Phòng y tế thoang thoảng một mùi hương không rõ là thuốc khử trùng, mùi cồn hay là hỗn hợp của cả hai, thời điểm mà Chu Duật và Trần Vũ bước vào, cô y tế mặc một chiếc áo khoác màu trắng và đang bận nói chuyện phiếm.
Khi nghe thấy tiếng động, cô ấy nhìn sang hai người, thấy cô và anh đi cùng nhau, cô giáo còn tưởng là cả hai bị thương.
Nhưng nhìn kĩ thì chỉ có bàn tay của nam sinh bị trầy da.
Cô giáo lắc đầu, vừa lau vết thương cho Chu Duật vừa cười nói: “Vết thương nhỏ này mà còn cần bạn đưa tới, một mình em tới cũng được mà? Sợ đau sao?”
Chu Duật: “…Không ạ.”
Ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm, những giáo viên khác đều thích trêu chọc học sinh, cô y tế có một mái tóc xoăn, đeo kính gọng đen, lúc này cô đã bỏ kính xuống, nhướng mày nhìn Trần Vũ chăm chú bằng ánh mắt mờ ám:
“Bạn gái à ?”
Trần Vũ sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu, xua tay phủ nhận: “Không phải ạ.”
“Ồ…”
Cô y tế nói chuyện, nhưng tay vẫn nhúng bông vào cồn i ốt, rồi chấm đầu bông màu vàng nghệ lên vùng da bị trầy.
Xong việc, cô y tá ném bông vào thùng rác, hơi hếch cằm lên nhìn Chu Duật:
“Bạn nữ ấy rất quan tâm em, vẫn luôn nhìn cô giúp em bôi thuốc.”
Bị gọi tên bất ngờ, Trần Vũ chớp mắt hoảng sợ.
Rõ ràng cô không còn là học sinh trung học, nhưng…
Trần Vũ đưa mắt nhìn trộm nhân vật chính bị trêu chọc theo phản xạ, a, lỗ tai anh đỏ bừng.
Quả nhiên, chô dù là Chu Duật trầm ổn mười năm sau, hay là Chu Duật ngây ngô mười năm trước, đều dễ ngại ngùng.
Trái lại, sắc mặt Trần Vũ vẫn bình thường, còn Chu Duật thẹn quá không dám quay đầu lại.
Người này gầy hơn nhiều so với mười năm sau, người đỏ mặt hôn cô, cười lưu manh nói hôn cô để giải khát khi cô nắm tóc anh bây giờ da mặt mỏng hơn nhiều.
Không thể tin được.
Cô giáo càng thích thú mà trêu đùa:
“Người này đã đỏ mặt rồi, người kia còn đỏ mặt hơn.’’
Lần này Chu Duật quay đầu lại, Trần Vũ muốn cất giấu tâm tư nên quay mặt sang một bên.
Cái nhìn của anh nóng bỏng và thẳng thắn, một lúc lâu mới rời đi.
Có lẽ anh cảm thấy hứng thú với vẻ mặt bối rối của cô.
Hoặc đơn giản anh chỉ tò mò tại sao cô lại đỏ mặt.
– –
Khi hai người ra khỏi phòng y tế, tiết học thể dục đã kết thúc, khi trở lại lớp, mới giây trước lớp còn ồn ào, khi các bạn thấy hai người họ vào liền im bặt.
Thật bất thường.
Bao nhiêu cặp mắt đều dồn về phía họ, như thể chúng được trang bị hệ thống laze tự động, dõi theo sát từng hành động của hai người họ với vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra.
Ngay cả Từ Văn Tĩnh cũng nhướng mày, đứng dậy và mời người nào đó ngồi vào.
Sau đó chống cằm, ánh mắt khóa chặt vào Trần Vũ đang ngồi bên trong.
Trần Vũ bình tĩnh nhìn thời khóa biểu, mái tóc xõa xuống mang tai, hai tay mò mẫm gì đó trong ngăn bàn, lẩm bẩm nói: “Tiếp theo là tiết vật lý, ừm, sách của tớ đâu.”
“Cuốn vật lí là cuốn thứ hai nằm trong góc 10h trong ngăn bàn, buổi trưa cậu đã chuẩn bị xong rồi, bạn học Trần ạ.”
Cô khựng lại, sau đó đưa hai bàn tay vào ngăn bàn và rút được sách vật lý ra.
“Ồ, ở chỗ này.”
Đôi mắt Từ Văn Tĩnh hơi nheo lại, cô ấy bắt gặp động tác lật sách lộn xộn của đối phương, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường: “Không thể nào, không thể nào, thật sự có người mới buổi trưa đọc qua một lần trang 27 rồi, mà chỉ học xong một tiết thể dục mà đã quên hết rồi sao.”
Trần Vũ thở ra một hơi, đột nhiên quay đầu lại, hai gò má đều đỏ ửng.
Sợ bị nghe lén, cô đành phải hạ giọng: “Từ Văn Tĩnh…”
Giọng nói mềm mại, hoàn toàn không có lực uy hiếp.
Từ Văn Tĩnh đắc ý nhướng mày, đưa tay giúp cô lật sách vật lý đến trang hai 27: “Cho nên bạn cùng bàn có thể kể cho tớ biết tình trạng giữa cậu và Chu học thần giờ là như thế nào không?”
Trần Vũ không chút do dự phủ nhận: “Không có gì.”
Ít nhất là hiện hiện tại, giữa họ là tình bạn trong sáng, không có chuyện gì mờ ám.
Từ Văn Tĩnh và Trần Vũ chơi thân với nhau đã được hai năm, đương nhiên cô ấy hiểu rõ cô là người như thế nào.
Thấy Trần Vũ dứt khoát phủ nhận, ngoài mặt Từ Văn tỏ vẻ không hề nghi ngờ.
Nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, chẳng lẽ Trần Vũ chỉ đơn giản là “báo đáp lòng tốt” của Chu Duật sau khi cô được cậu ấy đỡ hộ trái bóng?
Từ Văn Tĩnh hỏi Trần Vũ, bên kia Hà Sơ cũng đi hỏi Chu Duật.
Cậu ta mới ngồi bên cạnh Chu Duật không lâu, nên vẫn chưa kịp thiết lập tình cảm bạn cùng bàn.
Hà Sơ thầm nghĩ khả năng cao là cậu ta sẽ không thể thiết lập nó, Chu Duật quá lạnh lùng chỉ quan tâm mỗi đến việc học.
Dù cậu ta cũng vì tò mò mà vò đầu bứt tai, thậm chí trong lớp cũng có không ít bạn học hỏi cậu ta nội tình, nhưng cậu ta cũng không phát hiện giữa hai người bọn họ có gì đặc biệt.
Biết có bạn học hẹn gặp cậu ta ở căn tin vào sáng mai, hơn nữa lần gặp mặt đầu tiên đã hối lộ cậu ta gà giòn vàng ruộm phải xếp hàng trong 30 phút mới mua được, Hà Sơ động lòng.
Cậu ta hít một hơi thật sâu và chậm rãi tiến lại gần cậu bạn cùng bàn của mình.
“Chu…”
“Reng…reng…reng”
Đúng vậy, đã vào tiết học.
Hà Sơ đành im lặng.
Cậu ta và gà rán nhất định không có duyên với nhau, đây là định mệnh do số phận đã an bài.
Đến tiết học, thầy dạy vật lý bước vào, thầy giảng bài rất hài hước dí dỏm, tông giọng lên xuống trầm bổng, hễ có bạn nào dám ngủ là bị thầy bắt hát nhạc kịch như tụng kinh.
Chu Duật không bao giờ làm việc riêng.
Ngoại trừ bây giờ.
Anh quay mặt nhìn cửa sổ ngắm phong cảnh, từ cổ đến dái tai đỏ như hạt lựu.
Sao cô đột nhiên nắm tay anh, không phải cô thích Hứa Tố sao?
Vì sao cô lại quan tâm anh và kéo anh đến phòng y tế.
Bóng lưng thiếu nữ gầy gò mà thẳng tắp, khuỷu tay chống trên mặt bàn, bả vai mảnh khảnh, tóc đuôi ngựa thật dài rũ sau lưng, mơ hồ có thể nhìn thấy một cần cổ trắng như cổ thiên nga.
Dái tai của cô không còn đỏ như lúc nãy.
Lớp học đột nhiên yên tĩnh, giáo viên dạy lí ngừng dạy, Chu Duật tỉnh bơ coi như không có chuyện gì mà nhìn qua, nhưng vô tình chạm phải ánh mắt của thầy vật lí.
Chu Duật:”……”
“Mau nhìn bảng, kiến thức không nằm ở bàn trước hay sau gáy.”
Mới giây trước, do học thể dục nhiều, các bạn học đều buồn ngủ, nhưng bởi giáo viên hung dữ, họ ráng căng con mắt, lúc này, tất cả học sinh đều nghĩ thầy đang nói mình.
Không một ai chú ý đến giáo viên và Chu Duật đang nhìn nhau qua lại, các bạn học khó khăn ngẩng đầu lên và tiếp tục lắng nghe.
Nhưng Trần Vũ biết.
Cô đang rất nghiêm túc nghe giảng thì bất ngờ thầy vật lý nhìn sang, cô tưởng thầy muốn gọi mình trả lời câu hỏi.
Có trời mới biết, trái tim bé nhỏ của cô như thắt lại.
Vì sau này cô không chọn ngành học có môn lý mà chỉ thi thống nhất toàn thành phố môn vật lí, nên hiện tại nền tảng của cô tương đối yếu, cũng không phải do thành tích môn này của cô yếu mà vì đã mười năm không học, Trần Vũ đã quên phần lớn kiến thức.
May mắn thay, giáo viên đã không gọi cô để trả lời câu hỏi.
Nhưng, hình như thầy đang nhìn Chu Duật.
Anh đang nhìn cô sao?
Ngọn lửa trong lòng Trần Vũ lại bùng lên, cô muốn kìm lại cảm giác trong lòng, nhưng nó cứ dâng lên một cách dễ dàng, căn bản cô thể khống chế.
Cô là giáo viên cấp 3 với nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy.
Anh là một doanh nhân đã bước vào xã hội.
Bàn Hà Sơ ngay sau Trần Vũ, Chu Duật hoàn hồn nhìn giáo viên dạy lí, anh trơ mắt nhìn khuôn mặt ngày càng ửng đỏ của Trần Vũ.
Hà Sơ thấp giọng hỏi: “Trần Vũ, cậu không khỏe sao?”
Trần Vũ sửng sốt một chút, quay đầu trả lời: “Không có.”
“Mặt cậu đỏ quá.”
Khi Từ Văn Tĩnh nghe thấy câu này, cô ấy cũng rời mắt khỏi biển câu hỏi, dùng tầm mắt yên lặng quét qua người bạn tốt, Trần Vũ tỏ vẻ vô tội, nhưng mặt của cô có hơi đỏ.
“Cậu có nóng không?”
Trần Vũ lắc đầu: “Thầy vừa giao một bài, nhưng tớ không biết làm.”
Cô đã nhanh trí chỉ ra một câu hỏi.
Từ Văn Tĩnh đưa mắt nhìn câu hỏi trong sách của cô:
“Ồ, câu này hơi khó hiểu, tớ sẽ chỉ cậu sau tiết học.”
Trần Vũ gật đầu.
Hóa giải được nguy cơ, cô thở phào nhẹ nhõm.
Không thể như vậy, dù chăm chỉ nghe giảng nhưng cô vẫn không hiểu bài.
Chuyện lúc nãy anh làm việc riêng cứ thế trôi qua.
Hai mươi phút trước khi kết thúc tiết lý thứ hai, thầy lý đột thông báo sẽ cho làm bài kiểm tra, cả lớp khổ sở than trời, có bạn mạnh dạn hét lên: “Thầy, thầy thật độc ác! Em vừa học xong tiết thể dục, đầu óc không được tỉnh táo.”
Giáo viên vật lý cười to: “Vậy thì càng phải làm, dội một chậu nước lạnh cho em tỉnh.”
Các bạn học xung quanh cười ầm lên.
Trần Vũ không ngờ ác mộng của cô lại chân thực như vậy, ngoài 800 mét, còn phải kiểm tra vật lý.
Chờ đề xuống, cô vừa đọc lướt đề, trong khi tay vẫn nhanh nhẹn chuyển đề xuống bàn dưới.
Tập đề được người phía sau nhẹ nhàng lấy đi.
Cô dừng lại.
Anh cúi đầu đọc đề kiểm tra.
Đề kiểm tra gồm năm câu lý thuyết, ba câu ứng dụng và hai câu tính toán.
Câu hỏi không liên quan gì đến kiến thức được học hôm nay nên Trần Vũ trầm mặc.
Các bạn học nhốn nháo kháng nghị thầy ra đề không có tâm.
Tuy nhiên, thầy lý lại cười sảng khoái nói: “Ồ, đây không phải rèn sắt khi còn nóng sao? Sắt tuần trước, tuần này rèn.”
Trần Vũ nhận ra đã từng làm một bài tương tự.
Tuy cô không nhớ chi tiết cách làm bài tính toán, nhưng các câu khác đều khá nhớ.
Phòng học trở lại yên tĩnh sau một cuộc tranh cãi ngắn, các bạn khác cũng bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Miệng phàn nàn nhưng ngón tay vẫn rất thành thật.
Làn gió xuân thổi qua những tấm rèm xanh nhạt, thỉnh thoảng có chim bay qua hót líu lo, nó đập cánh bay từ cây này sang cây khác, phe phẩy bộ lông mềm mượt.
Những bông hoa màu lam lặng lẽ chớm nở.
Gió lùa qua cửa sổ vừa thoáng vừa mát.
Trong lớp, tiếng bút kêu loạt xoạt khi ma sát với mặt giấy, âm thanh nắp bút bi ấn xuống rồi lại nảy lên, cậu bạn được bạn cùng bàn nhỏ giọng nhắc nhở, tiếng bút bi phiền toái cũng biến mất.
Thay vào đó là những tâm thanh rì rầm, vò đầu bứt tóc.
Trên bục, giáo viên lạnh lùng nhắc nhở: “Còn năm phút làm bài”
Trần Vũ nhìn chằm chú bài làm của cô mà thở dài, cô hầu như không nhớ công thức, cô chỉ biết câu này cần phải biến đổi công thức mới giải được.
Cô đã thử minh họa bằng bút chì.
Sau đó bắt đầu tuyệt vọng.
Trần Vũ nhớ thầy Chương chấm bài rất nhanh, lần này chắc cô sẽ bị thầy gọi đến văn phòng nói chuyện.
Bên cùng bàn Từ Văn Tĩnh bên cạnh viết không nhanh, nhưng cô ấy biết làm, có lẽ Trần Vũ dừng lại quá lâu đã làm cô ấy chú ý, Từ Văn Tĩnh hỏi nhỏ: “Cậu không biết làm?”
Trần Vũ gật đầu.
“Không được thì thầm!”
Trần Vũ chỉ có thể viết ra tất cả những gì cô nghĩ, nhưng sau tiết học, cô vẫn phải học cẩn thận lại môn vật lý.
Như vậy dù lần này cô bị thầy Chương phê bình nhưng lần sau cô sẽ làm bài tốt hơn.
Trần Vũ đã chuẩn bị xong tâm lí và âm thầm cổ vũ bản thân.
Còn một phút cuối cùng.
Thầy Chương đột nhiên nói: “Hết giờ làm bài, tất cả dừng bút, hai bàn trước sau đổi đề cho nhau rồi chữa.”
Trần Vũ: “…”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...