Ai Có Thể Không Yêu Trà Xanh Đâu


Vào hạ, trên đường không hề có tí gió nào, mấy bóng râm che mát cứ đứng yên tĩnh dưới ánh mặt trời gay gắt, ngay cả con ve sầu kia cũng kêu lên uể oải.
Sau khi tập yoga xong, Trần Vũ đổ nhiều mồ hôi nên muốn đi tắm, khi đi ngang qua Chu Duật, cô liếc nhìn một cái thì thấy anh đang coi cổ phiếu.
Đang là mùa hè nên khi ở nhà Chu Duật chỉ mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng và quần thể thao màu xám, trông anh trẻ trung hơn nhiều so với khi đi làm, tuy vậy lúc anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thì lại có vẻ nghiêm túc và điềm tĩnh.
Trần Vũ thưởng thức nhan sắc của Chu Duật được một tí thì bị Chu Duật ngẩng đầu lên bắt quả tang, sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy đã vơi bớt và thay bằng ánh mắt đầy ý cười, anh mở tay ra với Trần Vũ.
Trần Vũ lắc đầu: “Không đâu, em phải đi tắm, trên người đổ đầy mồ hôi.”
Chu Duật cười: “Để anh ôm em một cái.”
Trần Vũ đi tới, chìa ra một đốt tay ngón út, “Cho anh ôm một xíu thôi nha.”
Chu Duật không nhịn được mà bật cười.
Ngón út bị nắm lấy, Chu Duật đứng dậy ôm lấy chiếc eo thon thả của Trần Vũ, bộ quần áo yoga trên người Trần Vũ ôm sát cơ thể cô, phác họa thân hình với những đường cong duyên dáng, Trần Vũ lùi lại hai bước và dựa vào tường, bả vai đụng vào bức tường lạnh, sau ót cô là bức tường, phía trước lại là tay của Chu Duật, anh cúi đầu hôn cô: “Chu Duật, trên người em nhiều mồ hôi lắm, đừng, em muốn đi tắm…”
“Chỉ một chút thôi.” Đôi mắt đằng sau cặp kính kia đang mỉm cười, anh hôn lên má cô:  
“Thơm mà.”
Trước khi bị “lau súng cướp cò”, Trần Vũ vội vàng đổi đề tài: “Anh cũng đang coi cổ phiếu sao?”
Chu Duật nhìn theo ánh mắt của cô: “Ừm, em có muốn anh dạy cho không?”
Chờ Trần Vũ tắm xong, thay quần áo ở nhà sạch sẽ , Chu Duật đã cầm máy sấy chờ cô.
Anh rất thích sấy tóc cho cô, như thể anh đang vuốt ve một thứ bảo vật nào đó, kiên nhẫn và tỉ mỉ, hoàn toàn nhẹ nhàng hơn so với khi Trần Vũ tự mình sấy, không ít lần đang sấy tóc thì Trần Vũ đã ngủ trong lòng Chu Duật mất.
.
Chỉ sấy một phần tóc thôi, phần còn lại để khô tự nhiên.
Chu Duật không làm thế nào để đối xử tốt hơn với cô.
Anh vuốt ve mái tóc mềm mại dưới tay, Trần Vũ nhắm mắt lại, lông mi thật dài, giống như không có việc phiền lòng nào.
Nhưng Chu Duật thì có.
Anh muốn ở bên cô không chỉ là ở chung một chỗ, mà càng muốn tên hai người được viết chung trong quyển sổ đỏ.
Tuy nhiên anh không biết Trần Vũ có tự nguyện hay không.
Anh bí mật đo chu vi ngón tay của cô, rồi âm thầm học hỏi kinh nghiệm trên diễn đàn cầu hôn.
Anh cũng đã làm một vài chuyện xấu, anh âm thầm làm cho các clip ngắn cô truy cập trong phần mềm nhảy ra cảnh hôn lễ, Trần Vũ còn lẩm bẩm sao kết quả truy cập lại hiện lên cảnh đám cưới cơ chứ.

Sau đó cô lại không chút lưu tình xóa bỏ toàn bộ.
Cuối cùng cô thậm chí đã không quan tâm.
Trái tim Chu Duật cảm thấy lạnh lẽo.
Máy sấy tóc ngưng hoạt động.

Trần Vũ mở mắt ra, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Chu Duật phia sau: “Xong rồi hả?”
Chu Duật cụp mắt hôn lên trán cô: “Ừm.”
“Em muốn học cách chơi cổ phiếu…”
Máy sấy tóc trong tay bị cô lấy đi, đặt lại vị trí ban đầu, sau đó cô nắm tay anh đi đến trước chiếc máy tính trong phòng khách, rất tự nhiên ngồi vào lòng anh.
Chu Duật ôm cô, cọ cọ vào tóc cô, bắt đầu giải thích cho cô đường âm dương là gì [*]
[*] 阴线, 阳线: các đường biến động trong phân tích cổ phiếu, đại ý là đường phân tích cổ phiếu theo mô hình âm dương.
Trần Vũ nghe giảng bài rất nghiêm túc, và khả năng lĩnh hội của cô cũng rất tốt, học một suy ra ba, rất nhanh đã hiểu được biểu đồ xu hướng là sao.

Chu Duật luôn biết rằng Trần Vũ thông minh, nếu không cô đã không đứng đầu lớp khi đi học.
Chu Duật lấy tài khoản của mình làm ví dụ, cho cô thấy tình trạng hiện tại của anh ra sao.
Trần Vũ nhìn đường lợi nhuận màu đỏ tươi mà hít một hơi thật sâu…bạn học Chu này không những giỏi về lĩnh vực chip và kiến trúc mà con giỏi giao dịch chứng khoán nữa.
Lúc nhìn thấy tổng tài sản, Trần Vũ có cảm giác vận mệnh đang siết chặt cổ họng cô.
Chu Duật buồn cười nhìn cô đang than thở về “áp lực ngang hàng (peer pressure)” mà anh tạo ra, anh thử hỏi cô:
“Tài khoản này của anh cho em chơi nhé, anh không có nhiều thời gian chơi cổ phiếu.


Trần Vũ vội lắc đầu, không chút nghĩ ngợi đáp: “Em muốn tự mở tài khoản riêng mình, tài khoản này của anh nhiều quá.”
“Anh giúp em mở tài khoản nhé?”
“Không cần.”

Cô vẫn từ chối không chút do dự.
“Anh đã dạy em cách câu cá rồi, không cần cho em cá đâu.”
Chu Duật “À” một tiếng, tuy đang ôm cô vào lòng nhưng anh vẫn đang suy nghĩ phải làm cách nào để cô tự nguyện chấp nhận anh càng nhiều càng tốt.
Vào một ngày nắng nóng, Từ Văn Tĩnh thông báo một tin vui rằng cô ấy sắp làm mẹ!
Đại luật sư Từ thường ngày ăn mặc chỉnh tề, không tý cẩu thả nhưng hôm nay lại mặc một bộ váy với chất vải mềm mại, Trần Nhất Gia dựa sát vào người Từ Văn Tĩnh cực kỳ, thân thể anh vô cùng khẩn trương, hận không thể mọc ra tám cánh tay như con bạch tuộc để bảo vệ cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ bị trượt chân bị té ngã.
Từ Văn Tĩnh đẩy anh ta, nói với Trần Nhất Gia đừng làm loạn nữa, nhưng Trần Nhất Gia vẫn luôn mỉm cười, vẫn không rời khỏi cô ấy một cm nào.
Đây vốn dĩ là một bữa tối sinh nhật của Văn Tĩnh nhưng lại không ngờ đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của em bé với nhóm bạn tốt của ba mẹ bé.
Hèn gì hôm trước chọn ăn tối ở bên ngoài nhưng cuối cùng lại ăn tối ở nhà Văn Tĩnh.
Minh Dương và Khả Khả không tới, nhưng thực ra là họ không thể tới.
Sau vài lần Khả Khả hàn huyên với Trần Vũ liền quyết định học nghiên cứu sinh, đồng thời còn muốn đi nước ngoài học.

Ban đầu đó không phải là vấn đề lớn, nhưng Khả Khả lại muốn chia tay với Minh Dương.
Minh Dương hoàn toàn choáng váng, cậu ta còn thích Từ Khả Khả, nhưng Từ Khả Khả lại ngả bài “chia tay trong hòa bình”.
.
Lúc trước Minh Dương cũng chia tay hòa bình với bạn gái cũ, nay Từ Khả Khả lại làm theo cách này, thậm chí trò giỏi hơn thầy, khiến cho Minh Dương không có cách nào cãi lại được.
Khả Khả đi nước ngoài không lâu thì tháng này Minh Dương đi công tác cũng đi theo qua đó.
Quay trở lại chuyện đứa bé của Từ Văn Tĩnh.
Trần Vũ cực kỳ kinh ngạc, cô nhịn không được mà nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lỳ của  Từ Văn Tĩnh một cách cẩn thận, Từ Văn Tĩnh nhìn thấy thế thì buồn cười, nói: “Mới có ba tháng thôi nên không có thay đổi gì mấy đâu.”
Trần Vũ tò mò:  “Có bị ốm nghén không?”
Từ Văn Tĩnh gật đầu: “Có, rất ốm nghén nữa là đằng khác, ngoài việc ăn không ngon miệng, chỉ cần ngửi thấy một xíu mùi hương thôi cũng cảm thấy buồn nôn rồi.

Tôi là người thích ăn trái cây nhiệt đới nhất, đúng không? Bây giờ ngay cả chạm cũng không thể chạm vào chúng nữa.”
“Đã đặt tên chưa?”

“Chưa lấy tên chính thức nhưng mới lấy biệt danh thôi?”
“Biệt danh là gì?”
Từ Văn Tĩnh cười nói: “Là Hữu Hữu, tên tiếng Anh là UU.”
Sau đó Trần Vũ nhỏ giọng thì thầm vào bụng Từ Văn Tĩnh: “Hữu Hữu, chị là chị Trần Vũ nè.”
Đồng thời cô cũng nói thêm một câu: “Chị sẽ dạy tiếng Anh cho em, chúng ta phải là người sinh ra ở vạch đích.”
Từ Văn Tĩnh cười muốn chết, cô ấy biết Trần Vũ thích con nít, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy buồn cười khi thấy cô nói chuyện với con nít một cách nghiêm túc như vậy.
“Vậy cậu suy nghĩ thế nào?”
Trần Vũ ngẩn ra: “Nghĩ cái gì cơ?”
“Chu Duật đó, các cậu cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa hai người còn quen biết nhau lâu như vậy.”
Trần Vũ thực sự không nghĩ đến về vấn đề này, cô im lặng trong giây lát, cô yêu Chu Duật nhưng lại ỷ lại vào anh rất nhiều.

Tuy nhiên tiềm thức cô không nhắc nhở cô về việc kết hôn.
Quan điểm về tình yêu của cô là nếu thích một người thì cứ ở bên nhau đi.
Nhưng kết hôn cũng không phải là chuyện đơn giản.
Giống như khoảng thời gian cô ở cùng Hứa Tố  trước khi kết hôn, cô nghiêm túc quan sát an ta, cẩn thận suy tính từng cái, cuối cùng cô và Hứa Tố giống như hình mẫu trải qua đủ loại gian nan cuối cùng cũng đến được với nhau.
Đáng tiếc là hình mẫu này chỉ tồn tại trong ba năm, hơn nữa nếu so sánh ba năm đó với khoảng thời gian bên cạnh Trần Vũ thì cũng kém xa nhiều.
Càng so sánh với trước đây cô lại càng yêu Chu Duật.
Anh ấy dịu dàng như nước, lại nhiệt tình như lửa, thiêu cháy cô.
Từ Văn Tĩnh nhìn Trần Vũ, thấy cô đang trầm ngâm  suy nghĩ thì không nhịn được mà cười, cô ấy đẩy gọng kính và thầm nghĩ , được rồi chuyện này sẽ tới nhanh thô.
Một bên khác, Trần Nhất Gia đang nhìn vợ cười.
Đêm nay nụ cười trên gương Trần Nhất Gia không hề tắt,  nếu người khác không quen thấy anh ta nhưng vậy sẽ nghĩ rằng người này bị rối loạn thần kinh, chỉ biết cười mà thôi.
Anh ta đẩy đẩy cánh tay Chu Duật, hỏi: “Thế nào, hâm mộ không?”
Chu Duật không rời tầm mắt khỏi Trần Vũ, anh nhìn Trần Vũ tò mò hỏi Từ Văn Tĩnh cảm giác khi mang thai như thế nào, nhìn cô thầm thì với bụng Từ Văn Tĩnh thì tâm trạng anh đã rối tinh rối mù rồi.
Chu Duật thành thật trả lời anh ta: “Hâm mộ, hai người rất hạnh phúct.”
Trần Nhất Gia nói: “Vậy sao cậu không nhanh chóng cầu hôn đi?  Tôi nghe Văn Tĩnh nói, Trần Vũ rất thích trẻ con.”
Chu Duật: “Tất nhiên tôi rất muốn.”
Trần Nhất Gia quay đầu lại, Chu Duật luôn kiệm lời nhưng chỉ cần nhắc đến Trần Vũ là anh sẽ nói nhiều hơn, giống như học sinh trả lời từng câu hỏi của giáo viên vậy.
Ánh mắt dịu dàng của Chu Duật khiến Trần Nhất Gia nổi hết da gà nhưng nghĩ lại hai người họ sẽ có tính toán riêng nên cũng không hỏi nữa.

“Nhưng mà mang thai cũng không phải một việc đơn giản, đừng nhìn hiện giờ vợ tôi rất khỏe mạnh nhưng mới hai tháng đã bị chuột rút, tháng này ăn gì cũng ó ra, thậm chí lúc ngồi trên xe cũng cảm thấy khó chịu .”
Trần Nhất Gia hận không thể tự mình ốm nghén dùm vợ mình, vốn dĩ anh ta nấu ăn không ngon lắm, nhưng bây giờ anh ta luôn thức dậy sớm, tìm mọi cách bồi bổ cho vợ.
Chu Duật cẩn thận lắng nghe những gì mà Trần Nhất Gia nói, anh gật đầu, Trần Nhất Gia nói gì thì anh bắt đầu tìm giấy tốc ký lại.
Trần Nhất Gia cạn lời giữ chặt ay Chu Duật: “Người anh em, ngay cả cầu hôn cậu cũng chưa làm nữa, mau khẩn trương làm đi.”
Chu Duật nói: “Tôi đã đã suy nghĩ đến từ trước đó rồi.”
Chạng vạng gió lạnh thổi phơ phất, sau khi ăn uống no say về nhà, Chu Duật nắm tay Trần Vũ đi hóng gió.
Cũng không biết có trùng hợp hay không, Chu Duật đã từng muốn cho Trần Vũ nuôi một con mèo, thế nhưng hôm nay có một con mèo nhỏ màu cam đi theo bọn họ, nó đi theo một đoạn đường dài, đến tận dưới lầu nhà họ.
Nhìn thoáng qua thì nó có lẽ là mèo con một tháng tuổi, bốn chân ngắn ngủn, lông trên người lốm đốm màu trắng và cam, lỗ tai nho nhỏ, lông tơ bay bay rõ ràng,  và một đôi mắt cụp xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át.
Con mèo nhỏ màu cam kêu meo meo, giọng nó rất nhỏ và yếu ớt.
Trần Vũ chưa bao giờ nuôi mèo, từ nhỏ cô đã phải tự lập nên đã hình thành tính cách không cần bầu bạn.

Nhưng cô rất thích mèo, trước đây Hứa Tố bị dị ứng với lông động vật nên cô không thể nuôi chúng.
Nhà Văn Tĩnh có nuôi một con Samoyed ngốc nghếch và dễ thương tên là Silent, nhưng thực tế nó là một con chó lắm mồm, trước đây nó có hơi ồn ào, nhưng lần này gặp lại nó có vẻ trưởng thành hơn không ít, chỉ cần Văn Tĩnh tới gần, Silent sẽ nằm sấp xuống làm một cái đệm lót.
Con mèo hoang dưới chân nhìn cô trông rất đáng thương, Trần Vũ không khỏi khuỵu chân xuống.
Cô nhìn con mèo nhỏ màu cam một hồi, và con mèo nhỏ màu cam lại kêu meo meo với cô hai lần.
Chu Duật ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nghiêng người nhìn cô, dưới ánh đèn đường, cô như đang được bao bọc trong một vầng hào quang.
Anh nghĩ, nếu cô muốn tự mình nuôi nấng nó, thì anh sẽ tìm cách để con mèo nhận anh làm bố.
Nếu cô không muốn nuôi nó, thì anh sẽ tự tay nuôi nó, và sau đó mỗi ngày dạy mèo Trần Vũ là mẹ.
Trần Vũ đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào đầu con mèo nhỏ màu cam, những lời của Từ Văn Tĩnh cứ văng vẳng bên tai cô.
Bỗng nhiên, Trần Vũ như đã hạ quyết tâm, cô nhìn chằm chằm vào con mèo, rồi nói với anh: “Chúng ta nuôi một con mèo nhé?”
Dường như chỉ một giây sau khi cô hỏi
“Được.”
Chu Duật không thể chờ đợi mà làm theo lời cô.
Dưới ánh đèn, Trần Vũ buồn cười xoay người lại, đôi mắt đen láy của Chu Duật lấp lánh, hai người đều không nhịn được cười ra tiếng.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận