Ngô Cẩn Ngôn thức dậy, lúc này mới cảm thấy cánh tay của mình phi thường đau nhức. Song, tạm thời quên cái tay suýt nữa bị phế này đi, điều cô băn khoăn nhất vẫn là chuyện gia đình.
Cho tới thời điểm hiện tại, cô vẫn không thể tin ba mẹ cô như vậy mà lại trồng cho cô vài chiếc sừng. Cái gì mà mẹ kế? Cái gì mà đứa nhỏ kém cô tới 19 tuổi? Cái gì mà mẹ cô cũng có người đàn ông khác?
Lắc lắc cái đầu, Ngô Cẩn Ngôn rời giường. Bước ra ngoài làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị tới trường.
***
Tần Lam vẫn ở trong phòng làm việc, nguyên lai cả đêm hôm qua nàng phải dịch tài liệu để đem cho sinh viên tham khảo.
Xoa xoa đôi mắt có chút mỏi, theo thói quen nhìn đồng hồ. Phỏng chừng tầm này Ngô Cẩn Ngôn đã dậy rồi.
***
Ngồi ở ghế đối diện với nàng, Ngô Cẩn Ngôn vẫn có chút không thích ứng với việc bây giờ Tần Lam chính là bạn gái mình...
"Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?" Tần Lam đặt tô mì xuống trước mặt cô, ngăn không được mà điểm nhẹ lên đầu mũi một cái.
"Em đang nghĩ... có phải hay không chị thực sự đồng ý làm người yêu của em."
Cô biết Tần Lam là mẫu phụ nữ sống theo lễ tiết điển hình. Mà Trung Quốc hiện tại mặc dù không còn quá nhiều định kiến đối với tình yêu đồng tính giống như trước nữa. Song cũng không có nghĩa là không còn.
Cô chỉ lo cho Tần Lam. Khi nàng đưa ra quyết định đến với loại tình cảm này, cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ phải đánh đổi rất nhiều thứ...
Mà Ngô Cẩn Ngôn càng không ngờ... những gì cô nghĩ tới hôm nay, nhiều năm sau đó quả thực trở thành sự thật.
***
Tần Lam nhìn Ngô Cẩn Ngôn thập phần đăm chiêu, phản ứng đầu tiên là rơi vào trầm mặc, nhưng rồi cũng bật cười: "Có phải hay không, cùng nhau kiểm chứng là được thôi."
"Kiểm chứng?" Ngô Cẩn Ngôn nghi hoặc.
Tần Lam cười một cái, sau đó lại gần hôn lên má cô: "Bây giờ thì yên tâm ăn sáng được rồi chứ?"
Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người...
Nữ thần của cô, Bạch nguyệt quang của cô vừa mới chủ động hôn cô.
"Tần Tiểu Lam, thật không ngờ chị như vậy lại vô cùng phúc hắc." Khẽ cong khóe môi, Ngô Cẩn Ngôn lên tiếng tán dương nàng.
"Không phải đều vì em mà thay đổi sao?" Tần Lam miệng lưỡi trơn tru ngụy biện.
"Vâng vâng vâng." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. "Trưa nay chị có về nhà không?"
"Trưa nay... chị đi dùng cơm với Đàm Trác." Tần Lam hướng cô giải thích. "Lần trước cậu ấy hẹn chị sắp xếp một ngày rảnh để ăn bữa cơm cảm ơn."
Thùng giấm chua Ngô Cẩn Ngôn hơi bĩu môi. Cô bây giờ không cần phải ghen ngầm nữa rồi, trực tiếp thể hiện ra cho nàng biết luôn.
Tần Lam trông biểu cảm của cô, vẫn là nụ cười ôn nhu như cũ, nói: "Xong việc chị sẽ về ngay."
"Em cũng đâu có ý kiến gì?"
"Không phải tất cả đều ghi trên mặt rồi sao?"
"Ghi trên mặt?"
"Tần Lam, em đang giận chị đấy." Tần Lam dựa người vào sau ghế, đem toàn bộ suy nghĩ của Ngô Cẩn Ngôn trần trụi phơi bày ra ánh sáng.
"Nể phục." Ngô Cẩn Ngôn giơ ngón tay cái về phía nàng. "Vậy hẹn chị buổi tối gặp lại."
"Được."
Vừa nói chuyện, bạn học Ngô vừa dùng hết tốc lực để ăn xong bữa sáng, sau đó nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị đi học.
Đi được nửa đường... nghĩ ngần thế nào lại quay lại.
"Sao vậy?" Tần Lam ngờ vực nhìn cô.
Ngô Cẩn Ngôn hôn một cái lên môi nàng: "Em yêu chị.".
Bạn học Ngô nguyên lai hiện tại đã mất hết tiền đồ. Bây giờ chỉ hận không thể ôm nàng trong lòng cả ngày, cả ngày nói lời yêu thương.
Lại nói nếu hóa thân thành Vua chúa thời xưa, có lẽ Ngô Cẩn Ngôn sẽ trở thành hôn quân vì mỹ nhân mà bán nước mất.
***
Đàm Trác rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của Tần Lam...
"Từ lúc gặp nhau tơi giờ, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?" Tần Lam ngước mắt hỏi.
"Tiểu Lam ngươi nói rõ cho ta nghe. Ngươi có chuyện gì giấu chị em không?"
"Chuyện gì giấu chị em?" Tần Lam nhướn mày. "Không có."
"Ngươi nói thật chứ?" Đàm Trác không có ý định buông tha.
"Đàm Trác, hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần đi ăn cơm cùng nhau thôi. Những chuyện khác hãy đặt qua một bên được không?"
Đàm Trác nhìn nàng như vậy, mối nghi hoặc trong lòng càng dâng cao...
"Có phải ngươi và Ngô Cẩn Ngôn..."
"Đàm Trác." Tần Lam lên tiếng cắt ngang. "Trời đánh tránh miếng ăn."
"..."
"Bất quá sau này ta sẽ giải thích với mọi người."
Đàm Trác nghe nàng nói dứt lời, lập tức buông đũa: "Ngươi giải thích với ta trước đã. Nếu không... ta nuốt không nổi."
"Ngươi..." Tần Lam cứng họng tức giận. "Ngươi đừng ép người quá đáng."
"Tiểu Lam, ngươi còn coi ta là bạn không?"
"Ta đương nhiên vẫn luôn coi ngươi là bạn."
"Vậy ngươi nói cho ta nghe. Ngươi thế nào lại yêu đứa trẻ chưa chịu trưởng thành như Ngô Cẩn Ngôn?"
Tần Lam khép mi: "Đàm Trác, khi ta yêu Nhiếp Viễn, ngươi cũng chê. Bây giờ ta chấp nhận tình cảm của Cẩn Ngôn, ngươi lại nói em ấy chưa trưởng thành. Ngươi dựa vào đâu mà nói Cẩn Ngôn chưa trưởng thành?"
Nàng một hơi nói hết câu, mà Đàm Trác ngồi ở phía đối diện hồi lâu cũng không lên tiếng.
"Tiểu Lam... ta và mọi người không nỡ nhìn ngươi đau khổ... Ngươi so với ba người chúng ta... yếu đuối lương thiện hơn nhiều."
Tần Lam hít sâu một hơi: "Mau ăn cơm đi."
Đàm Trác thường ngày lạnh lùng kiêu ngạo, thế nhưng đối với Tần Lam... ngần ấy năm đều ôn nhu bảo vệ như thế.
Chỉ có điều... nàng đối với cô, vĩnh viễn là loại tình cảm bạn bè.
Hỏi cô có ghen tỵ với Ngô Cẩn Ngôn không?
Có!
***
Ngô Cẩn Ngôn nộp bản vẽ xong, sau khi rời khỏi lớp học liền vô thức cầm điện thoại lên xem.
Còn bốn ngày nữa là tới Giáng Sinh. Lại nghĩ về chuyện năm ngoái, cô tính đan tặng nàng chiếc khăn len. Cuối cùng vì đau khổ mà đem nó chuyển qua cho Trương Gia Nghê...
Dù sao năm nay cũng khác rồi, cô có thể đường đường chính chính tặng quà nàng mà không sợ ai tranh mất.
Nghĩ tới đây, Ngô Cẩn Ngôn khóe môi không ngăn được mà nâng lên nét cười.
***
"Tối nay đi uống rượu chút không?"
Khương Tử Tân và Hổ Phách thấy bạn học Ngô ngây ngây ngẩn ngẩn đứng trước cổng trường, thuận tiện vui vẻ nắm tay nhau tới hỏi.
"Uống rượu? Đột nhiên uống rượu làm gì?"
"Ta còn chưa đòi ngươi khao Tần lão sư thì thôi." Khương Tử Tân bĩu môi.
"Khao cái đầu ngươi." Ngô Cẩn Ngôn hừ lạnh. "Ta định rủ hai người đi mua quà Giáng Sinh."
"Được, dù sao ta và tiểu Hổ cũng đang rảnh." Khương Tử Tân rất nhanh đồng ý, sau đó lôi kéo Hổ Phách, đợi Ngô Cẩn Ngôn lấy xe rồi cùng nhau tới trung tâm mua sắm.
***
"Này... kia không phải là tình địch của ngươi sao?"
Nguyên lai trái đất cũng thật tròn. Mới đó mà thùng giấm chua Ngô Cẩn Ngôn đã gặp Tần Lam và Đàm Trác rồi.
Ngô Cẩn Ngôn híp mắt nhìn hai người khoác tay nhau, sau đó nhún vai một cái: "Dù sao ta rất có lòng tin với Bạch nguyệt quang của ta."
"Bạn học Ngô không ghen, thật đúng là chuyện lạ." Hổ Phách thản nhiên quăng một câu.
"Im miệng im miệng im miệng. Đi mua quà." Ngô Cẩn Ngôn tức giận đi về hướng khác, tránh việc để nàng nhìn thấy.
Tần Lam... lát nữa về nhà em sẽ tận lực đòi chị bồi thường.
Đi quanh vài vòng, rốt cuộc bạn học Ngô cũng chọn mua tất đôi để làm quà Giáng Sinh tặng nàng. Đơn giản vì vật này không cần tốn nhiều chi phí, điều quan trọng còn có thể gia tăng tình cảm. (Em Nãi nhắc nhở: Chúng ta có thể tham khảo a~ =)))))
Sau khi đưa Khương Tử Tân và Hổ Phách về trường, Ngô Cẩn Ngôn cũng ôm theo hạnh phúc về nhà tìm mỹ nhân.
***
"Tần lão sư nấu món gì mà thơm vậy a~?"
Ngô Cẩn Ngôn tiến vào trong bếp, nguyên lai có thể đường đường chính chính làm việc mình hằng mong ước...
Đó là vòng tay ôm nàng từ phía sau...
Tần Lam bị ôm có chút bất ngờ, thế nhưng cũng không nỡ đẩy cô ra. Nàng cười, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng cô: "Chị vừa nấu cơm thì em trở về. Cái mũi cũng thật là thính."
"Đương nhiên." Ngô Cẩn Ngôn chỉ cần một cái ôm và một miếng thịt từ nàng cũng có thể trở nên vui vẻ. "Lam Lam, đoán xem hôm nay em đã nhìn thấy gì?"
"Nhìn thấy gì?"
"Chị và Đàm tỷ tỷ, hai người hảo thân mật khoác tay." Giận dỗi.
Tần Lam bật cười thành tiếng: "Em còn ghen với cả Đàm Trác?"
"Tại sao không? Chị lớn lên xinh đẹp như vậy, em đều phải để ý trước sau." Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi, dụi dụi đầu vào hõm vai nàng, thuận tiện cảm nhận mùi hương thơm nhẹ khiến đầu óc thanh thản.
"Ngốc. Chị và Đàm Trác không thể đâu." Tần Lam nhàn nhạt trả lời. "Em lỏng một chút đi, chị sắp không cử động được nữa rồi."
"Không cử động được cũng không cần cử động." Ngô Cẩn Ngôn tranh thủ hôn một cái lên má nàng. "Lam Lam, em yêu chị."
"A... chị cũng yêu em."
"Nếu yêu em thì phải bồi thường đi."
"Bồi thường?"
"Phải, bồi thường phí tổn thất tâm hồn." Ngô Cẩn Ngôn nũng nịu. "Bởi vì chị và Đàm tỷ tỷ ở nơi công cộng khoác tay, còn ngay trước mắt em nữa."
Tần Lam bất lực trước lập luận kì lạ của đứa nhỏ Ngô Cẩn Ngôn, sau đó nhẹ nhàng xoay người hôn một cái lên trán cô: "Vậy được chưa?"
"Chị nào có phải mẹ em mà hôn trán." Ngô Cẩn Ngôn mặt dày chỉ chỉ vào môi. "Ở đây đi."
Tần lão sư da mặt mỏng đáng thương lắc lắc đầu.
"Đi mà..."
Ngô Cẩn Ngôn chu chu môi. Mà Tần Lam rốt cuộc cũng không còn cách nào khác, đành chậm rãi áp môi mình lên môi cô.
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng cười thầm. Sau này vẫn nên tranh thủ nhiều hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...