Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Ngô Cẩn Ngôn suy đi tính lại cả buổi sáng, rốt cuộc cũng đưa ra một quyết định. Bởi vậy nhân khi giúp Tần Lam xếp quà Tết lên xe, cô vuốt nhẹ mái tóc nàng, nói:

"Lam Lam, chị không cần phải về sớm đâu. Bởi vì năm mới này... em sẽ không đón ở Trung Quốc."

Tần Lam tròn mắt nhìn: "Vì sao?"

"Em nghĩ... mình nên đi du lịch một thời gian, thuận tiện chụp thật nhiều ảnh cho thỏa nỗi nhớ." Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười. "Trước khi đi học một tuần em sẽ trở về, được chứ?"

Tần Lam chần chừ...

"Thôi nào, em nhất định sẽ mua quà cho chị mà." Ngô Cẩn Ngôn giống như mèo nhỏ cạ cạ lên vai nàng. "Mặc dù rất nhớ chị... nhưng dù sao em cũng được thõa mãn đôi chân."

"..."

"Nhé." Chớp chớp mắt.

"Em đi một mình?" Tần Lam ngập ngừng hỏi.

"Chứ chị nghĩ là mấy mình?" Ngô Cẩn Ngôn chống nạnh đành hanh. "Yên tâm đi, chỉ có mình em thôi. Nào ai dám cướp bạn học Ngô bé nhỏ của Tần lão sư cơ chứ?"

"Dẻo miệng."

"Như vậy là đồng ý rồi nhé." Ngô Cẩn Ngôn nhéo nhéo má nàng. "Em nghĩ mình sẽ đi tìm mẹ luôn. Dù sao... em cũng cần lắng nghe nhiều chuyện."

Tần Lam hơi giật mình, nàng biết với bản tính thiếu kiên nhẫn của cô. Khi gặp mẹ không xảy ra xung đột mới lạ.

"Chị đừng lo cho em, em nhất định sẽ bình tĩnh." Như đọc được suy nghĩ trong mắt nàng, Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng. "Em đã quyết rồi, để xứng đáng với chị, em nhất định sẽ tự hoàn thiện mình."

Vĩnh viễn như vậy.

***

Tần Lam đi rồi, Ngô Cẩn Ngôn cả ngày chán nản ôm điện thoại. Khi thì chơi game với Hổ Phách, khi thì lướt lướt bảng tin trong vô thức.

Rốt cuộc sau một thời gian gắt gao đấu tranh tư tưởng, cô mới nhấc điện thoại lên gọi cho mẹ.

"Cẩn Ngôn." Đầu dây bên kia, Thẩm Nhược Nhược giọng nói sáu phần dè dặt. Phỏng chừng vẫn chưa tin người gọi tới là Ngô Cẩn Ngôn.


Ngô Cẩn Ngôn cắn môi, ngập ngừng một hồi lâu mới có thể thốt ra chữ: "Mẹ."

"Con sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Mẹ đang ở đâu?" Ngô Cẩn Ngôn cay đắng hỏi. "Con rất nhớ mẹ."

Đầu dây bên kia im lặng.

Ngô Cẩn Ngôn vô thức rơi nước mắt.

"Mẹ đang tham dự triển lãm ảnh ở Pháp."

"Con tới đó với mẹ nhé." Ngô Cẩn Ngôn giọng nói lạc đi. "Mẹ nhé."

Thẩm Nhược Nhược nghe tiếng con gái khóc, trái tim giống như có ai đó bóp nghẹt: "Đương nhiên là được. Hai mẹ con chúng ta sẽ cùng đón năm mới."

Ngắt điện thoại, Ngô Cẩn Ngôn thu mình lại một góc, bó gối ngồi trên sofa, nước mắt như trân châu từng giọt lăn xuống.

Cô không muốn trở về Ngô gia. Bởi vì nơi đó... khiến cô có cảm giác mình đã trở thành người thừa...

***

Ngô Cẩn Ngôn đặt chân xuống nước Pháp khi chỉ cách giao thừa một tuần. Thẩm Nhược Nhược lại gần ôm chặt lấy cô.

"Cẩn Ngôn, mẹ xin lỗi..."

"Mẹ không cần ai phải xin lỗi ai cả." Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước. "Con nghĩ... nếu như ba mẹ không có duyên... thì cho dù con có cố gắng giữ gìn tới đâu, chuyện chia tay cũng là chuyện sớm muộn."

Thẩm Nhược Nhược cảm động: "Con trưởng thành rồi."

Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu: "Con vẫn chưa trưởng thành, chỉ là nghĩ thông rồi mà thôi."

Với lại... con cần phải sống có suy nghĩ, bởi chỉ như vậy con mới có thể bảo vệ được tình yêu của con và Tần Lam.

***

Ngô Cẩn Ngôn trở về khách sạn cùng Thẩm Nhược Nhược. Mà Thẩm Nhược Nhược bởi vì bận công việc, cho nên nhanh chóng ly khai con gái, hẹn tối nay trở về sẽ đưa cô đi chơi.


Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ chiều. Như vậy có nghĩa ở Trung Quốc đang là mười một giờ đêm.

Nàng đã ngủ chưa?

Bạn học Ngô gửi cho nàng một đoạn voice: "Thần tiên tỷ tỷ đã ngủ hay chưa?"

Thật không ngờ rất nhanh điện thoại của cô liền đổ chuông. Mà người gọi video không ai khác chính là Tần lão sư.

Ngô Cẩn Ngôn vui vẻ bắt máy: "Lam Lam."

Tần Lam nhoẻn miệng cười: "Gặp mẹ rồi chứ?"

"Em đã gặp rồi, nhưng mẹ có việc bận nên đi trước. Em thực sự rất buồn chán."

"Nghe lời chị... khi nói chuyện với mẹ không được tức giận, không được bỏ đi. Nhớ chưa?"

"Em biết mà." Ngô Cẩn Ngôn chu chu môi. "Nói thế nào nhỉ? Em hiện tại đang ở Paris... có phải hay không tình đầu của em cũng ở nơi này?"

"Không có, tình đầu của em đang ở thành phố X." Tần Lam đáp.

"Không phải, là ở Paris. Lát nữa em nhất định sẽ đi tìm cô ấy."

"Vậy ngộ nhỡ tìm được rồi... thì người ở thành phố X biết làm sao đây?"

"Người ở thành phố X, coi như phong làm chính thê đi." Ngô Cẩn Ngôn da mặt dày không thiếu lời chọc ghẹo nàng. "Xin hỏi Tần Tiểu Lam đây muốn làm chính thê, hay muốn làm tình đầu?"

"Làm tình đầu được gì không?"

"Được bạn học Ngô ghi nhớ cả đời."

"Vậy... chị chọn cả hai." Tần Lam giả bộ suy tính, sau đó đưa ra kết luận cuối cùng.

"Êyy, Lam Lam, chị không được chơi kì." Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi. Sau đó sực nhớ ra một chuyện liền hỏi: "Vì sao chị lại ngủ muộn như vậy?"

"Chị chờ em gọi."


"..."

Tần Lam thấy khuôn mặt hốt hoảng của cô, cười thành tiếng: "Em như vậy là có ý gì?"

"Giả sử em không gọi thì sao?"

"Chị biết em nhất định sẽ gọi."

Ngô Cẩn Ngôn chột dạ.

"Cẩn Ngôn, em hát cho chị nghe đi."

"Bây giờ?"

"Phải."

Ngô Cẩn Ngôn chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng đáp ứng: "Chị muốn nghe bài gì?"

"Chị muốn nghe em hát Cây Sơn Trà."

"Đang yên đang lành... nghe bài đấy buồn lắm." Ngô Cẩn Ngôn lại nhớ năm ngoái nàng vì mình hát bài này mà khóc. "Em không muốn làm chị khóc đâu."

Tần Lam đôi mắt long lanh: "Nhưng chị muốn nghe."

"Vậy... chị đừng có khóc đấy nhé."

"Được."

Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng bắt đầu hát.

Tần Lam chầm chậm khép mi. Cả ngày đi lại nhiều khiến nàng mệt mỏi, bởi vậy rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng điện thoại vô thức rơi sang một bên... Mà Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng ngủ quên rồi, khẽ mỉm cười thì thầm qua điện thoại: "Cả thế giới của em... ngủ ngon nhé."

***

Ngô Cẩn Ngôn để lại lời nhắn cho Thẩm Nhược Nhược, sau đó xách máy ảnh lên ra ngoài bay nhảy.

Cô không biết mình đã đi bao lâu... chụp bao nhiêu bức ảnh... Chỉ cho tới khi Paris sáng rực trong ánh đèn, cô mới dừng chân trước tháp Eiffel.

"Lam Lam, tới tận bây giờ em vẫn đang nghĩ chúng ta đến với nhau thực giống một giấc mơ..." Ngô Cẩn Ngôn nhìn quán cà phê cũ, hình bóng nàng năm đó một khắc cô vẫn không quên. "Bất quá nếu quả thực đây là một giấc mơ... vậy thì em vĩnh viễn không muốn thức dậy."


Chỉ cần có chị, em vĩnh viễn không muốn thức dậy.

***

Kết thúc kì nghỉ Tết, Ngô Cẩn Ngôn và Thẩm Nhược Nhược tình cảm mẹ con rốt cuộc cũng tiến bộ không ít.

"Cẩn Ngôn... sau này đừng giận ba con, nhé."

Thẩm Nhược Nhược đích thân tiễn con gái, trước khi cô bước vào trong, khẽ níu tay cô lại dặn dò.

"Vì sao ạ?" Ngô Cẩn Ngôn mặc nhiên chưa thể thích nghi với chuyện ba cô có người phụ nữ khác, hơn nữa còn có con riêng.

"Bởi vì... lỗi là do mẹ." Thẩm Nhược Nhược mỉm cười. "Dù sao mẹ cũng xin lỗi con. Bởi vì ba mẹ không cho con được hạnh phúc."

Ngô Cẩn Ngôn không đáp... Hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng: "Mẹ... con yêu mẹ."

Thẩm Nhược Nhược thảng thốt. Hình như đây là lần đầu tiên bà nghe chính miệng con gái mình nói ra lời này.

"Mẹ cũng yêu con." Thẩm Nhược Nhược ôm cô vào lòng, sau đó xoa xoa lưng. "Nhớ giữ gìn sức khỏe. Hai năm nữa khi con tốt nghiệp, mẹ nhất định sẽ trở về."

"Con chờ mẹ."

***

Mà lúc này ở thành phố S, Tần Lam đang dọn dẹp nhà cửa...

Đứng trước phòng ngủ của Ngô Cẩn Ngôn, nàng hơi chần chừ nhưng rồi cũng bước vào.

"Thật là một đứa trẻ khiến người khác lo lắng."

Nguyên lai Tần lão sư thốt ra câu này, cũng bởi vì bạn học Ngô rõ ràng rời khỏi nhà một thời gian, thế nhưng đến cái chăn cũng không gấp tử tế. Chỉ tùy tiện gói lại rồi đặt ở đầu giường.

Rốt cuộc nàng vẫn phải đích thân sắp xếp mọi thứ thật ngăn nắp.

Hoàn thiện phần giường chiếu, Tần Lam dọn tới bàn học...

Bức tranh kẹp sau góc bàn làm phân tán sự chú ý của nàng...

Tần Lam do dự nhưng rồi cũng cầm lên giở ra xem. Đó là bức tranh vẽ một người con gái, bên dưới là chữ kí của Ngô Cẩn Ngôn cùng dòng văn nắn nót: Em nhất định sẽ tìm ra chị, nữ thần.

Tần Lam bật cười.

Chỉ có điều nàng không ngờ... nhiều năm sau... bức tranh ấy lại trở thành món đồ định tình duy nhất cả đời không thể quên...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận