Ngày mai sinh viên lớp Tần Lam chủ nhiệm sẽ được đi dã ngoại. Và đương nhiên, bạn học Ngô của chúng ta sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.
Ôm theo chăn gối sang phòng nàng ăn vạ, Ngô Cẩn Ngôn mặt dày nói: "Lam Lam, chị có thể cho em ngủ cùng được không?"
Tần Lam đang dựa lưng vào thành giường đọc sách, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cô: "Vì sao?"
"Vì người ta sợ ma."
Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa ngang nhiên lại gần nằm xuống: "Em biết Lam Lam đối với em tốt nhất trên đời mà."
Tần Lam đối với lý do trắng trợn của cô, cũng không buồn vạch trần mà chỉ bật cười: "Đã chuẩn bị đồ xong chưa?"
"Xong rồi a. Ngày mai chị gọi em dậy nhé." Ngô Cẩn Ngôn chỉ hận không thể có cái đuôi để ngoe nguẩy. Sau đó vươn cái tay hư hỏng ôm đùi nàng.
Tần Lam đặt quyển sách qua một bên, chậm rãi cúi đầu vuốt nhẹ mái tóc cô. Đôi mắt nàng ôn nhu tới mức Ngô Cẩn Ngôn ngượng ngùng không dám đối mặt.
"Ngủ đi."
"Chị như vậy mới khiến em không thể ngủ được." Cầm lấy một tay của nàng, bạn học Ngô chu môi vẽ vẽ vào lòng bàn tay.
"Coi chừng chị đuổi em ra khỏi phòng."
"Em biết chị sẽ không nỡ đâu." Gian manh cười.
Tần Lam xoay người đặt chuông báo thức, sau đó cũng từ từ nằm xuống.
Mùi hương trên tóc nàng khiến Ngô Cẩn Ngôn đứng ngồi không yên.
***
"Lam Lam." Nằm im một hồi, Ngô Cẩn Ngôn vẫn là không chịu được tịch mịch. Bởi vậy khe khẽ gọi nàng.
"Chị đây."
"Em hỏi chị một vài chuyện cũ được không?"
"Chuyện gì?"
"Chị phải đồng ý với em sẽ không tức giận cơ."
Tần Lam trầm mặc một hồi, nhưng cũng đồng ý: "Được, chị không giận em."
Ngô Cẩn Ngôn cắn cắn môi: "Chị... và Nhiếp Viễn... quen nhau... như thế nào?"
Quả nhiên Tần Lam im lặng, thậm chí Ngô Cẩn Ngôn còn mơ hồ cảm nhận được nàng hít thở không thông...
Chợt cười, cô đoán đúng rồi... Nhiếp Viễn mãi mãi là cái dằm trong tim nàng.
"Chị và anh ấy quen nhau vào sinh nhật năm chị mười chín tuổi." Tần Lam bất ngờ lên tiếng. "Anh ấy là khách do Viện Khả mời tới."
"Hôm đó chị bị ba người cùng phòng ép uống rượu. Cuối cùng bởi vì say, cho nên chị đã ra ngoài hóng gió."
"Khi ấy Nhiếp Viễn đã đưa cho chị một cốc nước. Không có tình ý gì cả, chỉ là muốn đưa nước cho chị mà thôi."
"Ban đầu chị không để ý, cho tới một thời gian anh ấy công khai theo đuổi chị. Khi đó chị rất sợ, chị lảng tránh anh ấy... Vốn còn tưởng anh ấy sẽ như vậy mà bỏ cuộc... nhưng chị đã nhầm..."
"Nhiếp Viễn càng lúc càng nhiệt tình, sau đó... một năm tiếp theo, chị nhận lời làm bạn gái của anh ấy."
"Chị có yêu anh ấy không?" Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên biết Tần Lam nhận lời trở thành bạn gái của Nhiếp Viễn... cũng bởi vì do áy náy với người ta.
"Chị cũng không rõ... nhưng thật sự... cảm giác rất khác khi ở bên cạnh em." Tần Lam thở dài. "Chị cảm thấy mình đối với anh ấy lúc xa lúc gần. Thậm chí chị rất ngại va chạm với anh ấy."
"Bốn năm yêu nhau, chị chỉ đồng ý để anh ấy hôn mình duy nhất bốn lần. Đó là bốn lần kỉ niệm hẹn hò... và một lần anh ấy bức ép chị trước cửa nhà, em nhìn thấy là năm."
Ngô Cẩn Ngôn chấn động.
Như vậy... từ trước tới giờ đều là cô nghĩ sai về nàng.
"Nếu đã không yêu... vì sao chị còn đồng ý ở bên Nhiếp Viễn?"
"Bởi vì chị rất sợ cảm giác phải nói chia tay." Tần Lam vô thức nắm chặt lấy chăn. "Chị không muốn cả hai phải đau khổ."
"Nhưng cuối cùng chỉ có mình chị đau khổ." Ngô Cẩn Ngôn cười. "Bởi vì anh ta vẫn thường xuyên có những mối quan hệ ngoài luồng."
Tần Lam im lặng...
Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên chống tay nằm dậy, hướng mắt nhìn thẳng vào nàng...
"Lam Lam... em nhất định sẽ yêu chị bằng tất cả những gì em có."
Tần Lam vòng tay ôm lấy cô...
Ngô Cẩn Ngôn trái tim giống như ngừng đập... bởi vì nàng đang ở rất gần... thực sự rất gần.
"Chị cũng mong như vậy."
"Chị tin em chứ?"
"Đương nhiên."
"Tin em... là tốt rồi." Ngô Cẩn Ngôn vuốt nhẹ tóc nàng. "Chị ngủ ngon."
Tần Lam không trả lời, bởi vì nàng đã ngủ...
Ngô Cẩn Ngôn nhích ra một chút, sau đó ngắm thật kỹ dung mạo của người kế bên. Ánh đèn ngủ màu cam nhạt phảng phất lên đôi mi cong dài của nàng... Khuôn mặt nàng thanh thuần bình yên đến lạ.
Tần Lam... dù là bây giờ hay nhiều năm sau... chị vẫn luôn vĩnh viễn hoàn hảo như thế...
***
Các sinh viên khoa Văn bởi vì sự xuất hiện của bạn học Ngô nên rất náo nhiệt. Tiếng cười nói vang rộn cả một quãng đường.
Khương Tử Tân liếc nhìn Tần Lam ngồi ở ghế cạnh cô, sau đó ngăn không được mà nhắn tin: Có người yêu là lão sư thật tốt nhỉ?
Ngô Cẩn Ngôn đọc xong tin nhắn, lập tức trừng mắt nhìn nàng.
"Tần lão sư, cô muốn uống nước không?" Nam sinh ngồi ghế trên nhổm người dậy tính đưa cho nàng một chai nước. Bởi vì nghe nói Tần lão sư đã chia tay bạn trai, cho nên hắn muốn nhân cơ hội thử sức một chút.
Nào ngờ Tần lão sư lại có bạn gái... hơn nữa còn là một tiểu cô nương dữ dằn...
***
Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt tối đi, lập tức giơ tay như muốn đánh nam sinh nọ: "Quay lên ngay, tán tỉnh Tần lão sư coi chừng ta cắt lưỡi ngươi."
"..."
Lần này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngô Cẩn Ngôn...
Tần Lam ho nhẹ một tiếng: "Đừng để ý Ngô Cẩn Ngôn làm gì, mọi người tiếp tục công việc của mình đi."
Ở một bên, Khương Tử Tân che miệng cười đến chảy cả nước mắt.
Ngô Cẩn Ngôn ơi là Ngô Cẩn Ngôn... dù cho ngươi có trưởng thành tới đâu, thì cái tính tiểu bá vương sớm đã ăn sâu vào xương tủy ngươi rồi.
***
Lần này mọi người lại tiếp tục dựng lều cắm trại trên núi. Sau khi ăn uống no say, Ngô Cẩn Ngôn một lần nữa được đám đông xướng tên đề nghị hát một bài.
Bạn học Ngô nhận lấy đàn từ phía Tần Lam, khẽ nở nụ cười.
Tần Lam đỏ mặt xoay đi.
"Ngô Cẩn Ngôn, năm nay hát bài nào vui hơn một chút được không? Bởi vì năm ngoái ngươi làm mỹ nhân khoa Văn của chúng ta khóc đến lê hoa đái vũ." Một nam sinh mạnh miệng lên tiếng.
"Phải đấy." Mọi người hô hào đồng tình.
Ngô Cẩn Ngôn hào sảng cười, sau đó gật gật đầu: "Được, ta sẽ chọn bài vui hơn năm ngoái."
Chỉnh lại dây đàn, Ngô Cẩn Ngôn vẫn là nhìn qua Tần lão sư nhoẻn miệng cười. Sau đó cúi đầu hát:
Lắng nghe mùa đông qua
Em thức giấc giữa tháng năm nào?
Em nghĩ, em chờ, em mong đợi
Nhưng tương lai nào có được an bài trước?
Mây mờ giăng kín ngoài cửa xe
Tương lai có người vẫn sẽ đợi em
Nhìn trái, nhìn phải rồi nhìn lên phía trước
Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ trước khi đến với em?
Rồi em sẽ gặp được ai?
Em sẽ phải nói gì đây?
Người em vẫn chờ, tương lai còn cách em bao xa nữa?
Nghe tiếng gió từ phía tàu điện ngầm và từ biển người ấy
Em xếp hàng đứng đợi, nắm trong tay chiếc vé mang con số tình yêu...
Lại một đêm trăng sáng nữa... giọng hát của Ngô Cẩn Ngôn đem mọi người bước vào mộng cảnh...
Những hồi mộng cảnh không biết của riêng ai?
***
Ngồi tới tận khuya, mọi người mới dần tản về lều trại của mình.
Ngô Cẩn Ngôn không trở về ngay, mà một mình tới vách đá gần khu cắm trại, sau đó ngẩng đầu nhìn trời cao...
"Còn chưa chịu quay về?"
Tần Lam vừa nói vừa lại gần ngồi xuống cạnh cô. Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười khoác vai nàng, để nàng dựa đầu lên vai mình.
"Chị biết không, em đang nghĩ tới lần đầu tiên gặp chị, sau đó là lần đầu tiên đi dã ngoại cùng khoa Văn, và lần đầu tiên ngồi nói với chị về chòm sao Bắc Đẩu."
Tần Lam cũng cười: "Truyền thuyết chòm sao Bắc Đẩu của em thực sự rất vui."
"Đương nhiên rồi, bởi vì có thể khiến chị cười, cho nên em mới dụng tâm tấu hài đấy."
Không gian một lần nữa chìm vào tĩnh lặng...
"Cẩn Ngôn, cảm ơn em."
"Vì điều gì?"
"Vì em đã xuất hiện... vì em đã kiên nhẫn tìm chị..."
"Cẩn Ngôn, cảm ơn vì chị đã gặp được em."
Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn Tần Lam, mà nàng cũng đang nhìn cô...
Cuối cùng, Ngô Cẩn Ngôn tiến lại gần, đem môi nàng hòa cùng với cảm xúc của cả hai...
Em không cần kì trân dị bảo, càng không cần vàng bạc châu báu...
Em chỉ cần đời này có chị mà thôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...