Thấy Ngô Cẩn Ngôn nửa điểm cũng không muốn nán lại nơi này. Tần Lam đành trực tiếp đứng dậy, cười cười tạm biệt Ngô Cẩn Phi sau đó chạy theo cô.
"Em rõ ràng đã hứa với chị sẽ không hành động thiếu suy nghĩ rồi mà." Nàng mất một lúc mới đuổi được thanh niên sức dài vai rộng kia. Cố gắng dùng tay níu tay cô lại.
Ngô Cẩn Ngôn phụng phịu: "Nhưng đột nhiên tới đây em lại không muốn đi làm nữa. Lam Lam, em muốn về thành phố S với chị. Em không muốn sống một mình."
Nói sống một mình đều là sự thật. Sự thật rằng Ngô Cẩn Ngôn kiên quyết không muốn hít chung bầu không khí với mẹ con Bạch Mẫn, cho nên Ngô Cẩn Phi buộc lòng phải mua nhà riêng cho cô.
"Cẩn Ngôn, nhìn chị." Tần Lam đột nhiên nghiêm mặt.
Ngô Cẩn Ngôn vốn còn đang tức giận, song nghe nàng nói vậy cũng không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng đưa mắt nhìn.
"Em có yêu chị không?" Nàng hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn giật mình: "Em? Em đương nhiên yêu chị rồi."
"Vậy em có nhớ lời hứa của mình không? Là ai hứa vì chị mà thay đổi, là ai hứa nhất định phải thành công rồi chung một chỗ với chị?"
Ngô Cẩn Ngôn mím môi muốn cụp mắt trốn tránh, song Tần Lam thập phần kiên quyết nói: "Không cho phép rời mắt khỏi chị."
Nàng hiện tại nếu phải dùng từ để hình dung, thì chính là 'bá đạo'.
"Nhưng em..."
"Chị đã nói rồi, nếu muốn làm đại sự, trước hết phải học cách trấn định cảm xúc. Em lúc nào cũng bốc đồng như vậy, thử hỏi chị phải tin em ở chỗ nào đây?"
"Lam Lam, em xin lỗi."
"Xin lỗi bản thân mình đi, xin lỗi chị thì giải quyết được vấn đề gì?"
Ngô Cẩn Ngôn bị nàng giáo huấn liền cúi đầu vân vê góc áo nàng. Tần Lam rốt cuộc cũng bật cười: "Được rồi, chị không giận em nữa."
"Vậy chúng ta về nhà nhé. Hôm nay em mở tiệc tân gia." Ngô Cẩn Ngôn lập tức cao hứng. "Em đã gọi Hổ Phách và Khương Tử Tân rồi."
"Như vậy... sau này mỗi ngày em đều ở đây cùng mọi người vui vẻ?" Tần Lam nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt còn mang theo vài tia cảnh cáo.
"Sẽ không." Ngô Cẩn Ngôn ôm cổ nàng. "Chỉ hôm nay thôi, nhất định chỉ hôm nay thôi."
Tần Lam cười không đáp.
***
Bởi vì muốn mở tiệc tân gia, cho nên Ngô Cẩn Ngôn sống chết lôi kéo nàng vào siêu thị mua đồ. Sau đó giống như tiểu hài tử chạy xung quanh nàng.
"Cũng đâu còn nhỏ nữa." Tần Lam cảm thán. "Em như vậy thực khiến chị có cảm giác mình đang nuôi con đấy."
"Lam Lam chị dối lòng, đâu có mẹ con nào lớn như vậy rồi còn đồng sàng cộng chẩm? Hơn nữa... còn... hàng đêm sanh ca..."
Tần Lam đỏ mặt: "Em càn rỡ."
"Dù sao cũng chỉ càn rỡ với mình chị thôi." Ngô Cẩn Ngôn mặt dày vỗ vỗ mông nàng.
Tần lão sư tội nghiệp nguyên lai sắp thổ huyết mà ngã xuống rồi... Lại nói, Ngô Cẩn Ngôn này càng lúc càng không biết lớn nhỏ. Để thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ trực tiếp leo lên đầu nàng ngồi mất.
"Lam Lam, chúng ta lại mua cốc đôi đi."
Đột nhiên Ngô Cẩn Ngôn vọt về phía gian hàng bày đồ sứ và thủy tinh. Dáng vẻ háo hức giống hệt bốn năm trước, đứng ngây ngốc chỉ tay đòi nàng mua cốc đôi.
Tần Lam bật cười: "Được, nhưng em định uống với ai?"
"Đương nhiên là đợi ngày rước chị về rồi chúng ta xài rồi." Ngô Cẩn Ngôn thủy chung lấy bộ cốc trắng đen, sau đó đặt vào xe đẩy. "Lam Lam, em sẽ rất nhớ chị."
"Em làm như ra chiến trường không bằng." Nàng gõ nhẹ lên trán cô. "Chị đã nói cuối tuần chị sẽ sắp xếp thời gian để tới đây thăm em rồi mà."
"Nhưng mà em sợ chị vất vả."
"Không vất vả."
Vì gặp em, một chút như vậy cũng đâu có đáng gì?
***
Nhà riêng của Ngô Cẩn Ngôn nằm trên tầng 25, vừa vặn có thể ngắm nhìn thành phố T sau khi mặt trời lặn.
Khương Tử Tân vui vẻ đứng bên cửa kính hướng mắt quan sát xung quanh. Hiện tại phố đã lên đèn, những ánh đèn cam rực rỡ như muốn khẳng định sự sầm uất nhộn nhịp của nó.
"Ba Ngô cũng thật là biết chọn lựa." Khương Tử Tân cảm khái.
Nói qua về Khương Tử Tân một chút, hiện tại sau khi tốt nghiệp, nàng liền xin vào làm trong một tòa soạn ở thành phố T. Còn Hổ Phách làm cho công ty xây dựng nước ngoài. Mặc dù mới bắt đầu có chút khó khăn, song hai người rất vui vẻ hưởng thụ cuộc sống bên nhau này.
Đương nhiên ba mẹ Khương Tử Tân cũng đồng ý để nàng sống riêng. Chỉ có điều... họ chưa biết đến sự tồn tại của Hổ Phách.
Ngô Cẩn Ngôn đã từng hỏi qua nàng về vấn đề này, thế nhưng Khương Tử Tân chỉ lắc đầu: "Chờ một lúc nào đó, ta nhất định sẽ lựa lời nói với ba mẹ."
***
"Tần lão sư chịu để Ngô Cẩn Ngôn ly khai ư? Chị không sợ thả hổ về rừng sao?" Hổ Phách vừa giúp Tần Lam chế biến thức ăn, vừa tìm được cơ hội châm chọc Ngô Cẩn Ngôn.
Quả nhiên ai đó sau khi nghe xong lập tức phóng hỏa về phía Hổ Phách.
"Ta không cho ngươi ăn tiệc tân gia nữa, mau mau cút xéo."
Hổ Phách khúc khích cười tránh qua tránh lại: "Xin lỗi a, ta chỉ đang nói sự thật mà thôi."
Tần Lam đối với 'sự thật' của Hổ Phách, thản nhiên đáp: "Ngô Cẩn Ngôn nếu như có gan 'về rừng', chị cũng không ngại đặt bẫy để mang em ấy về lồng."
Ngô Cẩn Ngôn ôm chặt lấy nàng: "Vậy thì em nguyện sống trong cái lồng này cả đời."
"Dẻo miệng."
"Không có."
"Có."
"Không có."
"C..."
Ngô Cẩn Ngôn nguyên lai không màng tới nơi này còn có người, lập tức rướn môi chặn môi nàng.
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống, chỉ còn nước oán giận nhìn cô.
"Hổ Phách a, ngươi không cần để ý đâu. Chuyện này cũng không quá xa lạ." Ngô Cẩn Ngôn xuề xòa phẩy tay.
Hổ Phách bĩu môi thở dài, đương nhiên ta phải vờ như không thấy rồi.
***
Sau khi dùng xong bữa tối và dọn dẹp sạch sẽ, Khương Tử Tân và Hổ Phách rốt cuộc cũng ly khai.
"Lam Lam, chị có muốn đi tắm không?" Ngô Cẩn Ngôn đem đồ ngủ tới cho nàng.
"Được." Tần Lam toàn thân rã rời, mệt mỏi gật đầu.
"Vậy chúng ta tắm uyên ương đi."
"..."
"..."
"Ra ngoài mau." Tần lão sư sức chịu đựng đạt tới giới hạn cuối cùng. Nàng dùng hết sức đẩy con người mặt dày đang theo mình vào phòng tắm ra ngoài.
Ngô Cẩn Ngôn gõ gõ vài cái lên cửa: "Lam Lam, tắm uyên ương cũng là một loại hâm nóng tình cảm đó. Cho nên em chờ chị sẵn trên giường, em không ngại để chị chà đạp đâu."
"..." Tần Lam muốn bỏ về.
***
Khi nàng trở lại phòng ngủ, Ngô Cẩn Ngôn cũng đã tắm xong, hiện tại đang dựa lưng vào thành giường nghiên cứu sách về nội thất.
"Em chờ chị một lúc rồi đấy." Ai đó híp mắt nhìn nàng giống như thú dữ rình mồi.
"Hôm nay chị mệt." Nàng hai mắt long lanh cầu xin cô. Cả đêm hôm qua rõ ràng mới triền miên xong, phải nói họ Ngô này tinh lực thật phi thường.
Ngô Cẩn Ngôn đăm chiêu suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Tối nay có thể không được, nhưng lần sau gặp mặt chị nhất định phải bù."
Tần lão sư theo bản năng khép chặt chân lại.
"Đừng nhìn em như vậy, mau lại đây, em thề sẽ không ăn thịt chị." Ai đó thân thiện cười, vẫy vẫy tay.
Tần Lam mím môi đắn đo rồi khép nép tiến lại gần, yên tĩnh nằm xuống cạnh cô.
Ngô Cẩn Ngôn tốt bụng giữ đúng lời hứa, chỉ vươn tay vuốt nhẹ tóc nàng. Lầm bầm trong cổ họng: "Sau đêm nay... phải tới vài ngày nữa mới được gặp lại chị."
Tần Lam bởi vì cả ngày tất bật, cho nên lúc này đã thấm mệt. Nàng lim dim đáp: "Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
"Chị nghĩ vậy?"
"Ừ."
"Lam Lam, chị sẽ nhớ em chứ?"
"Chị đương nhiên nhớ em."
"Em yêu chị."
"..."
Ngô Cẩn Ngôn không thấy nàng đáp lại, cúi đầu xuống thấy nàng đã ngủ.
Dùng ngón trỏ điểm lên khuôn mặt thanh thuần của nàng, cô mấp máy môi, rất nhỏ: "Chị vừa nói tương lai của chúng ta sẽ ổn cả thôi. Nhưng em cảm thấy chẳng ổn chút nào. Em thì mới đi làm, hơn nữa chúng ta còn yêu xa... Thời gian tới chắc chắn không được như trước nữa."
"Lam Lam... mặc dù em biết chị nhất định sẽ không thay lòng đổi dạ, nhưng em vẫn cảm thấy áy náy với chị. Em phải làm sao đây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...