Gặp lại Cảnh Kiệt, hắn vẫn là một thân quần áo hưu nhàn thoải mái nhưng giá trị xa xỉ, ngồi ở một gian phòng trà chờ y.
Lúc Dung An Trúc đến, Cảnh Kiệt còn cố ý nhìn nhìn ra phía sau, không thấy người đi theo, hắn nhíu mày. “Tiêu thiếu không cùng đến?”
“Hai chúng ta thưởng trà nói chuyện, gọi cậu ta đến làm gì cho sát phong cảnh”.
Cảnh Kiệt cười ha hả.
Chuyện công việc đã bàn xong xuôi ở văn phòng, lúc này chẳng qua là tiện đường liên lạc thắt chặt tình cảm mà thôi.
“Có đôi khi, không thể không nói tôi rất hâm mộ Tiêu thiếu”. Cảnh Kiệt uống một ngụm trà Phổ Nhĩ thơm ngọt, khoé miệng mang theo ý cười.
“Cậu ta đang cùng mấy anh em chú bác đấm đá rất vui sướng”. Dung An Trúc cười cười. “Cậu là con trai độc nhất đương nhiên sẽ thấy hâm mộ”.
Cảnh Kiệt cười. “Anh biết rõ tôi nói chính là anh”.
Dung An Trúc liếc hắn một cái, không trả lời.
“Lời mời của tôi vĩnh viễn hữu hiệu, nếu có một ngày anh chán ghét nơi này….” Ánh mắt Cảnh Kiệt giống như hồ sâu nhìn Dung An Trúc.
Dung An Trúc giương mắt. “Nơi đó của cậu cùng với nơi này có gì khác nhau?”
“Nếu đã giống nhau, vì cái gì anh lại lựa chọn ở đây?” Cảnh Kiệt hỏi lại.
Dung An Trúc không đáp, nâng ấm rót trà cho hắn.
Cảnh Kiệt không khách khí, tiếp nhận uống xong. “Anh vì sao lại chọn Tiêu Luân? Vì sao tôi lại không được?”
Dung An Trúc cũng uống một ngụm trà, sau một lúc lâu mới nói. “Cậu có dũng khí để từ bỏ tất cả không?”
Cảnh Kiệt hơi dừng một chút.
“Cậu đương nhiên là có”. Dung An Trúc cười nói. “Còn Tiêu Luân, cậu ấy đã từng từ bỏ hết thảy”.
“Cho nên, anh ngay cả hỏi cũng không cần hỏi anh ta”. Cảnh Kiệt cảm thán.
Dung An Trúc mỉm cười. “Cậu ấy ở quê tôi thuê một cửa hàng nhỏ, sẽ chờ tôi cùng nhau trở về làm ăn”.
…… Cảnh Kiệt ban đầu hơi sửng sốt một chút, lát sau mới run rẩy khoé miệng.
Dung An Trúc đem ngón trỏ đặt bên môi, nhẹ nhàng nháy mắt. “Đừng nói với cậu ta là tôi biết”.
Tiêu Luân tuy rằng đối với chuyện y ‘hẹn hò riêng tư’ với Cảnh Kiệt rất bất mãn, nhưng bản thân hắn còn có việc bận, hơn nữa chuyện điều tra kẻ ngấm ngầm gây chuyện cũng có manh mối mới, cho nên hắn chỉ có thể không tình nguyện mà cho qua chuyện này.
Đã qua mười giờ tối, Dương đặc trợ đã tan tầm trước, Tiêu Luân một mình ở lại văn phòng xem số liệu.
Manh mối càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa đúng như Tiêu Luân suy đoán, đúng là do người thân cận bên cạnh hắn gây ra, người nọ cho rằng hiểu rõ một số sở thích thói quen của hắn, cùng với một ít hình thức kinh doanh quản lý của Tiêu thị.
Tiêu Luân bên miệng gợi lên ý cười, có điểm thú vị, người nọ tựa hồ cũng đã nhận ra chuyện gì, cũng bắt đầu điều tra ngược trở lại.
Vu Hạo Nghị, nam, thám tử tư.
Tiêu Luân nhìn ảnh chụp được đính kèm với văn kiện, tuy rằng không rõ nhưng vẫn có thể nhìn ra trong ảnh là một nam nhân thân hình gầy yếu, thậm chí lưng còn hơi còng, đang ở cửa hàng tiện lợi mua đồ.
Đem tập văn kiện hoàn toàn xoá bỏ, Tiêu Luân đứng lên, vặn mình.
Tiếp tục chờ điều tra xem sao, lần này người mình tìm được quả đúng là đáng tin cậy.
Lái xe về đến nhà đại khái đã mười một giờ, Tiêu Luân một bên nghĩ Dung An Trúc tốt nhất là đừng có bỏ rơi hắn mà đi ngủ trước, một bên mở cửa phòng. Vừa mới nhìn đến cảnh tượng trong phòng khách, Tiêu Luân hơi sững lại, lát sau mới híp mắt, khoé miệng hiện lên tươi cười nghiền ngẫm.
“Ca, anh về rồi?” Tiêu Nhân cầm lon bia trong tay lắc lắc, đối hắn cười nói. Vẻ mặt thản nhiên như đã quên hết chuyện trước kia.
Dung An Trúc ngồi ở sofa, một tay cầm sách.
“Hôm nay sớm thế”. Dung An Trúc không quay đầu lại, thản nhiên nói.
Tiêu Luân ngoài cười nhưng trong không cười, lúc trước một tên Cảnh Kiệt, hiện tại lại thêm một Tiêu Nhân.
“Không còn sớm, cậu nên về đi”. Dung An Trúc hạ lệnh đuổi khách.
Tiêu Nhân cũng không phản bác, đem lon bia đặt trên bàn trà, đứng lên. “Em đây đi thong thả, hai người không cần tiễn a”.
Tiêu Luân đóng cửa xong, đi về phòng ngủ, một bên tìm quần áo đi tắm một bên hỏi. “Tiểu tử kia đến đây làm gì?”
“Câu dẫn tôi”. Dung An Trúc thản nhiên đáp.
Tiêu Luân nhướn mày. “Vậy có thành công không?”
“Không thể”. Dung An Trúc cũng đứng dậy vào phòng ngủ. “Chính mình còn không thật tâm, sao có thể khiến người khác rung động”.
Tiêu Luân cười cười, ôm vai y. “Tiểu tử kia thoạt nhìn cũng không hiểu chuyện”.
“Người Tiêu gia cả mà”. Dung An Trúc cười nhạo hắn. “Tôi tắm rồi”.
“Vậy đến giúp tôi cọ lưng”. Tiêu Luân vẫn là đem người kéo vào phòng tắm. “Hồi học cấp hai Tiêu Nhân từng bị bắt cóc, sau đó chính mình một thân đầy máu trốn trở về”.
“Tôi không xem thường cậu ta”. Dung An Trúc thả nhiên nói. “Tôi chỉ là cảm thấy tâm cậu ta không ở nơi này, cậu ta cũng không giống như rất muốn đối nghịch với cậu”.
“Vậy sao còn động đến cậu?” Tiêu Luân cười lạnh.
“Có lẽ là bị người bức bách?” Dung An Trúc thuận miệng đáp.
Tiêu Luân lắc đầu. “Không ai có thể ép nó làm chuyện mà nó không muốn làm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...