Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui

Edit: jen🎀

Ai chia tay mối tình đầu, Khương Dao không hề quan tâm tí nào.

Cô liếm những hạt muối trên ly thủy tinh, thờ ơ nói: "Rất tốt, chuyên tâm kiếm tiền cho công ty nhà tôi."

Liễu Ức Nhất liếc cô một cái, vẻ mặt kỳ quái nói: "Cậu không sợ anh ta làm vậy vì cậu à?"

Khương Dao hững hờ lắc ống hút: "Tôi đã nói rõ với người đại diện rồi, không ké fame, không xào CP, quay xong phim thì đường ai nấy đi, kiên quyết không cho mấy fan của Trương Trọng Tuân cơ hội mắng tôi."

"Cậu nói nghe hay thật đấy, lỡ phim giả tình thật thì sao."

"Đừng nói nhảm, tôi vừa mới chấm dứt yêu thầm, hết tình để thật rồi." Khương Dao mở điện thoại, quơ quơ hình nền trước mặt Liễu Ức Nhất.

"Đù! Đẹp trai dữ vậy." Liễu Ức Nhất cảm thán từ tận đáy lòng.

Vẻ ngoài của Quý Nhược Thừa không hề thua kém bất kỳ ai trong làng giải trí, Khương Dao đã bị anh mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Chắc vậy á." Cô đắc ý hôn lên màn hình một cái.


Trong ảnh, Quý Nhược Thừa đang chăm chú xem tài liệu, mái tóc rối trên trán che đi đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh nắng vàng ấm áp chiếu rọi một bên khuôn mặt, thoáng nhìn trông vừa dịu dàng vừa tinh tế.

Ảnh này được Khương Dao lén chụp hồi trung học, suýt chút nữa là bị Quý Nhược Thừa bắt được.

Hoặc có thể Quý Nhược Thừa đã nhìn thấy nhưng không ngăn cô.

"Mấy lời tôi nói vừa nãy cậu cứ coi như đánh rắm đi."

Người ta đã có bạn trai rồi, nếu tiếp tục nói đến người đàn ông khác thì cũng kì quá.

Khương Dao bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Liễu Ức Nhất: "Cậu có thể chú ý đến thiết lập tính cách chút không, câu "đánh rắm" này là lời hoa khôi sẽ nói hả?"

Liễu Ức Nhất chỉ chỉ vào mặt mình: "Hoa khôi là xét đến cái này nè."

Thôi bỏ đi.

Không thể phản bác.

Khương Dao vỗ tay bằng cả trái tim.

Uống xong, hai người trở về phòng, Liễu Ức Nhất say đến mức nôn hai lần, cuối cùng cũng thừa nhận tửu lượng của Khương Dao là thật.

Cô ấy lê đôi chân yếu ớt của mình, dựa vào cửa phòng, thành tâm thật lòng nói: "Bây giờ trong mắt tôi cậu chính là một thùng rượu."

Khương Dao ngoài cười nhưng trong không cười: "Nghe có vẻ như dáng người tôi không đẹp lắm."

Liễu Ức Nhất suy tư một lát: "Rượu hồ lô."

Rượu hồ lô trở về phòng, trong đầu tràn ngập ký ức không rẽ hướng được.

Cô giúp Quý Nhược Thừa kiểu gì đây?

Không biết.


Lữ Gia Ân giống như cái xương cá mắc trong cổ họng, nuốt xuống thì không được, phun ra thì càng phun càng không được.

Nếu hôm nay có thể trực tiếp đánh ngất ông ta thì tốt rồi, ít ra cũng có thể giúp Quý Nhược Thừa trút giận một chút.

Nghĩ đến cuối cùng, cô đành phải tự an ủi mình như thế này.

Chỉ cần Quý Nhược Thừa có thể thoải mái không sợ hãi gì là cô hài lòng rồi.

Khương Dao yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Quý Nhược Thừa vẫn đang bận rộn.

Đèn trong văn phòng bật sáng, trưởng khoa đang ngồi trên ghế sô pha, trên bàn có một trà xanh ngon hảo hạng.

Trưởng khoa thở dài một hơi, uống trà cho nhuận giọng.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Giáo sư Lữ nói người em dẫn đến khóc lóc om sòm ở giảng đường, còn có hành vi bạo lực với ông ấy, em lại không ngăn cản."

Quý Nhược Thừa trầm mặc một lát, lặp lại: "Em không ngăn cản?"

Viện trưởng chà xát tay vào quần: "Tiểu Quý, tôi nghe nói quan hệ giữa em và giáo sư Lữ rất căng thẳng, nhưng dù sao ông ấy cũng được trường mời đến, xảy ra chuyện như vậy, phía trường học cũng khó xử."

Quý Nhược Thừa ngước mắt lên: "Ông ta đưa ra yêu cầu gì?"


"Ông ấy khăng khăng nói muốn đuổi học, nhưng tôi cũng tìm hiểu từ Trình Viện, hình như đó là học sinh cũ của em ở Thịnh Hoa, là thế nào vậy, em ấy cũng thi vào Đại học T à."

Quý Nhược Thừa lắc đầu: "Không phải, em ấy học Học viện Điện ảnh."

"Làm diễn viên?"

Trưởng khoa rất ngạc nhiên.

Quý Nhược Thừa gật đầu, khi nhắc tới Khương Dao, ánh mắt của anh trở nên bất đắc dĩ kèm theo vẻ dung túng.

"Tiểu Quý, tôi lạc đề một chút, đừng quá thân thiết với người trong giới giải trí, đối với danh tiếng của em không tốt lắm đâu."

Trưởng khoa khuyên nhủ tận tình, dáng vẻ tràn đầy hi vọng Quý Nhược Thừa sẽ hiểu.

Những người thuộc thế hệ cũ có phần có thành kiến ​​với giới giải trí, họ cảm thấy cái giới đó quá hào nhoáng, vặn vẹo, tràn đầy sự tôn sùng tiền bạc một cách mù quáng.

"Trưởng khoa, em ấy là bạn gái của em." Quý Nhược Thừa đặt ấm trà xuống, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.

Editor: Chương này siêu ngắn í =))) k hiểu sao nhma cả bản convert, bản raw đều ngắn, có tầm 900 chữ thôi à


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui