Sáng sớm hôm sau, Ngô Cẩn Ngôn mặc dù trong lòng đầy luyến tiếc, song vẫn phải đưa nàng trở về thành phố S.
"Hảo hảo chịu khó làm việc, thể hiện phong độ thật tốt. Cuối tuần này chị sẽ tới đây với em." Nàng thấy cô toàn thân tỏa ra một cỗ khí lạnh, đành xuống nước an ủi.
"Lam Lam..." Ngô Cẩn Ngôn ủy khuất gọi nàng.
"Chị đây."
"Ngộ nhỡ em làm không tốt thì sao?"
"Đâu phải ai mới bắt đầu cũng thành công?" Tần Lam bật cười, theo thói quen xoa xoa đầu cô. "Dục tốc bất đạt (*Vội vàng sẽ không thành công). Bởi vậy mọi việc phải thật từ từ."
Ngô Cẩn Ngôn không trả lời.
***
"Mau đi đi, nếu không em sẽ muộn làm đấy. Ngày đầu tiên không thể như vậy."
Hai người dừng trước cửa nhà, nàng thấy cô vẫn lẽo đẽo theo mình đành nghiêm mặt buông lời đuổi người.
"..." Ngô Cẩn Ngôn chân không động.
"Làm sao vậy?" Nàng thở dài, rướn môi hôn một cái lên môi cô. "Nghe lời chị, ngoan."
"Em nhớ chị lắm." Ngô Cẩn Ngôn vòng tay ôm chặt lấy nàng. Hơi khép mi cảm nhận mùi hương cơ thể quen thuộc. Qua hôm nay sẽ không còn được tùy ý ngửi thấy nữa.
"Chị cũng nhớ em." Tần Lam mỉm cười. "Nhưng so với việc nhớ nhung, chị vẫn muốn em công thành danh toại hơn. Cẩn Ngôn, chị biết em bản tính kiên cường không chịu khuất phục. Lần này lại một mình sống trong môi trường cạnh tranh, chị thật sự không an tâm chút nào. Cho nên... em nhớ phải tự bảo vệ mình."
"Em biết rồi." Ngô Cẩn Ngôn thở dài, hôn nhẹ lên má nàng. "Em đi đây, chị giữ gìn sức khỏe, mệt mỏi thì gọi điện tâm sự với em. Đừng cái gì cũng giấu trong lòng, Tần lão sư."
"Được."
Ngô Cẩn Ngôn nghe nàng trả lời xong, khóe môi hơi nâng lên, sau đó xoay lưng rời đi.
Tần Lam đứng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé nhưng phi thường vững chắc, lại bất giác nghĩ tới lời dặn của mình ban nãy, quả thực nàng lo rất đúng. Ngô Cẩn Ngôn mặc dù mạnh mẽ song tính tình quá đỗi đơn thuần. Hỉ nộ ái ố gì cô cũng thể hiện ra mắt, mặc dù nàng không theo nghề kinh doanh, nhưng nàng biết nếu như để đối thủ nắm thóp, chắc chắn mọi việc sẽ không dễ dàng thành công.
Cẩn Ngôn, chỉ mong em nhớ kĩ lời của chị, phải thật bình tĩnh.
***
Ngô Cẩn Ngôn từ thành phố S tới công ty, vừa vặn đúng giờ hành chính.
Tìm lên tầng 5, nơi này dành cho thiết kế viên trình độ không cao. Bởi vậy khi cô tới, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của mọi người.
"Không ngờ con gái của tổng giám đốc lại đồng ý bắt đầu đi lên từ con đường này."
"Đúng vậy a, là làm màu hay là thực sự muốn như vậy?"
"Tôi nghĩ chỉ làm màu mà thôi."
Ngô Cẩn Ngôn nghe những lời đàm tiếu sau lưng, bàn tay nhỏ gắt gao nắm tới trắng bệch. Cô cười thành tiếng, kìm nén khom người tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, em là Ngô Cẩn Ngôn. Năm nay vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm thực tế còn chưa nhiều. Mong thời gian tới mọi người sẽ tận lực chỉ giáo."
"Hahahah... không dám không dám, ở đây mọi người đều bình đẳng như nhau." Người đàn ông ngồi gần cô nhất đứng dậy hề hà cười, làm như việc nói xấu lúc nãy không liên quan tới mình. "Tôi là Diệp Trình Nhất - trưởng phòng này. Gọi tôi lão Diệp là được rồi."
Ngô Cẩn Ngôn cười đáp: "Lão Diệp."
Diệp Trình Nhất hài lòng gật đầu, tiếp tục giới thiệu: "Bên cạnh là Tống Ngọc, đằng kia là Lý Định Trung và Trần Tiểu Hoa. Còn một người là Lưu Quảng hôm nay cáo bệnh. Phòng này nhân sự ít, vì vậy chúng ta không cần câu nệ đâu."
Tống Ngọc nghe tới đây khóe môi hơi cong lên: "Chỉ sợ em nó không quen ở cùng chúng ta thôi."
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng chửi tục một câu, mẹ nó, cô vừa tới cái gì cũng không biết, thế nào đám người này đã muốn hắt hủi gây sự rồi?
"Tống tỷ tỷ không nên nói vậy. Em thực ra cũng không phải là người cầu toàn, đối xử tốt với em, em ắt tốt lại." Ngô Cẩn Ngôn tùy tiện ngồi xuống cái bàn trống trong góc, không quên quăng thêm lời cảnh cáo.
Tống Ngọc không nói gì thêm.
Chờ khi dọn dẹp xong xuôi, cấp trên nhanh chóng giao việc cho mọi người. Mà Ngô Cẩn Ngôn nguyên lai là ma mới, đối với cái gì cũng ù ù cạc cạc.
"Cẩn Ngôn từ từ học cách viết báo cáo là được. Hôm nay em chỉ cần gửi bản vẽ một vài ý tưởng cho lão Diệp thôi." Lý Định Trung trên tay cầm một sấp báo cáo dài ngắn khác nhau, nhìn cô cười giải thích.
Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. Sau đó im lặng làm việc của mình, từ đầu đến cuối cô không mở miệng trò chuyện cùng ai. Bởi vì chính cô mơ hồ cảm thấy đám người này đối với mình có rất nhiều thành kiến. Nếu không hòa hợp chung sống, e rằng sau này khó nhìn mặt nhau.
Ngô Cẩn Ngôn không muốn như vậy!
Cầm điện thoại lên định gửi tin nhắn cho Tần Lam, song cái giọng nữ đáng ghét kia lại tiếp tục quấy rầy bên tai.
"Cẩn Ngôn, công ty yêu cầu không sử dụng điện thoại trong khi làm việc." Tống Ngọc giả mù sa mưa thiện ý nhắc nhở.
"Cảm ơn Tống tỷ để tâm." Ngô Cẩn Ngôn buông điện thoại xuống, hướng nàng cười như không cười trả lời.
Trần Tiểu Hoa đem tài liệu chuyển qua cho cô: "Em tham khảo đi, đây là các mẫu mã mới theo xu hướng hiện nay. Tổng giám đốc giao cho phòng chúng ta hai hôm nữa chuẩn bị trình chiếu trong cuộc họp ý tưởng."
Ngày đầu tiên đi làm công việc đã chất chồng như núi - Ngô Cẩn Ngôn thầm than, tâm trạng trùng xuống, lại nghĩ lát nữa có lẽ sẽ hẹn Khương Tử Tân và Hổ Phách đi giải sầu.
***
Cuối cùng cũng hết giờ làm việc buổi sáng. Mọi người trong phòng rủ nhau đi ăn trưa.
"Cẩn Ngôn, em có muốn đi cùng không?" Diệp Trình Nhất thấy cô vẫn đang ngồi xem tài liệu, nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn, đắn đo một lượt rồi gật đầu: "Vâng."
Nào ngờ vừa ra tới cửa, một thân đồ công sở quen thuộc đã đứng chờ cô.
"Ngọn gió nào đưa Hạ đại nhân tới nơi khỉ ho cò gáy này?" Tống Ngọc cười thành tiếng.
Hạ Chi Dung dường như đã quen với bộ dạng đâm trước chọc sau của nàng, cho nên thản nhiên đáp: "Tới tìm người mới đi ăn cơm."
"Ồ." Tống Ngọc nhướn mi. "Cẩn Ngôn em ấy còn đang làm việc đó."
"Thư kí Hạ." Ngô Cẩn Ngôn cắt ngang lời Tống Ngọc. "Chị tới đây làm gì?"
"Tổng giám đốc trưa nay có hẹn, bởi vậy để chị tới đây đi ăn cơm cùng em." Hạ Chi Dung đảo mắt cảnh cáo Tống Ngọc. "Cẩn Ngôn, em có bị bắt nạt không?"
"Ai? Ai dám bắt nạt Ngô đại tiểu thư?" Tống Ngọc đương nhiên nhận ra kia là đang khiêu khích mình, bởi vậy lập tức xù lông đáp trả.
"Thư kí Hạ, chúng tôi đi đây. Hai người cứ thong thả." Trần Tiểu Hoa biết ý lôi kéo Tống Ngọc cùng mọi người rời đi.
"Thế nào?" Hạ Chi Dung nhìn cô. "Thực sự vẫn đồng ý ở lại phòng này?"
Nguyên lai Ngô Cẩn Phi đã đem chuyện Ngô Cẩn Ngôn đồng ý để bản thân bắt đầu bằng con số không nói với Hạ Chi Dung. An bài ở phòng Diệp Trình Nhất, đúng là cố ý đưa cô tới hang cọp. Bởi trong công ty đều biết đám thiết kế viên phòng 7 nổi tiếng là một bầy quái đản, bọn họ thường ma cũ bắt nạt ma mới. Ngô Cẩn Phi không muốn động tới, cũng chỉ vì niệm tình Diệp Trình Nhất là con trai của một người quen.
"Chị nói với ba em không cần bận tâm." Ngô Cẩn Ngôn làm như không để ý, hờ hững đáp. "Thư kí Hạ nếu muốn cùng ăn cơm thì mau lên thôi."
Hạ Chi Dung toàn thân toát ra khí chất khéo léo trưởng thành, gật đầu sánh bước cùng cô.
***
Mới nửa buổi sáng đi làm, Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy dường như ngộ ra không ít. Ví dụ như cô bây giờ đã biết nhìn ai vào với ai, người nào không ưa mình lập tức tinh ý nhận ra ngay.
Tống Ngọc, hay Diệp Trình nhất và đám người phòng số 7. Nếu như không cảnh giác, thực sự sẽ rất khó hòa hợp chung sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...