Sau tám giờ mười, nhân viên của khu nghỉ mát mang củi và cành cây to đến xếp chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ bên bãi biển, bọn họ có kinh nghiệm buộc các cành cây lớn lại với nhau để tạo thành một vòng tròn.
Hỏi mới biết, bọn họ rất may mắn vì đến vào dịp tiệc tối lửa trại mỗi tháng một lần.
“Trọng điểm của đêm lửa trại không phải là lửa trại.
” Người đẹp tóc vàng ở trung tâm đăng ký khách sạn đã giải đáp thắc mắc, đưa cho mỗi người một phiếu đồ uống.
Đó là một phiếu giảm giá đồ uống, bãi cát chất đầy thùng bia, những hàng cocktail, và đầy đủ các loại rượu mạnh.
“Không thể nào, chẳng lẽ trọng điểm là uống rượu?” Từ Khả Khả bỗng nhiên kích động, cô ấy cái khác không được, nhưng tửu lượng có lẽ là tốt nhất trong đám người bọn họ.
Minh Dương vẫn còn chút vướng mắc, cậu ta nhìn cô ấy một cái: “Em bớt bớt lại đi, tửu lượng của chúng ta sao có thể sánh bằng Chu Duật sâu không lường được.
”
Từ Khả Khả nhìn về phía sếp Chu, giống như lần ngâm suối nước nóng anh quả thức đã uống không ít, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Cô ấy lập tức nghiêm túc kính trọng.
“Cũng có thể là khiêu vũ?” Trần Vũ ngửa đầu nhìn em gái váy cỏ trên poster, cô rất nóng lòng muốn thử.
Từ Văn Tĩnh ở bên cạnh kéo ghế, từ từ ngồi xuống: “Uống rượu, khiêu vũ, vậy đều không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ từ từ xem các cậu chơi.
”
Trần Nhất Gia học theo, cũng ngồi bên cạnh cô ấy, bắt chéo chân lên.
Nhưng tất cả đều đoán sai!
Điểm nhấn của đêm lửa trại là cuộc thi hôn môi.
Nụ hôn càng lâu thì sẽ giành được vị trí đầu bảng.
Khi người dẫn chương trình công bố tên cuộc thi, thì hiện trường lập tức trở nên cuồng nhiệt, người dẫn chương trình thông báo phần thưởng, miễn là có thể giành được vị trí thứ nhất đến thứ ba, thì sẽ được miễn phí một ngày tiền phòng, sau đó tiếng hoan hô lập tức vang vọng khắp bờ biển Saipan.
Vừa rồi Từ Văn Tĩnh còn chuẩn bị nghỉ ngơi bất cứ lúc nào cũng đứng lên, Trần Nhất Gia không ngờ rằng Từ Văn Tĩnh lại chủ động như vậy, hai con mắt anh ta lập tức giống như tia lazer, viết “Chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
Từ Khả Khả càng không cần phải nói, cô ấy giữ chặt Minh Dương còn đang uống bia, hưng phấn giơ tay lên cao.
…
Dưới những bóng cây đan xen.
Nghe được tên của trận đấu, thì trái tim Hứa Tố lỡ một nhịp, lưng thẳng lên.
Anh ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đi gặp Trần Vũ.
Anh ta sợ Trần Vũ cũng muốn tham gia.
Cô ấy sẽ không làm thế.
Cô ấy không phải là người chấp nhận người khác nhanh như vậy.
Bọn họ có hôn môi không? Minh Dương nói bọn họ chỉ ở bên nhau không tính là lâu, chắc không nhanh như vậy đâu, lúc anh ta và Trần Vũ phải bên nhau mấy tháng mới hôn nhau.
Anh ta không dám nghĩ, Chu Duật hẳn là chỉ hôn lên trán Trần Vũ thôi.
Mãi đến khi nhìn một lúc lâu, Trần Vũ vẫn an ổn ngồi đó nói chuyện với Chu Duật.
Không có ý định lên sân khấu chút nào.
Anh ta mới thoáng an tâm.
Không biết bọn họ đang nói gì, cô bỗng nhiên nở nụ cười, lông mi dài chiếu xuống chiếc bóng mờ mềm mại, Chu Duật cũng dịu dàng nhìn cô, giống như có chút bất đắc dĩ.
Hứa Tố giống như là một tên cuồng theo dõi, ngay cả nhìn thẳng anh ta cũng không dám.
Anh ta chỉ có thể lén lút nhìn trộm cô.
Nhưng thì ra không chỉ có những nụ hôn của bọn họ mới khiến trái tim anh ta nghẹn lại, ngay cả khi Trần Vũ cười với Chu Duật, thì anh ta cũng cảm thấy trong lòng co rút đau đớn.
Hoá ra cô với những người khác cô cũng có thể dịu dàng như vậy sao?
…
Trần Vũ không thích làm chuyện thân mật trước mặt mọi người, đúng lúc, Chu Duật cũng không hy vọng có người khác nhìn thấy dáng vẻ vừa ngoan vừa ngọt của Trần Vũ.
Vì thế Trần Vũ bèn trở thành đội trưởng đội hậu viện của nhóm Văn Tĩnh và nhóm Khả Khả, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, giơ tay lên hô: “Giỏi lắm! Giỏi lắm!”
Ngay cả từ “trâu bò” cô cũng không nói nên lời, chỉ liên tục hô giỏi lắm.
Đáng tiếc là, nhóm Khả Khả bại trận trước.
Hai người đều thiếu vận động, lượng hô hấp của phổi không đủ, cho nên không địch lại mấy người Âu Mỹ, bọn họ thở hổn hển mà rời khỏi sân khấu.
Từ Khả Khả điên cuồng uống vài ngụm nước, thở dài: “Em cảm giác như sắp hút hết cua dừa Minh Dương ăn buổi chiều.
”
Minh Dương vừa ngậm một ngụm nước vào miệng thì trực tiếp phun ra.
Đôi tình nhân trẻ ồn ào ầm ĩ, mặc dù bại nhưng vẫn vinh quang.
Từ Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia trên sân khấu lại rất hăng hái!
Cuối cùng không phụ kỳ vọng, bọn họ đã giành được thành tích tốt ở vị trí thứ ba, ban tổ chức ngoài việc lấy phiếu phòng ở miễn phí ra, còn treo huy chương “Hôn phóng khoáng” cho hai người.
…
Trần Vũ uống một chút rượu, vốn cô không muốn uống nhiều, nhưng rượu bên này giống nước trái cây có vị blackberry, cô vô tình uống mấy chén, sự nhiệt tình cũng dâng lên.
Lúc Chu Duật nắm tay cô đưa cô về phòng, cô vẫn ổn.
Cô yên tĩnh ngồi trên sô pha, Chu Duật rót nước cho cô, cô cũng ngoan ngoãn uống.
Sau khi uống xong, cô đưa cốc cho anh rồi nói “cảm ơn”.
Sau khi Chu Duật đặt ly thủy tinh xong, thì cô nhìn có vẻ hơi say.
Mắt Trần Vũ sáng lấp lánh, cô muốn anh ngồi xuống, sau đó nói với anh rằng cô muốn hôn môi với anh, còn phải lấy huy chương.
Chu Duật kinh ngạc trong phút chốc, Trần Vũ quỳ gối giữa hai chân anh, ôm mặt anh hôn xuống, cô mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, để lộ ra tấm lưng trắng nõn, ở ngoài phòng còn khoác một chiếc áo sơ mi màu be, ở trong phòng, cô chỉ có một chiếc váy hai dây này, sau lưng trống rỗng.
Anh nếm thử mùi rượu trong miệng cô, giống như đồ uống có gas.
Chu Duật mặc cho cô muốn làm gì thì làm, hai tay lại không đặt sau lưng cô, sau khi Trần Vũ gặm cắn trong chốc lát, lúc mệt mỏi quỳ xuống thì anh mới sờ lên mái tóc mềm mại của cô: “Ngày mai nhảy dù, phải nghỉ ngơi sớm một chút.
”
Cô nâng đôi mắt đẫm nước lên, tố cáo anh không hợp tác một chút nào hết.
Hai mắt tối đen sau tròng kính của người đàn ông mỉm cười nhìn cô, mang theo chút ý tứ không rõ: “Không hợp tác?”
Tay trái của anh dần di chuyển lên trên thắt lưng, rõ ràng nhìn thấy cô đang run rẩy, da thịt sau lưng cô bóng loáng như ngọc, anh vừa chạm vào lập tức run lên.
Anh lẳng lặng nhìn phản ứng của cô, hình như cô đang dần tỉnh táo lại và co rúm lại.
Chu Duật khẽ thở dài một tiếng.
Anh ôm Trần Vũ lên ôm cô vào trong lòng, rồi hôn lên môi cô.
“Ngày mai phải dậy sớm, nếu không lúc nhảy dù em sẽ không thoải mái.
”
Trần Vũ gật đầu, hiển nhiên nghe vào, cô nói: “Vậy anh lấy một cái thẻ phòng đi, lỡ ngày mai em không dậy được thì anh tới gọi em.
”
Ban đầu Chu Duật định chờ hoàn toàn không còn phản ứng rồi mới đi ra ngoài, nhưng hiển nhiên chỉ cần ở cùng Trần Vũ, thì những ý niệm rục rịch không tốt trong đầu, chỉ dựa vào tự chủ là không đủ.
…
Gió buổi tối thổi nhẹ nhàng, sóng biển vỗ vào bờ cát.
Màn đêm của Saipan dường như đột nhiên bị hắt mực, lửa trại vừa tàn thì hoàn toàn tối sầm lại.
Hứa Tố muốn tìm Trần Vũ nói chuyện, anh ta và cô ly hôn quá vội vàng, đến khi anh ta bị ép vào trong phòng trung tâm thành phố, anh ta mới giật mình phát hiện, thậm chí bọn họ còn chưa từng bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với nhau.
Hứa Tố biết số phòng của Trần Vũ, anh ta vẫn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.
Cô sẽ không muốn nghe lời xin lỗi của anh ta.
Hứa Tố đến cửa phòng cô, anh ta giơ tay lên muốn gõ cửa nhưng lại thả xuống.
Anh ta nghĩ sẵn trong đầu, anh ta sẽ nói với cô bọn họ sẽ bắt đầu từ bạn bè, đợi đến khi cô chấp nhận, rồi mới tiến từng bước một.
Có thể cô chỉ có hảo cảm với Chu Duật, nhưng chút hảo cảm thì có thể tượng trưng cho cái gì.
Cô và anh ta có tình cảm mười năm, mười năm bên nhau thế nào cũng khắc cốt ghi tâm hơn một Chu Duật ân cần.
Hứa Tố không biết rằng đây chỉ là anh ta đang tự an ủi mình.
Vẫn là lý trí phân tích cho mình.
Nhưng quả thật, càng nghĩ càng cảm thấy, có lẽ cô cũng đang giận mình, anh ta không có chừng mực mà chăm sóc Lâm Thiên, cho nên đương nhiên anh ta có thể biểu hiện tốt hơn Chu Duật một chút.
Không sao, Hứa Tố cười.
Cho dù Trần Vũ lấy Chu Duật chọc giận anh ta, thì Hứa Tố cũng sẽ cảm ơn phương pháp như vậy, anh ta không để ý một chút nào hết.
Như vậy có nghĩa là Trần Vũ vẫn để ý tới anh ta, chỉ cần để ý đến anh ta thì không sao hết.
Điều này cho thấy rằng, cuối cùng anh ta vẫn có thể theo đuổi cô về.
…
Anh ta chỉnh lại áo sơ mi ngắn tay của mình, bởi vì cô nói rằng anh ta mặc sơ mi màu xanh nhạt trông rất đẹp.
Xây dựng tâm lý đầy đủ, Hứa Tố lại hít sâu một hơi, trên mặt treo lên ý cười dịu dàng.
Có phải thật ra Trần Vũ cũng đang chờ anh ta không.
Ôm hy vọng như vậy.
Anh ta giơ tay lên, ngón tay đặt trên ván cửa.
Nhưng.
Ngay khoảnh khắc sắp gõ xuống ván cửa.
Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Bóng dáng đầu tiên nhảy vào trong mắt anh ta là một người có chiều cao gần bằng anh ta, thậm chí hình thể còn cao hơn anh ta một chút.
Hứa Tố vẫn duy trì động tác gõ cửa như cũ, anh ta cứng đờ ở đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm người mở cửa.
Chu Duật nhìn thấy anh ta cũng dừng lại một giây.
Lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói mềm mại của Trần Vũ: “Ngày mai nhớ đến gọi em sớm chút, em sợ mình không dậy được.
”
Người đứng trước mặt Hứa Tố, anh nhìn lại anh ta, hai tròng mắt như đầm sâu tĩnh lặng, đồng thời vẫn có thể phân tâm, dùng giọng điệu an ủi đáp lại Trần Vũ trong phòng: “Ừm, anh biết rồi.
”
Hứa Tố sững sờ, tất cả bản thảo đã nghĩ sẵn trong đầu lúc này hoàn toàn không còn.
Anh ta chỉ biết Chu Duật đi ra từ trong phòng của Trần Vũ.
Anh ta không thể tổ chức ngôn ngữ của mình và cũng không biết phải nghĩ gì.
Mà cả người Hứa Tố phát run, dường như phẫn nộ đến mức ánh mắt tan tác, Chu Duật nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngăn cản tầm mắt của Hứa Tố
Hứa Tố cố gắng kiềm chế, anh ta nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Chu Duật, gian nan tìm lại giọng nói của mình: “Hai người…”
Nhưng mà vẫn chưa nói xong.
Anh ta nhìn thấy vết son môi trên miệng Chu Duật, bản thân Trần Vũ có màu môi rất đẹp, cho nên cô thích son môi còn hơn đánh son.
Mà bây giờ, cho tới bây giờ cô đều chỉ để lại dấu son môi trên người anh ta.
Lại ở trên miệng của một người đàn ông khác.
…
Tất cả các bằng chứng cho thấy suy nghĩ của mình không chính xác, và mọi thứ đều đi theo hướng tồi tệ nhất mà anh ta không muốn nghĩ.
Hứa Tố nhắm mắt lại, ép buộc mình bình tĩnh lại.
Anh ta nắm chặt tay, ngón tay phát ra âm thanh khiến người ta sợ hãi.
Tầm mắt của Chu Duật nhìn lướt qua tay anh ta, anh thản nhiên hỏi: “Tâm sự?”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...