Trần Tiểu Hoa bao biện. "Hay là thế này... Cẩn Ngôn, bây giờ chị đang bận. Em cứ làm đi, sau đó gửi cho chị. Chị sẽ giúp em sửa lỗi."
Ngô Cẩn Ngôn cười nhạt. Khôn như vậy sở thú nhốt đầy.
"Được. Mong chị sẽ sửa lỗi rồi rút kinh nghiệm giúp em."
"Hảo."
***
Day day thái dương đau nhức. Cô hiện tại chỉ hận không thể trở về làm bạn học Ngô nhỏ bé bên cạnh Tần Lam...
Cô rất nhớ nàng. Người ta nói không cái day dứt nào bằng cái day dứt vì tình. Lại nói, cô và Tần Lam khó khăn lắm mới được ở bên nhau. Thật không ngờ cuối cùng lại bị thời gian chia xa.
***
Mà ở thành phố S, Tần Lam cũng không khá hơn là bao...
Nàng ngồi trước bàn làm việc, bên cạnh là cốc cà phê còn đang uống dở. Ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía tấm hình nàng cùng Cẩn Ngôn chụp trong buổi lễ tốt nghiệp.
Đã từng có một khoảnh khắc nào đó... nàng muốn làm đơn xin chuyển việc về thành phố T. Thế nhưng chút lý trí còn sót lại không cho nàng làm vậy. Nàng yêu Cẩn Ngôn, nhưng nàng còn gia đình... Ông nội sẽ thế nào nếu như phát hiện ra chuyện của nàng? Khi ấy, nàng phải đối mặt như thế nào đây?
Tần Lam mệt mỏi ngả người ra sau, lặng lẽ buông xuống tiếng thở dài.
***
Ngô Cẩn Ngôn ngay đêm hôm đó đã gửi bản thuyết trình qua mail cho Trần Tiểu Hoa. Thế nhưng cô thập phần không ngờ tới tình huống trước mặt.
"Phòng 7, ai là người đảm nhiệm phần thuyết trình này?"
Ở công ty Ngô Thẩm, không ai là không biết tới Đào Hâm của phòng kinh doanh. Nếu như trên đời quả thực tồn tại lão yêu bà, thì vị Đào tỷ này chắc chắn nắm trong tay một slot rồi.
Ngô Cẩn Ngôn cô không ngờ bản thân quả thực quá đỗi khinh suất.
Nguyên lai, Trần Tiểu Hoa không hề sửa lỗi sai cho cô...
"Là em." Ngô Cẩn Ngôn nén giận đứng dậy.
Đào Hâm đem tài liệu đáp xuống trước người cô. Bởi vì lực đáp mạnh, cho nên giấy rơi lả tả như lá thu.
"Tôi không cần biết cô xuất thân như thế nào. Nhưng đã đi làm thì nên làm cho tốt." Đào Hâm hừ lạnh.
"Giám đốc Đào. Công tư phân minh." Ngô Cẩn Ngôn ghét nhất việc bị người khác mang gia thế ra bàn luận. Hơn nữa, cô đối với phần trình chiếu và tài liệu đều là cất công ngày đêm làm. "Phần trình chiếu thực ra còn có Trần tỷ tỷ làm cùng em."
Đào Hâm liếc mắt về phía Trần Tiểu Hoa. Trần Tiểu Hoa nhún vai cười: "Đúng là Cẩn Ngôn đã gửi mail cho em. Nhưng hôm qua vừa vặn lão Diệp cũng gửi đơn hàng tới để em kiểm tra. Em bận quá, nhất thời quên mất."
Ngô Cẩn Ngôn tức đến mức tim đập mạnh: "Trần Tiểu Hoa, như vậy chị là đang muốn em chịu trách nhiệm với vấn đề này?"
"Thực xin lỗi a." Trần Tiểu Hoa vô tội nhìn cô.
"Đủ rồi." Đào Hâm quát. "Cẩn Ngôn, cô hôm nay về làm lại tài liệu cho tôi. Phần trình chiếu tạm thời bỏ qua cũng được. Hôm nay họp đến đây thôi."
Lời vừa dứt, mọi người cũng nhanh chóng ly khai.
Ngô Cẩn Ngôn ngồi một mình trong phòng họp, hồi lâu mới cố gắng hít một hơi, sau đó khom người dọn dẹp giấy tờ mà Đào Hâm vừa đáp xuống.
Năm hai mươi mốt tuổi, cô lần đầu biết thế nào là mặt trái của cuộc sống.
Năm hai mươi mốt tuổi, cô lần đầu một mình chịu đựng ủy khuất.
Năm hai mươi mốt tuổi, ngay lúc này, cô rất nhớ Tần Lam!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...