Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Buổi tối hôm đó, Tần Lam chủ động sang phòng tìm cô.

"Tần Lam Lam... em đang mơ ư?"

Ngô Cẩn Ngôn bước ra mở cửa, vài giây đầu là sững sờ, vài giây sau lập tức hiện rõ dáng vẻ vô lại.

Tần Lam hơi đỏ mặt: "Chỉ là... điều hòa bên phòng chị hỏng rồi..."

"A... thì ra là hỏng sao? Để em qua xem có vấn đề gì không." Ngô Cẩn Ngôn giả bộ ngạc nhiên, sau đó nắm tay nàng làm như muốn cùng nàng về phòng xem xét.

"Không cần... em cũng không biết sửa." Tần Lam nhỏ giọng nói.

"Này... nhưng mà giường có hơi nhỏ đấy." Tiếp tục mặt dày đùa cợt.

"Vậy thì không làm phiền em nữa." Tần Lam trực tiếp xoay lưng bỏ đi. Bạn học Ngô phá lên cười, sau đó vòng tay bế ngang người nàng.

"Em làm gì vậy?" Tần Lam cả kinh nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của cô. Mà Ngô Cẩn Ngôn một câu cũng không trả lời, chỉ cúi đầu hôn lên má nàng một cái. Sau đó không nhanh không chậm tiến vào bên trong, thuận tiện dùng chân đóng cửa phòng.

***

Đem nàng đặt xuống giường, bấy giờ Tần Lam mới dần điều chỉnh lại sắc mặt, oán giận nhìn cô: "Cũng đâu cần phải dọa chị như vậy?"

Ngô Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Thế đang yên đang lành... chị lại tìm tới hang sói làm gì?"

"Chị..." Tần Lam nhất thời cứng họng.

Một lúc sau...

"Không phải đã nói rồi sao? Điều hòa phòng chị bị hỏng."

Ngô Cẩn Ngôn nghe nàng nói dứt câu, lập tức cười đến lợi hại: "Được được được, điều hòa phòng của Tần Tiểu Lam hỏng rồi. Cho nên nương nhờ phòng của Ngô Cẩn Ngôn."

"Không cho nói nữa." Tần Lam giống như tiểu nương tử đỏ mặt.

Ngô Cẩn Ngôn liếc nhìn qua một lượt. Có vẻ như nàng vừa tắm xong, bởi cậy đuôi tóc còn khá ướt, thậm chí một vài sợi còn không an phận dán lên cái cổ trắng ngần của nàng...

Sau lớp áo ngủ bằng lụa, mập mập mờ mờ tư vị của cơ thể mỹ nhân...


Ngô Cẩn Ngôn lắc lắc đầu vài cái cho thanh tỉnh, sau đó đem nàng đẩy vào trong: "Như vậy chúng ta ngủ thôi nào."

"Ngày mai em định làm gì?" Tần Lam kéo kéo góc áo cô, ánh mắt mang theo vài tia tò mò.

"Còn làm gì? Hắn thử động vào chị một lần, xem em có đánh cho hắn thành đầu heo không?" Ngô Cẩn Ngôn xoa xoa tay. "Đã lâu lắm rồi em chưa có đánh nhau."

"Không nên." Tần Lam giữ tay cô lại, lắc đầu. "Dù sao đó cũng là cháu trai của ông Đinh."

Ngô Cẩn Ngôn nhướn mi nhìn nàng: "Chị là đang đau xót cho hắn ư?"

"Không..." Tần Lam lắc đầu. "Chỉ là những việc không nên làm, thì vẫn là không nên làm mà thôi."

"Được được được, em nghe lời chị là được chứ gì?" Ngô Cẩn Ngôn bất mãn đứng dậy chốt cửa, sau đó trở lại giường, đem chăn quấn thành một vòng. Giả bộ giận dỗi xoay lưng về phía nàng.

Chừng nửa tiếng sau, người bên cạnh rốt cuộc không có động tĩnh gì... Ngô Cẩn Ngôn mặt dày buộc phải xoay lưng lại, sau đó chống tay hôn lên môi nàng.

Tần Lam ngủ không sâu, bị hành động bất ngờ của Ngô Cẩn Ngôn làm cho giật mình.

"Lại làm chị sợ?" Ngô Cẩn Ngôn xấu xa nhấn mạnh chữ 'lại'.

Tần Lam nhận ra lời nói châm chọc của cô. Khuôn mặt thoáng ửng hồng, song rốt cuộc nàng cũng ngượng ngùng đáp lại nụ hôn vừa rồi.

"Trả lời em... có phải hay không chị nhớ em... cho nên mới tìm tới đây?" Dây dưa một hồi, bấy giờ Ngô Cẩn Ngôn mới thỏa mãn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ánh mắt đầy tiếu ý.

Tần Lam mím môi, quyết tâm sống chết không trả lời.

"Thật là cứng đầu nha." Ngô Cẩn Ngôn đôi mắt híp lại mang theo một luồng nguy hiểm. Ngón tay bên dưới chọc vào eo nàng một cái. "Có thừa nhận hay không?"

Tần Lam hữu máu buồn, cho nên rất nhanh liền bật cười thành tiếng. Tiếng cười ôn nhu dễ nghe truyền vào tai Ngô Cẩn Ngôn, nhất thời làm cho cô si ngốc.

"Chị... thật đẹp..." Ngô Cẩn Ngôn giọng nói khàn khàn cảm thán.

Tần Lam trong mắt cô... vĩnh viễn là nữ thần, vĩnh viễn thủy chung hoàn hảo.

Đem môi nàng trầm luân một lúc lâu, thế nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở cô. Đối với nàng, cô thập phần không được hành động lỗ mãng.


Mười chín năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn thanh tâm quả dục, lòng không rung động trước mỹ nhân.

***

Bình minh, nắng bên ngoài xuyên qua rèm cửa rọi vào mắt.

Ngô Cẩn Ngôn lông mi khẽ động. Lại nhìn thân hình nhu thuận nép vào mình ở bên cạnh, khóe môi không giấu nổi nét cười.

Chỉ cần mỗi buổi sáng thức dậy đều thấy chị ở cạnh bên như lúc này. Em dù có phải đánh đổi bao nhiêu cũng bằng lòng.

Tần Lam cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, rất nhanh sau đó cũng thức giấc.

"Vì sao lại thức dậy sớm như vậy?" Nàng có chút ngái ngủ hỏi, thuận tiện che miệng lười biếng ngáp một cái.

Ngô Cẩn Ngôn bật cười, rốt cuộc nữ thần cũng chịu để lộ một vài hành động giống người bình thường rồi.

"Muốn ngắm chị đó." Vuốt nhẹ mái tóc nàng, Ngô Cẩn Ngôn khẽ đáp. . Ngôn Tình Hay

"Dẻo miệng." Tần Lam ngồi dậy, xoay mình vài cái cho tỉnh ngủ. "Chị phải rời khỏi phòng thôi."

"A, chúng ta cũng đâu có làm gì mà chị phải lén lút?" Ngô Cẩn Ngôn che miệng cười trộm.

Tần Lam xoay người lại giả bộ lườm cô: "Em coi chừng đó."

***

Sau khi dùng xong bữa sáng, chừng 9 giờ, Tần Lam thở dài một tiếng, bất đắc dĩ thay quần áo chuẩn bị cho buổi xem mắt.

"Ông nội, con muốn đưa Cẩn Ngôn đi cùng. Dù gì con... không quen đi một mình." Nàng nhìn thẳng vào Tần Tranh, nhàn nhạt đề nghị.

Tần Tranh cũng không làm khó cháu gái. Bởi vậy gật nhẹ đầu. Sau đó dặn dò qua loa vài chuyện, đại loại như lái xe cẩn thận.

***

Ngô Cẩn Ngôn ngồi trong xe, hồi lâu lại thở dài một tiếng.


"Vẫn đang canh cánh trong lòng?" Tần Lam biết cô không dễ chịu, đành an ủi vài câu.

"Phải." Ngô Cẩn Ngôn nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng thay đổi, thật là không cam tâm. "Em nhất định sẽ trưởng thành thật nhanh, sau đó... đường hoàng đem chị thành người của mình. Tới lúc đó, bất cứ ai cũng không thể mơ tưởng tới chị."

Tần Lam cười, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.

"Như vậy... chị chờ em."

***

Rời khỏi ngoại ô trở về thành phố sầm uất. Hai người lái xe tới quán cà phê theo lời hẹn.

"Haha... vừa nhìn là biết rất đầu tư cho vụ này."

Ngô Cẩn Ngôn tinh tế quan sát quán cà phê được bài trí theo hướng cổ điển. Ngăn không được mà nhếch môi cười thầm.

Bởi vì Tần Lam cũng thích những nơi cổ điển.

Tần Lam vỗ vỗ vai cô: "Lát nữa nhất định không được nổi nóng đâu đấy. Chị sẽ lựa lời từ chối hắn."

"A, bảo em không nổi nóng đúng là hái sao trên trời." Ngô Cẩn Ngôn hừ một tiếng. Thế nhưng cũng không từ chối đề nghị của nàng. Rất thản nhiên theo nàng bước vào bên trong.

***

Người đàn ông mặc vest đen, toàn thân tỏa ra khí chất thanh lịch. Vừa thấy nàng đi tới liền đứng dậy.

"Tần tiểu thư..."

Tần Lam cúi đầu: "Dẫn theo một người bạn, anh không phiền chứ?"

Người đàn ông thoáng sửng sốt, nhưng cũng mỉm cười: "Đương nhiên là không sao rồi."

Ngô Cẩn Ngôn đứng sau nàng nhếch miệng cười khinh.

Giả tạo!

"Hai người mau ngồi đi." Người đàn ông lịch thiệp vươn tay mời. Sau đó gọi phục vụ.

Tần Lam trước sau thủy chung dùng trà, mà Ngô Cẩn Ngôn ở một bên chỉ lạnh lùng phun ra hai từ "nước lọc", khiến mọi người sửng sốt vài giây.

Bất quá người đàn ông nọ cũng thôi không để ý chuyện này. Cười nói: "Tôi là Đinh Kiến Văn."


Vừa nói vừa đưa tay lên phía trước.

Ngô Cẩn Ngôn vội thay Tần Lam bắt tay.

Bốn mắt nhìn nhau. Đinh Kiến Văn trong lòng hơi chấn động. Bởi vì ánh mắt của cô gái kia nhìn mình đều là thù ý.

"Đinh thiếu thông cảm, tôi là vệ sĩ của Tần Lam."

Tần Lam bị lời nói của cô mém chút nữa làm cho sặc.

Đinh Kiến Văn giữ khoảng cách rút tay về, cười cười: "Thật vậy?"

"Phải. Cho nên tôi sẽ thay chị ấy bắt tay, cũng như thay chị ấy trả lời những câu hỏi của anh." Ngô Cẩn Ngôn nói không chớp mắt.

"..."

"Thế nào?"

"Không... không biết nên gọi tiểu thư đây là gì?"

"Cẩn Ngôn, Ngô Cẩn Ngôn." Ngô Cẩn Ngôn hào sảng trả lời.

Tần Lam ngồi ở một bên rốt cuộc cũng nói thẳng: "Đinh thiếu gia chắc cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa ông nội tôi và ông nội anh."

Đinh Kiến Văn gật đầu.

"Hôm nay tôi đến đây... thực tình cũng chỉ vì không muốn phụ lòng ông nội. Cho nên tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không cần phải tìm hiểu thêm bất cứ điều gì." Giọng nói của nàng từ đầu đến cuối đều thủy chung bình thản. "Cho nên... Đinh thiếu, cảm ơn vì đã bỏ thời gian quý cho chúng tôi."

Rút trong túi ra tiền thanh toán, nàng bật cười: "Tôi thanh toán phần tôi, anh thanh toán phần anh. Chúng ta không ai nợ đến ai."

Nói xong, nàng lạnh lùng kéo Ngô Cẩn Ngôn rời khỏi quán cà phê.

Bạn học Ngô chứng kiến một màn của nàng, trong lòng vô cùng hâm mộ.

"Bạch nguyệt quang, thật giống như chị đang bảo vệ em vậy."

"Chị bảo vệ em, hay em bảo vệ chị. Cũng đều như nhau." Tần Lam không xoay đầu lại, thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn có cảm giác nàng thật sự rất kiên định.

***

Đinh Kiến Văn nhìn theo, hồi lâu sau cũng đứng dậy thanh toán...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận