Ai Có Thể Không Yêu Trà Xanh Đâu


 Người trong quán ăn ngày càng nhiều, tiếng người qua lại dần dần lớn hơn.
 Hà Thiến Dao múc một thìa súp cá và gật đầu: “Người trong nhóm nghiên cứu và phát triển nói rằng ông chủ sẽ quay lại sau một năm, và ông chủ sẽ nhân văn hơn, sẽ tặng quà cho mọi người.”
 Trần Vũ cười: “Chẳng lẽ trước đây rất cức nhắc à?”
  Thấy cô không tin, Hà Thiến Dao thở dài thườn thượt nói: “Sếp Chu giống như là một cái máy vậy, anh ấy bắt đầu như vậy từ mấy tháng cuối năm ngoái, ngày nào anh ấy cũng tan sở đúng giờ, đôi khi còn sớm hơn một chút.

Trước khi tôi chuyển công tác, có thể rời công ty trước 9 giờ là một điều kỳ tích.”
  Vừa nói, cô ấy vừa nhẹ nhàng gõ thìa về phía người đối diện, nhướng mày cười nói: “Cô Trần, cô có biết nguyên nhân không?”
  ”Hả?”
  Trần Vũ uống một hớp nước, nghiêm túc nói: “Có thể là sếp Chu muốn một khởi đầu thuận lợi, không muốn để nhân viên ở lại làm thêm giờ ấy mà.”
  Hà Thiến Dao không hiểu nổi, cũng không tiếc nuối, tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này, sếp Chu và nhóm R&D sẽ rất bận rộn.

Thậm chí nhóm R&D còn mang chăn ga gối đệm đến công ty nữa đấy.


  Kể từ Tết Nguyên đán, Trần Vũ nhận thấy ngày nào Chu Duật cũng bận rộn, từ ban công phòng khách có thể nhìn thấy ban công phòng ngủ trên lầu, trước khi đi ngủ, cô thấy đèn trên lầu vẫn còn sáng.
   Có phải anh thường đi ngủ rất muộn, thậm chí là thức suốt đêm?
 Trần Vũ hỏi: “Có dự án mới à anh?”
  ”Đúng vậy, cụ thể thì không được phép nói ra, nhưng đúng thật là có dự án nhiều bên, tuy rằng chúng ta chỉ phụ trách một hạng mục, nhưng ít nhất có một bộ phận của đội ngũ R&D làm việc chăm chỉ đến mức bị hói đầu.”
 Trần Vũ trầm tư suy nghĩ.
  Buổi tối, trong tay Chu Duật cầm rau tươi, mở cửa ra, mùi thơm trong phòng lần lượt xông thẳng lên mũi, anh ngẩn người một lát, cô bưng đĩa sườn sào chua ngọt từ phòng bếp đi ra.
  ”Mừng anh về nhà!”
 Trần Vũ đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng, và làn da trắng nõn của cô phản chiếu một màu đỏ ấm áp, cô nhận lấy chiếc túi từ tay Chu Duật, ngay khi tay cô chạm vào túi, Chu Duật liền ôm lấy cô.
  Hơi thở thơm mát của anh bao trùm lấy người cô.
 Trần Vũ có chút đỏ mặt, người đàn ông này thực sự rất thích được ôm.
  Sau một lúc.

  ”Trần Vũ, thơm quá.”
  ”Mùi của sườn sào chua ngọt ư?”
  ”Và cả em nữa.”
 Trần Vũ híp mắt đẩy người đàn ông ra, đối mặt với con sói lớn có đuôi dài trông có vẻ ngây thơ, cô đẩy anh ra kêu đi rửa tay và nói rằng bữa tối sắp chuẩn bị xong rồi!
  Các món ăn hôm nay đều do Trần Vũ làm, nếu cùng đặt Trần Vũ và Chu Duật lên bàn cân trong giới ẩm thực thì người tám lạng người nửa cân.
“Vì đó là công thức của bà ngoại em dạy, nên em được coi là đàn chị, còn anh là đàn em.”
 Chu Duật hỏi: “Tại sao anh không được coi là đàn anh, và gọi em là đàn em?” Mặc dù không thể xác định thời gian hai người học là bao lâu, nhưng nếu theo thời gian bắt đầu học chính thức, Chu Duật có thể học sớm hơn Trần Vũ.
 Trần Vũ khoanh tay và tự tin nói: “Bởi vì em muốn làm đàn chị.”
  Bốn mắt nhìn nhau, Chu Duật gật đầu tán thành.
 Trần Vũ chống cằm, tràn đầy hứng thú: “Chu Duật, anh có muốn gọi em là chị không?”
  Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô Trần sáng ngời,  vì gương mặt cô còn trẻ nên trông như một học sinh, dù Chu Duật đi đến đâu cũng không ai nghĩ rằng anh sẽ mang danh là “em trai” của cô, thậm chí, ngay cả việc gọi là “anh trai” cũng rất hiếm.
  Có thể là bởi vì anh ít biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, ngay cả khi còn đi học trung học, những đứa trẻ trong hành lang cũng thấy sợ hãi khi nhìn thấy
 Trần Vũ thì khác, cô đi đâu cũng được gọi là “em gái” khi còn học cấp 3.

Ngay cả bây giờ, những đứa trẻ 5, 6 tuổi trong khu phố khi nhìn thấy cô cũng chỉ gọi cô là “chị”.
 Chu Duật cười nhẹ, nhưng không trả lời.
 Trần Vũ cũng chỉ là nói cho vui, quay đầu lại cô cũng đã quên, đợi khi Chu Duật rửa bát đĩa và bắt đầu làm việc, Trần Vũ đã làm một chén canh bồi bổ sức khỏe.
  ”Canh gà đen hầm nhân sâm, thức khuya lâu về sau sức khỏe sẽ không tốt, món canh này có thể bồi bổ khí huyết, nên anh uống đi.”
 Chu Duật nhìn chăm chú vào chén súp nóng đang toả hương, rồi đặt bát súp lên bàn, kéo Trần Vũ lại ôm vào lòng, nói: “Anh không sao, em đừng làm những việc này nữa.”
 Trần Vũ lắc đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm dưới tròng kính của Chu Duật: “Gần đây trông anh rất mệt mỏi, có lẽ trong công việc không tránh khỏi việc xảy ra vấn đề, nhất định phải làm thật tốt, nhưng trong cuộc sống, em muốn giúp anh bồi bổ sức khỏe.”
 Chu Duật không cách nào miêu tả tâm trạng hiện tại của mình.
  Anh biết rằng Trần Vũ rất tốt, và bây giờ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng.
  Cô búng ngón tay, lẩm bẩm: “Còn có canh khoai mỡ cá kèo chữa đau thắt lưng, chè hạt sen nấm tuyết bổ khí, an thần, thận lợn giúp bổ thận, tráng dương…”
 Trần Vũ dừng lại một chút, có vẻ như điều cuối cùng chưa cần thiết vào lúc này.
  Cô quay đầu lại, trong đôi mắt ấm áp của Chu Dật đang ẩn chứa ý cười nhìn cô.
 Trần Vũ cảm nhận được tay nóng ran, cô dời tầm mắt đi chỗ khác: “Mau đi làm việc đi! Về sau phải đi ngủ sớm, đừng thức khuya quá.”

  ”Được rồi, anh hiểu rồi.”
  Một lúc lâu sau, Trần Vũ bị nụ hôn làm cho tỉnh táo lại, cô sững sờ mở mắt ra và bị anh ôm chặt một cách bị động.

Hai người buông nhau ra, rút ra một sợi chỉ bạc, Chu Duật cười, anh nhìn thấy cô đỏ mặt lại hôn lên má cô một cái.
 Trần Vũ đưa anh đến cửa, vẫy tay.
 Cô vẫn còn trong trạng thái mơ màng không biết gì, Chu Duật đi tới cửa thang máy, quay người trở lại, cúi xuống vuốt mái tóc của cô, cận kề tai cô, giọng điệu ma mị vang lên:
  ”Chị ơi.”
 Trần Vũ như một ánh sáng đang tỏa sáng trên bầu trời, uống Sprite trong những ngày trời nóng bức, mở to mắt và năn nỉ anh nói thêm một lần nữa.
 Chu Duật chỉ cười mà không nói lời nào.
 Trong hai tuần tiếp theo, Chu Duật sẽ ngủ ở công ty, vào khoảng 5 giờ sáng, Trần  Vũ sẽ nhận được tin nhắn “Chào buổi sáng” từ anh, và vào lúc 10 giờ tối, anh sẽ nhắc cô nghỉ ngơi sớm.
  Nhưng dường như anh cũng ngủ không được, theo như Hà Thiến Dao nói, bọn họ đều thức thâu đêm để làm việc.
 Trần Vũ liên tục bảo anh phải chăm sóc cơ thể của mình, nhưng cô không ngờ rằng khi mùa xuân lạnh giá đến, Trần Vũ lại là người bị cảm lạnh trước.
  Mũi cô bị nghẹt và giọng nói của cô cũng nghẹt theo.
  Khi Chu Duật hỏi, cô không muốn anh lo lắng nên cô đã nói là bị dị ứng.
  Ngày hôm sau, anh đột nhiên xuất hiện ở cửa, Trần Vũ vừa giật mình vừa lau mũi, bởi vì trông anh rất mệt mỏi.
  Trên khuôn mặt ôn hòa trắng nõn không có râu ria xồm xoàm hay tóc bù xù, nhưng hốc mắt lại xanh xao, dường như đã lâu không được ngủ ngon.

Khi cửa mở ra, Chu Duật liền ôm lấy cô, dựa vào bức tường trước cửa nhà.
 Trần Vũ có chút động lòng, cuộn mình ở yên trong ngực của anh: “Em đã nói với anh là em không sao mà, anh tới đây như vậy, lỡ bị em lây nhiễm thì phải làm sao?”
  Anh rõ ràng là rất bận rộn, trên gương mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
 Chu Duật: “Lây bệnh thì xin nghỉ phép thôi, nếu có em ở bên nhau, tất nhiên anh sẽ khoẻ hơn nhiều rồi.”
 Trần Vũ bĩu môi, nhìn vào mắt anh: “Nói nhảm, anh không được phép bị cảm.”
  Đứng ở cửa lâu như này cũng không nên.
 Trần Vũ nói: “Chu Duật, anh không sao chứ? Hay anh đi ngủ một lát đi?”

 Chu Duật: “Anh không sao, anh không muốn ngủ, chỉ là đột nhiên anh rất muốn gặp em.” Vì thế, anh dành chút thời gian, lái xe từ công ty trở về, chỉ để nhìn cô một cái.
 Trần Vũ đứng im cho anh ôm, vuốt tóc anh: “Đừng để bị cảm lạnh, cho dù bận quá cũng phải giữ gìn sức khỏe, được chứ?”
  Cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
 Chu Duật khẽ cười, một lúc sau mới đứng thẳng dậy, nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn cô, cô che môi không cho anh hôn, nếu lúc này hôn nhất định sẽ lây bệnh cho anh, nhưng Chu Duật không thèm quan tâm, cắn chặt môi cô một lúc mới rời.
  ”Anh mua bánh kem sao?”
 Chu Duật giơ tay phải lên, cầm một cái bánh ngọt đựng trong hộp quà màu đen.

Bạn của Từ Văn Tĩnh đã tặng cho cô ấy một chiếc bánh, Từ Văn Tĩnh không thích ăn mấy món tráng miệng này lắm nên đã gửi nó cho Trần Vũ, người thích đồ ngọt, Trần Vũ đã nếm thử và cảm thấy rất ngon.

Nghe nói đó là loại bánh nổi tiếng trên mạng, đặt hàng rất khó, hỏi thời gian thì nửa tháng nữa mới có, nên cô đã có ý định bỏ cuộc.
  Nhưng không ngờ, Chu Duật đã mang đến cho cô.
  ”Được.

Em thích là tốt rồi.”
 Trần Vũ nhận lấy bánh kem, trong ánh mắt chờ đợi của Chu Duật, cô đã từ chối hôn anh, cô ôm lấy anh: “Cám ơn anh, Chu Duật.”
  Cuối cùng, dự án bận rộn đã kết thúc vào cuối tháng Ba.
  Tin tốt là dự án đã rất thành công, và thứ hạng của Viện nghiên cứu lại một lần nữa tiến lên một hạng.
Tin xấu là Chu Duật đã bị ốm.
 Vào buổi sáng cuối tuần,  cô không nhận được lời chào buổi sáng như thường lệ nên gọi điện cho Chu Duật, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, hôm nay anh không xuống được đâu…”
  Anh còn chưa kịp nói xong đã ho sặc sụa như mất nửa cái mạng.
 Trần Vũ đã rất tức giận vì anh không nói cho cô biết về bệnh tình của mình.
  Lúc Chu Duật mở cửa ra, toàn thân suy sụp, hai mắt thâm quầng cùng sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng người bị sốt rất cao.

Cơn giận của Trần Vũ tiêu tan ngay lập tức, cô đưa anh trở lại phòng ngủ và đắp chăn cho anh.
 Chu Duật đã thức dậy, anh đã ngủ từ tối qua đến giờ, tổng cộng mười tiếng.
  Sau khi hoàn thành dự án, những vấn đề căng thẳng đã được giảm bớt, nếu cứ suy nghĩ mãi sẽ lại sinh bệnh mất.
  Anh nằm dưới chăn, đập vào mắt anh là bóng dáng Trần Vũ đang đi tới đi lui, cô vắt ướt khăn, gấp thành hình vuông, nghiêng người về phía anh, đắp chiếc khăn lạnh lên trán anh.
  Cô rót nước nóng và đặt cạnh giường.
  Thấy Trần Vũ định đi ra ngoài gọt hoa quả cho mình, Chu Duật liền kéo tay cô: “Đừng đi.”
  Mặt anh nóng ran, đôi mắt không đeo kính cũng đỏ hoe.


Người đàn ông trí thức sắc sảo đã trở thành người đàn ông ốm yếu, xanh xao, điều này làm cho anh càng đẹp trai hơn.
 Trần Vũ nghĩ lúc này mình thật xấu xa, bạn trai của cô đang ốm yếu như thế này, còn cô chỉ quan tâm đến vẻ đẹp của anh.
 Cô kéo một chiếc ghế đến bên cạnh anh, cầm lấy đôi bàn tay to của anh, bàn tay của anh còn nóng ran: “Anh có bị ngạt mũi, hoa mắt chóng mặt, hay có đói không?”
 Chu Duật lắc đầu cười với cô.
  Trần Vũ chớp chớp mắt.
 Lúc này, anh cười cũng rất đẹp, lịch lãm và dịu dàng.
  Một lúc sau, Chu Duật buồn ngủ và bảo Trần Vũ đến thư phòng xem có cuốn sách nào cô thích không.
 Trần Vũ chờ anh nhắm mắt lại rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ.
  Căn phòng của Chu Duật rất rộng rãi, với ba tông màu trắng, xám và đen, trên cửa sổ duy nhất có một chậu cây cảnh nhỏ, là cây con trong nhà Trần Vũ.
  Cô đẩy cửa phòng làm việc của Chu Duật ra, nhìn sách trong tủ mà giật mình, quả nhiên là thiên tài học tập, muốn gặm mấy hàng sách như vậy cũng không dễ dàng gì.
  Ngoài sách chuyên môn liên quan đến chip, trên giá sách còn có một số sách về kiến trúc.
 Trần Vũ nghĩ đến chuyên ngành kép của Chu Duật, và chọn một cuốn từ giá sách, đó là một cuốn sách về nguồn gốc của kiến trúc, khoa học phổ biến, và phụ trang trong sách là những tòa nhà điển hình từ cổ đại đến nay.
  Thoạt nhìn cuốn sách ở tình trạng rất tốt, bìa sách được bọc bằng giấy bọc sách trong suốt.
  Chà, sau này Chu Duật sẽ là một người ba rất giỏi gói bìa sách cho con cái đây.
  Đợi đã, cô đang nghĩ vớ vẩn gì thế!
Tai Trần Vũ đột nhiên nóng lên.
  Cô lật trang đầu tiên của cuốn sách và tìm thấy một bức tranh bên trong lớp giấy gói trong suốt.

Cô lật nghiêng cuốn sách, muốn nhìn kỹ hơn.
  Nét vẽ non nớt, màu sắc nhợt nhạt, tuy rằng đường nét căn nhà và cách trang trí bên trong nhìn chung phối hợp hài hòa, nhưng thoạt nhìn trông giống học sinh tiểu học vẽ, vì yêu thích hội hoạ, nên Trần Vũ miễn cưỡng thừa nhận trình độ vẽ bức tranh này cùng lắm là do học sinh tiểu học vẽ.
  Hừm, nhìn thế nào cũng thấy có vẻ không đẹp lắm.
  Nó quá khác so với bản thiết kế của viện nghiên cứu mà Chu Duật đã vẽ và bức thư gửi cho cô!
  Đây có phải là do Chu Duật đã vẽ khi còn nhỏ không? Hóa ra những thiên tài khi còn nhỏ cũng như những người thường.

  Cô đang định lật qua trang khác, thì đột nhiên nhìn thấy ở góc dưới bên phải của bức tranh này, viết bằng bút chì: Trần Vũ, lớp 3/1.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận