Những ngày tiếp theo, Ngô Cẩn Ngôn tới câu lạc bộ kịch đều như vắt tranh. Khi thì mang đồ ăn vặt, lúc lại xách đủ loại nước giải khát. Tất nhiên sự nhiệt tình của cô đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, bởi chẳng ai đang yên đang lành bỗng trở nên xông xáo, năng nổ như thế.
Một thành viên đánh liều chọc vào cánh tay Trương Gia Nghê, sau đó ghé miệng thì thầm:
"Này, tiểu Nghê. Cô bé Ngô Cẩn Ngôn đó... không phải là có tình ý với cậu đấy chứ?"
"Coi chừng có ngày cái miệng của cậu gây ra họa." Trương Gia Nghê hơi cau mày, bình tĩnh phủ nhận. "Không có chuyện đấy đâu. Chẳng qua em ấy là một cô bé nhiệt tình thôi."
Nói xong, nàng vô thức nhìn về phía Ngô Cẩn Ngôn - nhân vật tâm điểm đang vui vẻ trò chuyện với mọi người. Mà cô gái xinh xắn bắt gặp ánh mắt của nàng cũng nhoẻn miệng cười rồi vẫy tay.
***
Tối ngày thứ bảy, bạn học Ngô đã sửa soạn quần áo từ rất sớm, trang điểm tỉ mỉ và ngắm mình trong gương tới mức suýt mòn mới yên tâm ra ngoài.
Hổ Phách vừa uống nước vừa đi ngang qua cô, tiếp theo bỗng dừng lại thủ thỉ:
"Ngô Cẩn Ngôn, sao hôm nay cậu điệu đà thế? Chẳng lẽ cậu tia được chị gái nào ư?"
"Cậu im đi." Ngô Cẩn Ngôn chột dạ nhìn quanh một lượt. Bấy giờ Minh Ngọc đang đọc sách, Trầm Bích đang bấm điện thoại, thấy chẳng ai để ý cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hổ Phách nhún vai, chẳng những không biết điều mà còn liều lĩnh hỏi thêm: "Cậu không định đơn phương Tần lão sư nữa sao?"
"Tổ sư, cậu im miệng lại ngay cho tớ." Ngô Cẩn Ngôn đá Hổ Phách một cái, sau đó giơ ngón giữa về phía cô bạn. "Chắc là đêm nay tớ sẽ ở ngoài, cậu báo đội trực ban là tớ đang ngủ nhé."
Sau đó chỉ chỉ vào chiếc giường đã được ngụy trang bằng hằng hà sa số các loại chăn gối, mặc kệ Hổ Phách nhìn theo bằng cặp mắt kinh ngạc.
***
Ngô Cẩn Ngôn tới quảng trường khi đồng hồ điểm tám giờ kém mười. Chẳng mấy chốc đã tìm được địa điểm mà cả hai thống nhất với nhau.
Càng đến gần, bóng dáng xinh xắn càng trở nên rõ ràng trước mắt cô.
Trương Gia Nghê mặc chiếc váy đông xuân màu trắng, bên ngoài khoác lớp áo khoác mỏng. Mái tóc được buộc lại đằng sau bằng một sợi dây nịt và đang đứng quay lưng về phía cô.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Ngô Cẩn Ngôn bỗng lỡ nhịp. Mặc dù biết thật tội lỗi nhưng cô đã nghĩ đó là Tần Lam.
Cô lầm bầm chửi rủa bản thân rồi chậm rãi tiến về phía nàng. Đúng lúc đó, "Tần Lam" cũng xoay người lại nhìn cô, nhoẻn miệng cười gọi:
"Cẩn Ngôn."
Nụ cười và giọng nói của nàng càng thêm khẳng định cho ý tưởng tồi tệ thoáng vụt qua trong óc cô. Ngô Cẩn Ngôn ngượng ngùng dừng bước vì không biết phải ứng xử với nàng thế nào trong tình huống tréo ngoe này.
Thấy cô sững sờ, Trương Gia Nghê vội huơ tay gọi: "Cẩn Ngôn" lần nữa và khẽ hỏi: "Em không sao chứ?"
"A... vâng." Ngô Cẩn Ngôn cười méo xệch. "Em không sao ạ. Em đang nghĩ mình đến sớm thế này mà học tỷ đã ở đây. Chị đến lâu chưa? Đã ăn gì chưa?"
"Chị cũng vừa mới tới, chị ăn rồi." Trương Gia Nghê lần lượt trả lời các câu hỏi của bạn học Ngô, xong xuôi mới thắc mắc phần mình. "Còn em?"
"Em cũng ăn rồi."
"Vậy chúng mình đi thôi."
"Vâng."
Ngô Cẩn Ngôn lầm lũi bước bên nàng. Cảm xúc lẫn tâm trí đều chưa ổn định. Cô buồn bực vì đã nhầm nàng với người trong mộng, trong khi nàng là một cô gái tốt, và nàng vốn chẳng phải bản sao của ai.
"Học tỷ."
Nghe gọi, Trương Gia Nghê lập tức cười đáp: "Ơi."
"Hôm nay chị xinh lắm."
Nàng ngượng ngùng đấm nhẹ cánh tay cô.
"Em nịnh chị chứ gì?"
"Không đâu."
"Vậy thường ngày chị xấu ư?"
"Lúc nào chị cũng xinh, nhưng ý em là tối nay chị chói mắt hơn nhiều." Ngô Cẩn Ngôn lẩm bẩm. "Chị là Gia Nghê, là học tỷ Trương Gia Nghê."
***
Cả hai thống nhất chọn phim hành động. Sau đó chia nhau đi mua bắp và nước. Mãi tới khi phim chuẩn bị bắt đầu mới bước vào phòng chiếu.
Gia Nghê mỉm cười nói cảm ơn khi cô bé khóa dưới lật ghế xuống giúp mình. Mà Ngô Cẩn Ngôn vẫn như mọi khi, thỉnh thoảng lại liếc trộm nàng, chẳng may bị phát hiện thì thản nhiên nói: "Trên mặt chị có nhiều sự xinh đẹp."
Trong rạp rất tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt nàng. Vì Ngô Cẩn Ngôn đã nghe bạn cùng lớp bàn luận về bộ phim này nên chẳng còn thấy hứng thú. Cô bốc vài miếng bắp rang rồi nghiêng đầu ngắm người đang chăm chú dõi theo cảnh đánh đấm. Góc nghiêng xinh đẹp của nàng gần cô trong gang tấc, bạn học Ngô có thể thấy rõ đôi mắt cùng hàng mi dài kia chầm chậm chớp vài lần.
"Nam chính giỏi thật đấy."
Trương Gia Nghê bất ngờ quay đầu lại khiến Ngô Cẩn Ngôn không kịp phản ứng.
Cả hai nhìn nhau chằm chằm. Cô vội đằng hắng một tiếng và thanh minh rằng:
"À, lúc chị tập trung trông rất cuốn hút ạ."
Trương Gia Nghê chỉ tủm tỉm cười, không trả lời. Song bầu không khí vốn đang vui vẻ dần chùng xuống, có lẽ vì nàng ngại, hoặc vì nàng đang nghĩ cách để xử lý kẻ say đắm sự xinh đẹp của mình.
Tuy nhiên Ngô Cẩn Ngôn thì khác. Cô thề nếu cho cô mười cái hố, cô cũng sẵn sàng chui đầu xuống từng cái một cho bớt dơ.
***
Bộ phim kết thúc khá muộn nên vừa ra cửa, Trương Gia Nghê đã nhắc nhở người đi bên:
"Kí túc xá sắp đóng cửa rồi, em mau về đi."
Ngô Cẩn Ngô nhìn đồng hồ rồi đút tay vào túi áo, ung dung đáp:
"Em đưa chị về nhà xong cũng không vội. Em thà bị nhốt ở ngoài còn hơn để cô gái xinh đẹp đi một mình lúc khuya khoắt thế này."
"Miệng em bôi mật hay sao mà ngọt như vậy cơ chứ?" Trương Gia Nghê ngượng ngùng đẩy nhẹ cô. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời, giọng nói ngày càng nhỏ: "Cẩn Ngôn, em biết không. Nếu em là con trai, chị nhất định sẽ yêu em hết mình."
Ngô Cẩn Ngôn hơi nhướng mày.
"Chị nói gì cơ?"
"À, không..." Nàng lắc đầu cười. "Cũng gần tới nhà chị rồi, em mau về đi kẻo muộn."
Người bước bên nàng bĩu môi, lạnh lùng từ chối rằng: "Em phải tận mắt nhìn chị vào nhà mới yên lòng." Dáng vẻ kiên quyết khiến Trương Gia Nghê không còn cách nào khác, đành giữ cô lại cho tới khi vẫy tay tạm biệt rồi bước vào nhà.
Trước khi khuất bóng, nàng còn ngoảnh lại xua vài lần tỏ ý "em đã có thể yên tâm".
Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười tạm biệt.
***
Sáng hôm sau, gần tới giờ bắt đầu tiết học, Ngô Cẩn Ngôn mới lững thững xuất hiện.
Đêm qua cô phải ra ngoài thuê khách sạn, sau đó trằn trọc tới gần bốn giờ mới mệt mỏi thiếp đi và hậu quả là ngủ quên. Lúc nãy quay về phòng cũng chỉ kịp thay quần áo, thậm chí chẳng có thời gian để chải đầu.
"Sao bây giờ cậu mới về?" Minh Ngọc ngẩng đầu hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn nhún vai, từ chối trả lời.
"Sáng nay học tỷ Trương Gia Nghê tới tận phòng tìm cậu."
Nghe bạn thông báo, cô mới lấy lại được chút tỉnh táo mà "hả" một tiếng, ngơ ngác nhìn bạn.
"Chị ấy nói nhắn cậu lát nữa học xong tới câu lạc bộ kịch." Minh Ngọc có lòng tốt truyền lại không sót một câu. "Nhưng tớ tưởng cậu thuộc câu lạc bộ nhiếp ảnh chứ nhỉ?"
"Ôi, chuyện dài lắm." Ngô Cẩn Ngôn chán nản nhíu mày. "Nhưng tóm lại thì câu lạc bộ nhiếp ảnh thỉnh thoảng mới sinh hoạt một lần. Từ lúc vào tới giờ tớ còn chẳng biết hội trưởng là ai."
"..."
Dứt lời, cô che miệng ngáp một tiếng rồi lấy điện thoại ra rủ Hổ Phách chơi game. Cả hai miệt mài đánh hạng đến tận khi tan học, cô mới vội thu dọn sách vở rồi chạy như bay tới câu lạc bộ kịch.
"Ơ kìa? Tần lão sư?"
Sau bao ngày mong ngóng, cuối cùng bạn học Ngô cũng có cơ hội chạm mặt nàng.
Tần Lam ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nghe gọi liền quay đầu lại, dịu dàng đáp: "Chào em."
Ngô Cẩn Ngôn nhìn quanh một lượt, sau đó ngơ ngác hỏi: "Ở đây chỉ có mình cô thôi ư? Mọi người đâu ạ?"
Nàng ôn tồn giải thích:
"Mọi người đi chuẩn bị đồ đạc. Họ chưa nói cho em biết sao? Sắp tới câu lạc bộ kịch sẽ tổ chức chuyến từ thiện thường niên mùa xuân."
"Dạ chưa, mọi người chưa nói gì với em ạ." Ngô Cẩn Ngôn vuốt mái tóc vì chạy nhanh nên hơi rối, đắn đo một chốc rồi quyết định ngỏ lời: "Em có thể đi cùng được không?"
"Rất hoan nghênh."
Trương Gia Nghê tay xách nách mang hằng hà sa số túi đồ từ bên ngoài bước vào. Thiện chí trả lời câu hỏi thay cho Tần Lam. Nàng thấy thế cũng đứng dậy, toan lại gần giúp học trò thì bạn học Ngô đã nhanh hơn một bước. Vui vẻ yêu cầu: "Để em."
Tay cô vô thức lướt qua tay nàng, khiến quả tim bỗng đập ngày càng mạnh và nhanh.
"Cẩn Ngôn, em sao thế? Hình như em không được khỏe?"
Trương Gia Nghê thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô liền lo lắng lại gần, muốn vươn tay kiểm tra. Song Ngô Cẩn Ngôn chỉ liếc qua Tần Lam, sau đó lắc đầu phủ nhận:
"Không phải đâu chị. Chắc là do lúc nãy em chạy nhanh đến đây."
Tần Lam hơi cau mày. Phản ứng ấy khiến cô hoài nghi có lẽ nàng đã nhận ra cô đang nói dối, thế nhưng chẳng hề vạch trần mà còn nhắc nhở cô:
"Em nên nghỉ ngơi cho lại sức."
"Đúng thế, em nghỉ ngơi một lát đi." Trương Gia Nghê vỗ vỗ vai cô, sau đó nói tiếp. "Vài ngày nữa câu lạc bộ kịch sẽ tới vùng cao để làm từ thiện. Sáng nay chị nhắn Minh Ngọc nhắc em tới đây cũng vì lý do này. Mọi người đều muốn em tham gia cùng cho vui."
Ngô Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn Tần Lam bằng ánh mắt dò xét. Mà Trương Gia Nghê như đi guốc trong bụng cô, bổ sung rằng:
"Tần lão sư cũng tham dự."
"Vậy... khi nào chuẩn bị đi thì chị báo em một tiếng nhé." Ngô Cẩn Ngôn cười tươi rói. "Có cần em mua thêm gì không ạ?"
Tần Lam đảo mắt quanh những túi đồ trong tay sinh viên và một số túi nằm rải rác trên đất, trả lời thay Gia Nghê rằng:
"Tạm thời không cần."
Bạn học Ngô ngẩn người, sau đó vô thức gật gật đầu như máy khâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...