Một năm sau...
Ngô Cẩn Ngôn - sinh viên năm cuối trường đại học S, hiện tại đang được nghỉ Tết.
Tết năm nay, cô lại không về nhà...
Tần Lam sau khi đón giao thừa ở thành phố X xong liền nhanh chóng trở về, vừa hay bắt gặp bạn học Ngô đang mải mê gõ bàn phím máy tính. Bởi vì hiện tại đã là năm cuối, cho nên Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu phải chuẩn bị luận án tốt nghiệp.
"Rốt cuộc chị cũng về rồi." Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười nhìn nàng, mệt mỏi tức khắc tiêu tan.
Tần Lam lại gần ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng đem hai phong lì xì đỏ đưa tới trước mặt.
"Lì xì của ông nội và ba."
Bạn học Ngô hai mắt sáng rực: "Thực sự em vẫn được nhận lì xì?"
"Đương nhiên." Tần Lam bật cười. "Mặc dù năm nay em 21 rồi, nhưng dù sao vẫn còn là sinh viên, tạm thời vẫn chấp nhận là trẻ con a."
Ngô Cẩn Ngôn nhận lấy lì xì từ tay nàng, vô cùng cao hứng khoe mẽ: "Lam Lam chị chờ đi, chỉ vài tháng nữa thôi em nhất định sẽ đủ khả năng để sánh bước cùng chị."
"Vớ vẩn." Nàng điểm một cái lên đầu mũi cô. "Em lúc nào cũng đủ khả năng sánh bước cùng chị."
Ba năm kể từ ngày gặp mặt, hai năm chính thức hẹn hò. Tần Lam không thể phủ nhận việc Ngô Cẩn Ngôn từng ngày trưởng thành trước mặt nàng. Ngô Cẩn Ngôn bây giờ nói giống lúc trước cũng không phải. Mặc dù cô thỉnh thoảng bản tính hoang dã cục cằn vẫn nổi lên, thế nhưng thường ngày đã trầm tĩnh không ít. Có những chuyện giấu trong lòng nhất định sẽ giấu trong lòng.
Ngô Cẩn Ngôn nhận lì xì xong, không nhanh không chậm đặt lên bàn. Sau đó giảo hoạt cười: "Vậy còn của chị?"
Tần Lam mím môi: "Không phải chị đã đưa cho em trước lúc chị trở về thành phố X rồi sao?"
"Đâu có giống nhau?" Ngô Cẩn Ngôn cao giọng. "Lì xì... đôi khi không nhất thiết phải là tiền bạc."
Nhớ hai năm trước, cô đòi nàng lì xì là một cái ôm. Năm ngoái là hôn lên má... Vậy thì năm nay...
Tần Lam nghĩ tới đây, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ: "Tầm bậy."
"A." Ngô Cẩn Ngôn ủy khuất nhìn nàng. "Em cũng đã kịp làm gì đâu?"
"Không làm gì, tốt nhất là không nên làm gì." Tần Lam trừng mắt cảnh cáo.
Nàng toan đứng dậy rời đi, lại bị Ngô Cẩn Ngôn nắm tay kéo về. Bởi vì đứng không vững, cho nên rất nhanh liền vừa vặn ngã vào lòng cô...
"Chị nhát gan cái gì chứ? Trong nhà cũng chỉ có chúng ta." Ngô Cẩn Ngôn ám muội thì thầm vào tai nàng, đôi tay hư hỏng không an phận bắt đầu sờ loạn.
"Em..." Tần Lam còn chưa nói hết câu, nguyên lai tiểu yêu nghiệt kia đã đem môi nàng chặn lại.
Đầu lưỡi lách vào trong dây dưa triền miên. Bàn tay luồn vào trong áo khoác nhẹ nhàng xoa nắn hai khỏa đầy đặn.
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam nghiêng đầu tránh môi cô, sau đó nhỏ giọng xin tha. "Bây giờ vẫn còn là buổi sáng..."
Ngô Cẩn Ngôn a Ngô Cẩn Ngôn, từ sau cái đêm dùng thuốc rồi cùng nàng phóng thích. Những ngày tiếp theo đều thô bạo đem Tần lão sư ăn đến tận xương tủy.
Tần Lam đánh vào vai cô một cái. Thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn mặt dày không quan tâm, tiếp tục đem nàng đặt xuống sofa, sau đó vòng tay ra sau cố định đầu nàng.
"Đêm hôm qua em đón giao thừa một mình, thực sự rất rất cô đơn."
Tần Lam nhìn sang hướng khác, dáng vẻ không quan tâm tới cô.
"A... Lam Lam sao lại không để ý đến em?" Ngô Cẩn Ngôn ngón tay chọc vào eo nàng, Tần Lam lập tức bật cười: "Đừng làm loạn nữa."
"Ở cạnh chị không làm loạn không được." Ngô Cẩn Ngôn nghiện ngập mò vào trong áo nàng, từng chút từng chút đùa giỡn với hai khỏa đang dần trở nên căng cứng kia.
Nào ngờ đâu... cảnh hoan lạc bị chặt đứt bởi tiếng chuông cửa.
Tần Lam nhân cơ hội này lập tức vùng dậy. Đem quần áo xộc xệch chỉnh lại một lượt, sau đó dùng ánh mắt oán hận cảnh cáo cô.
Ngô Cẩn Ngôn nhún vai.
***
"Chú Ngô, cô Bạch..." Nàng nhìn chằm chằm vào hai người đứng ngoài cửa, sau đó lên tiếng gọi.
Ngô Cẩn Ngôn vốn còn ở trong phòng khách, bởi vì thính lực tốt cho nên có thể thu toàn bộ câu nói của Tần Lam vào trong tai.
Dứt khoát đứng dậy, Ngô Cẩn Ngôn mang theo một cỗ sát khí tiến ra ngoài cửa.
"Ba tới đây làm gì? Còn đưa thêm người đàn bà này tới đây làm gì?" .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
"Cẩn Ngôn... hôm nay ba và cô Bạch phải tới chúc tết vài người bạn... Con có thể giúp ba... trông Trọng Ngôn một chút không?"
"Trọng Ngôn? Trọng Ngôn là đứa nào?" Ngô Cẩn Ngôn mặc dù trong lòng sớm đã có đáp án rõ ràng, song vẫn cứng đầu nhướn mi hỏi.
"Trọng Ngôn là em trai con." Ngô Cẩn Phi nhìn thấu ánh mắt thù hằn của con gái mình. Song bất quá lại nghĩ chỉ còn cách này để tháo bỏ khúc mắc trong lòng Ngô Cẩn Ngôn.
"Đi ngay." Ngô Cẩn Ngôn hướng Bạch Mẫn quát. "Cuộc đời tôi không có chung huyết thống với đứa trẻ nào hết."
"Chú Ngô, cứ để Trọng Ngôn lại. Con sẽ trông giúp chú." Tần Lam đứng ở một bên đột nhiên mỉm cười. "Cô Bạch."
Bạch Mẫn biết ý giao Ngô Trọng Ngôn cho nàng.
"Lam Lam, chị đang làm gì vậy?" Ngô Cẩn Ngôn nhìn đứa trẻ đang mở to mắt trong lòng nàng. Nhịn không được gắt lên. "Đang yên đang lành lại đi rước thêm cái của nợ này vào nhà."
"Cẩn Ngôn, coi như con giúp ba lần này." Ngô Cẩn Phi thở dài một tiếng. "Dù sao chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi... Trọng Ngôn năm nay cũng đã hơn hai tuổi..."
"Ba đừng nói nữa." Ngô Cẩn Ngôn day day lỗ tai. "Hai năm, kể cả hai mươi năm ba cũng đừng hòng nhận được cái gật đầu của con. Bất quá con có thể chấp chận chuyện ba mẹ ly hôn. Nhưng con tuyệt đối không chấp nhận sự có mặt của người đàn bà và đứa trẻ này."
"Em vào nhà đi." Tần Lam nhìn thẳng vào mắt cô. Ngay bây giờ, cái cô thấy được trong đôi mắt nàng là sự thất vọng cùng tức giận.
Ngô Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng xoay người bước vào trong nhà.
"Tiểu Lam, Cẩn Ngôn... chú giao cho con." Ngô Cẩn Phi mỉm cười vỗ vai cô.
"Chú yên tâm, con sẽ giúp Cẩn Ngôn chấp nhận chuyện này." Tần Lam khiêm tốn đáp.
***
Một tay bế Ngô Trọng Ngôn, một tay xách theo đồ dùng mà Bạch Mẫn chuẩn bị. Tần Lam đem đồ cất gọn, sau đó nhìn Ngô Cẩn Ngôn đang uống rượu ngoài ban công. Khẽ thở dài một tiếng.
"Cẩn Ngôn, em đừng như vậy nữa, mau lại đây."
"..."
Ngô Trọng Ngôn trong lòng nàng đột nhiên òa khóc...
Tần Lam mặc dù bình tĩnh có thừa, thế nhưng dù sao nàng cũng là con một, từ nhỏ cũng chưa từng trông trẻ bao giờ...
"Tiểu bảo bảo đừng khóc a~" Để Ngô Trọng Ngôn ngồi xuống sofa, nàng cũng ngồi xổm xuống đối mặt với bé, nhoẻn miệng cười dỗ dành.
Bất quá... toàn bộ quá trình này đều được Cẩn Ngôn nhìn thấy.
Trước đây cô cũng từng mường tượng ra viễn cảnh nàng sẽ trở thành một người mẹ. Thế nhưng tới lúc thực sự chứng kiến việc nàng ôn nhu dỗ dành một đứa trẻ, Ngô Cẩn Ngôn không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Có lẽ nếu không đồng ý ở bên cô, nàng chắc sẽ gả cho một người đàn ông mà nàng yêu... Sau đó có những đứa trẻ của riêng mình.
Tần Lam hướng mắt về phía Ngô Cẩn Ngôn, cười đến xán lạn: "Mau lại đây."
Ngô Cẩn Ngôn do dự một hồi, nhưng rồi cũng miễn cưỡng bước lại gần.
Mặc dù không được coi là chị em ruột, thế nhưng dù sao Ngô Trọng Ngôn cũng đang chảy trong người dòng máu của Ngô gia... Cho nên giống như có cùng huyết thống, khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn, Ngô Trọng Ngôn lập tức nín khóc. Thậm chí còn vươn tay đòi bế.
"Bế... bế..." Cái miệng nhỏ không ngừng mấp máy.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Tần Lam đứng dậy vỗ nhẹ sườn mặt cô. "Mau bế em trai đi."
"Em trai?" Ngô Cẩn Ngôn yếu ớt cười. "Tuổi của nó xứng đáng làm con trai em được rồi đấy."
"Em phát cáu cái gì?" Nàng trực tiếp bế Ngô Trọng Ngôn dậy, sau đó đặt vào người Ngô Cẩn Ngôn.
Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng lập tức đón lấy...
Không thể không công nhận, cục nhỏ nhỏ này ôm thật thích...
"Cẩn Ngôn, đứa trẻ không có tội." Tần Lam chân thành nhìn vào mắt cô. "Cô Bạch cũng không có tội. Em biết không, sống trên đời đôi khi không thể vì suy nghĩ riêng của bản thân mà áp đặt, thậm chí ghét bỏ người khác."
Ngô Cẩn Ngôn mím môi im lặng.
"Chị biết em luôn vì chị mà trưởng thành. Chị ghi nhận mọi sự thay đổi của em... cho nên... em hãy một lần nữa vì chị mà suy nghĩ lại chuyện gia đình, nhé."
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.
"Đừng khóc, đối với chị, em luôn là người mạnh mẽ nhất thế gian." Tần Lam vươn tay lau nước mắt cho cô. Sau đó cúi đầu nựng Ngô Trọng Ngôn một cái: "Bảo bảo nói xem có phải vậy không?"
Ngô Trọng Ngôn toe toét cười.
Ngô Cẩn Ngôn nội tâm cơ hồ bị đem đi tra tấn. Đau đến mức chính cô bất lực cắn chặt môi. Tổn thương nào cũng là một loại đáng sợ, nhưng tổn thương vì gia đình là loại đáng sợ nhất.
Phải, đứa trẻ này không có tội. Nếu trách thì trách tình yêu của Ngô Cẩn Phi và Thẩm Nhược Nhược không đủ lớn, không đủ để níu kéo nhau.
Rất nhiều năm sau này, Ngô Cẩn Ngôn mới có thể hiểu hết ý nghĩa ấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...