Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở

Khi ba người tới sân bay, một đám đông khác có vẻ như đã tụ tập từ sớm.

Giữa đám đông, lại lấp ló một bóng hình xinh đẹp...

"Ngô Cẩn Ngôn..."

Nào ngờ 'bóng hình xinh đẹp' ấy vừa nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn, bao nhiêu hình tượng đều bay màu hết. Trực tiếp xuyên qua dòng người, lao tới nhảy lên người cô.

Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng đỡ lấy nàng.

"Tiêu Lục Ninh, ngươi bao giờ mới chịu bỏ cái tật này vậy?"

Oán trách một câu, nào ngờ Tiêu Lục Ninh không những không nhảy xuống, trái lại còn thơm một cái lên môi Ngô Cẩn Ngôn.

"Khụ..." Tô Thanh đứng ở một bên biết ý ho một tiếng.

Ngô Cẩn Ngôn giật mình, chột dạ nhìn qua Tần Lam... Thấy sắc mặt nàng đang trắng bệch...

"Xuống ngay." Ngô Cẩn Ngôn toàn thân run lẩy bẩy. Tần Lam mà nổi giận

... cô chết chắc.

"Không." Tiêu Lục Ninh ương bướng bĩu môi.

Ngô Cẩn Ngôn thả tay.

"F***, Ngô Cẩn Ngôn, ngươi là cẩu tiểu tử."

Tiêu Lục Ninh giậm giậm chân vài cái. Dáng vẻ thực khiến người ta muốn hảo cưng nựng.

Nhưng mà trong đó trừ bạn học Ngô.

***

Ngô Cẩn Ngôn lùi về phía Tần Lam, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, sau đó viết lên vài chữ.


Đừng giận.

Cô thấy Tần Lam mặt không đổi sắc, nhu thuận gật gật vài cái lấy lệ.

"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi bây giờ vì lý do gì mà bỏ bê anh em rồi?" Hứa Khải nhìn Ngô Cẩn Ngôn, đương nhiên lại nhìn qua mỹ nhân đứng bên cạnh cô. "Em gái nào kia? Không phải 'bạn giường' mới của ngươi đấy chứ? Không ngờ ngươi có người đẹp bên cạnh nhưng không chia cho anh em cùng thưởng thức."

Hằng hà sa số những lời ô uế được phun ra khiến Tần Lam thiếu điều xoay gót bỏ về...

Có vẻ như nàng vẫn chưa hiểu hết Ngô Cẩn Ngôn...

"Khốn nạn thân tôi..." Ngô Cẩn Ngôn than một tiếng trong lòng. "Hứa Khải, ngươi coi chừng cái miệng của mình."

"Em gái xinh đẹp, tên gì thế?" Bất quá vài tên sắc lang đằng sau bắt đầu lên tiếng chọc ghẹo, một vài người còn tiến tới chạm vào tay nàng. "Cho anh xin số."

"Lăng Trung, ngươi bỏ cái móng heo của mình ra khỏi nàng." Ngô Cẩn Ngôn hoàn toàn để Tần Lam lại sau lưng. "Các ngươi... nơi này không tiện, tới nhà hàng nói chuyện tiếp."

"Vẫn là Cẩn Ngôn an bài thỏa đáng a..."

"Dù sao ngươi vẫn nên giới thiệu em gái xinh đẹp cho ta."

Từng tốp người lần lượt rời khỏi. Mà Tô Thanh cũng kéo vali giúp Tiêu Lục Ninh.

Tiêu Lục Ninh nhìn Tần Lam đi phía trước, không ngăn được mà hỏi: "Tô Thanh, cô gái đó..."

"Bạn gái của Ngô Cẩn Ngôn đấy."

Tiêu Lục Ninh thở dài: "Thảo nào..."

"Bất quá nàng không giống đám lêu lổng chúng ta đâu. Nàng là lão sư trường đại học S. Nàng có học thức."

"Ngô Cẩn Ngôn... khẩu vị mặn như vậy?"

"Còn nhớ nữ thần trong mộng của cậu ta không?"

"Là nàng?"


Tô Thanh gật đầu. Tiêu Lục Ninh trong lòng khẽ run: "Thảo nào có thể tương tư ngần ấy năm... Ta cảm thấy cô gái đó quả thực thoát tục không giống người thường. Càng không giống chúng ta."

"Điều đó là đương nhiên. Xếp chung một chỗ với chúng ta thực sự quá ủy khuất." Tô Thanh nhún vai. "Cho nên ta nghĩ lát nữa nên khâu miệng đám người Hứa Khải cùng Lăng Trung lại. Hai tên khốn nạn."

***

Mà lúc này, bạn học Ngô đáng thương đang phải lấm lét đi bên cạnh nàng.

"Lam Lam."

"Chị đây."

"Chị... không sao chứ?"

"..."

Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng không trả lời, muốn bước lại gần toan khoác vai, lại bị nàng khéo léo tránh được.

Ngô Cẩn Ngôn buồn bực: "Nhưng cũng đâu phải do em?"

Tần Lam bấy giờ chỉ khẽ nói: "Đừng nháo."

***

Trên đường đi, không khí trong xe rõ ràng bị phân chia thành hai phần.

Nguyên lai bên dưới, Tô Thanh và Tiêu Lục Ninh vô cùng náo nhiệt... Còn bên trên, Ngô Cẩn Ngôn và Bạch nguyệt quang Tần Lam phỏng chừng có cạy răng cũng không nói nửa lời.

"Cẩn Ngôn, người ta về nước vào đúng dịp Tết... Cẩn Ngôn đưa người ta về thành phố T như lúc trước đi." Tiêu Lục Ninh mặc dù biết Tần Lam là bạn gái của Ngô Cẩn Ngôn, song vẫn tai quái bày trò chọc ghẹo.

"Đưa ngươi về? Tốn cơm." Ngô Cẩn Ngôn cười đáp.


"Tốn cơm? Này... chúng ta có thể ăn cái khác ngoài ăn cơm mà."

Nói xong còn hào phóng bồi thêm một cái đường vẽ kéo dài khắp cơ thể nuột nà.

Ngô Cẩn Ngôn muốn thổ huyết: "Tiêu Lục Ninh, ta sắp quẳng ngươi ra khỏi xe rồi đấy."

"A. Từ bao giờ ngươi lại cai món này? Chẳng phải ăn thịt là sở trường của ngươi sao?" Tiêu Lục Ninh không chớp mắt.

Tần Lam khép mi không muốn nghe.

"Ninh Ninh, người ngồi bên cạnh ta là người yêu của ta." Ngô Cẩn Ngôn hừ lạnh. "Ngươi miệng lưỡi thu liễm lại chút đi."

"Thế à?" Tiêu Lục Ninh giả bộ không biết, cười nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, em xin lỗi nhé."

"Không sao." Tần Lam che giấu tâm tư trả lời.

"Ngươi định bao giờ đi?" Ngô Cẩn Ngôn gợi chuyện hỏi.

"Không rõ thời gian, khi nào thích thì về."

Mặc dù xưng hô có phần mất trật tự, song thực ra Tiêu Lục Ninh hơn Ngô Cẩn Ngôn ba tuổi, năm nay nàng hai mươi hai xuân xanh. Hiện tại đang làm geisha cho một quán cà phê tại Nhật Bản. (*Geisha là gì thỉnh chư vị lên gg nha:v)

Tô Thanh bĩu môi: "Để ngươi ở đây chỉ tổ chật đất."

"Khi nào quá chật ta sẽ tìm Cẩn Ngôn, nhỉ?" Tiêu Lục Ninh hướng Ngô Cẩn Ngôn cười đến xán lạn. "Thật không ngờ đứa nhỏ này như vậy lại đỗ được đại học. Chị gái xinh đẹp, chị là động lực của cậu ta đấy."

Tiêu Lục Ninh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lam, không khỏi ganh tỵ. Dù sao nàng cũng một thân khí chất thoát tục hơn mình.

Ngô Cẩn Ngôn có chút đau đầu: "Ninh Ninh, nếu không phải vì ngươi đã lâu mới trở về, thú thực ta cũng không muốn đến làm gì."

"Thấy chưa Thanh Thanh, ta đã nói Ngô Cẩn Ngôn muốn tách khỏi hội mà." Tiêu Lục Ninh khinh bỉ, nàng thừa biết lý do tại sao Ngô Cẩn Ngôn trở nên như vậy.

Còn không phải vì Tần Lam ư?

Tô Thanh nhún vai làm như không liên quan tới mình.

***

Ngô Cẩn Ngôn phải chật vật lắm mới dùng xong bữa trưa. Đợi mọi người ăn uống xong xuôi, cô mới trịnh trọng lên tiếng: "Đám người các ngươi lúc nãy miệng lưỡi ba hoa với đại tỷ ngồi cạnh ta, bây giờ lập tức xin lỗi ngay đi. Đây là Tần Lam, người Ngô Cẩn Ngôn ta yêu nhất cuộc đời này."

"Đùa à?" Một vài người tròn mắt nhìn.


"Các ngươi còn nhìn nàng, coi chừng ta móc mắt đem cho cá ăn." Ngô Cẩn Ngôn thực nhịn không nổi mà. Từ sáng đến giờ mang nàng ra ngoài, đi tới đâu cũng đều là ánh mắt như muốn lột da tróc thịt nàng.

"Cô nương xinh đẹp, lời Ngô Cẩn Ngôn nói có phải không?" Một người hướng Tần Lam hỏi. Mà nàng chỉ lịch sự gật đầu.

"Mẹ nó... gái xinh đã hiếm nay còn yêu nhau. Thử hỏi anh em chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lăng Trung tiếc nuối lắc lắc đầu. Nhìn Tần Lam phơi phới như vậy... hắn quả thực rất không đành lòng.

Nhưng mà... anh em chơi với nhau lâu ngày, đương nhiên rất tôn trọng quy tắc không động tới vợ bạn.

Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng, mà Tần Lam trước sau tới một ánh mắt cũng không dành cho cô.

Giận rồi?

"Hôm nay tới đây thôi, ta xin phép cáo lui a. Lần sau có thời gian chúng ta lại gặp mặt."

Sợ nàng ở lại không tiện, cho nên Ngô Cẩn Ngôn lập tức nâng ly rượu lên một hơi cạn sạch, sau đó nhanh nhanh chóng chóng nắm tay nàng rời khỏi nhà hàng.

***

Tần Lam kiên trì không nói tiếng nào...

Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn bàn tay vẫn đang nằm gọn trong tay mình, rốt cuộc cũng bật cười.

"Giận người ta mà vẫn để người ta nắm tay? Như vậy có được tính là kì quái không? Hả? Tần Tiểu Lam?"

Tần Lam ủy khuất nhìn cô: "Hôm nay chị thực sự rất khó chịu."

Bạn học Ngô trái tim mềm nhũn.

"Thôi nào." Nhân lúc đường vắng không có ai để ý, Ngô Cẩn Ngôn thuận tiện hôn một cái lên má nàng. "Đừng giận em, nhé."

"Chị đâu có bao giờ giận em." Tần Lam thở dài một hơi. "Chỉ cần em đừng... đừng để người khác tùy tiện với mình... như sáng nay..."

Ngô Cẩn Ngôn thừa hiểu nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tiêu Lục Ninh hôn lên môi lúc sáng.

"Được, sau này nhất định sẽ không ai chạm vào. Chỉ có Tần Lam Lam thôi."

Tần Lam đỏ mặt.

Ngô Cẩn Ngôn trong lòng nở hoa. Nàng như vậy thật tốt, bởi vì cuối cùng trong lòng nàng đã có cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận