Editor: Mòe Ngáo
Beta: Dưa
Trần Vũ không về thẳng nhà, xe taxi bị kẹt trong thành phố khoảng 20 phút, sau khi ra khỏi khu vực kẹt xe, xe taxi rẽ vào một con đường thẳng tắp, thảm cỏ xanh bao phủ hai bên con đường, rẽ phải theo hướng ánh đèn điện, dừng ở tiểu khu, đối diện là một cửa hàng tiện lợi.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đèn, giữa đêm hè, hai màu xanh đen đan xen, rải rác một hai ngôi sao nhỏ.
Đèn đường theo kiểu châu Âu đã bật lên, chiếu sáng tấm biển màu xanh nhạt của cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng tiện lợi không nằm ở nơi phố xá sầm uất, mặt tiền hướng cách một con đường hướng về khu phố, cách rất xa khu công nghiệp.
Cuối tuần, mọi người đều vào trung tâm thành phố vui chơi, cửa hàng tiện lợi có hơi vắng vẻ, Trần Vũ vào tiệm đã hơn 5 phút mà tiếng chuông mở cửa của cửa hàng vẫn chưa vang lên thêm lần nào.
Ông chủ cửa hàng đã lớn tuổi mặc một cái tạp dề màu xanh lá cây, đang đem ghế xếp bỏ xuống để gần quầy thanh toán.
Trước cửa hàng tiện lợi có rất nhiều ghế dài, Trần Vũ mua một cây kem, ăn từng miếng nhỏ, ngồi ở quầy ghế dài thức gió đêm.
Người ở trong khu này không nhiều lắm, nãy giờ chạy tới chạy lui cũng chỉ có vài chiếc xe.
Đợi rất lâu mới có hai chị em dắt một chú chó Poodle đi dạo, chú chó Poodle được mặc một chiếc váy ren, trên đầu còn có một chiếc cài màu hồng phấn hình con bướm, mông nhỏ lắc qua lắc lại, bốn chân nhỏ chạy rất nhanh.
Đợi thêm một lúc, một đám nhóc cười đùa chạy qua, đứa lớn nhất có lẽ mới học lớp 2, giọng nói rất lớn, tỏ vẻ rất tự tin: “Thầy chúng ta thường nói…”
Lúc tâm trạng cô không tốt, cô thường sẽ ngồi ở hàng ghế dài trước cửa hàng tiện lợi.
Có người ăn xin áo quần rách rưới, trên đầu đội một cái mũ, chòm râu mọc lộn xộn, quần áo cũ đến mức chỗ nào cũng có vết rách, bưng một cái chén bể, tay run run đi qua trước mặt cô.
Có lẽ thấy cô còn trẻ hoặc là thấy cô ăn mặc không đẹp đẽ cho lắm nên chưa bao giờ thấy người ăn xin đó tới xin tiền cô.
Người ăn xin đó đi tới chỗ mấy đứa nhỏ muốn mua kem, nhưng thật ra muốn xin tiền từ bố mẹ mấy đứa nhỏ.
Cô đã gặp người ăn xin này rất nhiều lần, có lẽ một buổi tối chỉ xin được hai ba đồng, nhưng một tuần có 6 buổi tối thì ông lão này đều mua kem nước muối để ăn, lần nào ăn cũng rất vui vẻ.
Lúc nhỏ Trần Vũ không có tiền mua đồ ăn, cô ở nhà bà ngoại từ trước đến nay không bao giờ có tiền tiêu vặt.
Lúc đó cô giúp mẹ nuôi làm việc được cho ít tiền, cô chỉ lấy ra một phần ba thôi cũng đủ để mua một chai coca bằng thủy tinh, uống xong cô còn đem chai thủy tinh trả lại.
Ở trên con phố nhỏ, ngồi ở bên cạnh cửa hàng tiện lợi chậm rãi uống từng ngụm, một bên có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc la vì bị bố mẹ đánh mắng, còn có học sinh cấp 3 chơi game, có khi lại là một cặp vợ chồng nào đó đang cãi nhau.
Tiếng rung chuông của cửa hàng tiện lợi vang lên vài giây rồi lại im lặng.
Kem quá ngọt, không ngon như những gì cô tưởng tượng.
Chu Duật gọi một ly cà phê, ông chủ cửa hàng tiện lợi nằm trên ghế tính toán doanh thu, phát hiện có người đang gọi ông, ông lười biếng nói một tiếng: “Tự mình lấy đi, cảm ơn.”
Anh đi đến quầy pha cà phê gần cửa kính sát đất của cửa hàng tiện lợi.
Đằng sau lớp kính, Trần Vũ mặc một chiếc váy dài nhìn rất xinh đẹp hoàn toàn không phù hợp với cái cửa hàng tiện lợi này, ngay cả cây kem cô ăn càng không hợp với khuôn mặt xinh đẹp.
Chu Duật lấy ly cà phê, nâng mắt nhìn, kem của Trần Vũ đã bị hơi nóng làm tan chảy, từng giọt chảy xuống ngón tay út của cô, chạy dọc theo mu bàn tay mà chạy xuống cổ tay.
Trần Vũ lấy từ trong túi xách ra một tờ khăn giấy ướt, lau hai cái.
Sau đó động tác của cô nhanh dần, cắn một ngụm lớn, ăn hết cây kem.
Trần Vũ đứng dậy, định đi mua một hộp sữa bò lạnh hoặc một chai nước đá.
Một hộp sữa đưa tới trước mặt cô.
Cô nhận lấy hộp sữa, làn da trắng đến nổi thấy cả gân xanh trên mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Duật đang dùng tay khác bỏ một viên đá vào trong ly cà phê, ông hút giấy đã cắm sẵn bên trong.
Trần Vũ nói cảm ơn, nhận hộp sữa trên tay, cô mới cảm thấy hộp sữa bò ấm áp lan ra cả bàn tay.
Chu Duật bỏ tay vào túi quần, anh không ngồi trên ghế dài, đứng bên cạnh, nhìn anh bây giờ khá giống với đèn đường.
Đều cao thẳng đen thùi lùi đứng một góc, còn không nói gì.
Hộp sữa chắc là mới được bỏ vào lò vi sóng làm nóng, tuy rằng không quá nóng, nhưng không quá lạnh lẽo, nhận hơi ấm từ hộp sữa tỏa ra, chóp mũi Trần Vũ bắt đầu có chút mồ hôi đổ ra.
Đáp lại cô là tiếng khuấy cà phê của Chu Duật, âm thanh đá va chạm vào nhau.
Có lẽ anh phát hiện ánh mắt của cô, Chu Duật cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Trần Vũ sững sờ, lắc đầu.
Cô hỏi: “Là Hứa Tố nói với cậu sao?”
Chu Duật uống một ngụm cà phê, không nói gì.
Một chiếc xe tải nhỏ dừng ở ngoài cửa hàng tiện lợi, tài xế nhảy xuống khỏi chỗ cầm lái, từ lưng quần lấy ra một chùm chìa khóa, tìm tòi một lúc rồi mở cửa thùng hàng ra.
Tài xế quay đầu về chỗ cửa hàng tiện lợi hô to: “Ông chủ! Nhập hàng này.”
“Tại sao bây giờ mới tới, đợi hai tiếng rồi đấy, nhân viên cửa hàng đều tan làm hết cả rồi!”
Cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra, giọng nói cảm ứng đáng yêu lại vang lên: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm, lần sau lại đến.”
Ông chủ chậm rãi đi ra, khon lưng nhìn hàng hóa, đều là thức ăn nhanh, một cái thùng rất nặng, tài xế rất nhanh nhẹn, đã đem hai cái thùng lớn đặt xuống.
“Hôm nay bên cung ứng hơi chậm, thành ra mới muộn như vậy!” Tài xế giải thích.
Ông chủ không kiên nhẫn, vẫy vẫy tay, đưa cho tài xế một bình nước khoáng: “Được rồi, cậu đã vất vả rồi từ từ uống nước đi.”
Ba cái thùng lớn, ông chủ gãi đầu không biết phải làm sao, đột nhiên, nhìn đến chỗ Chu Duật đang đứng: “Chàng trai trẻ, có thể giúp tôi đem cái thùng này vào không? Tôi mời cậu uống cà phê?”
Một lúc sau, ông chủ khênh ở phía trước, Chu Duật ở phía sau nâng thùng hàng, hai người một trước một sau ôm thùng hàng bước vào cửa hàng tiện lợi, tiếng chuông cảm ứng giống như được lên sẵn dây cót, lại lần nữa vang lên: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm, lần sau lại đến.”
Ông chủ hơi lùn, Chu Duật đứng thẳng, trọng lượng của chiếc thùng đa phần đều nghiêng hết về phía ông chủ.
Chu Duật hơi cúi người, cong eo, áo sơ mi màu xám đậm dính sát vào người anh, vẽ nên một đường eo thon vai rộng, bả vai kéo căng, cơ bắp ẩn hiện đằng sau chiếc áo sơ mi.
Tay trái cầm ly cà phê, tay phải là hộp sữa bò, ánh mắt Trần Vũ dừng lại ở bờ vai đang căng ra của Chu Duật, nghĩ thầm, có lẽ các đồng nghiệp dạy ngữ văn của cô không có may mắn chiêm ngưỡng điều này.
Điện thoại Trần Vũ vang lên, bây giờ cô không muốn nghe điện thoại.
Chu Duật giúp ông chủ đem ba thùng hàng vào, lúc đi ra thì trên tay là một hộp sữa bò bình thường, anh đưa tới trước mặt cô: “Ông chủ nói phải mời cà phê nhưng tôi đã đổi thành sữa bò.”
—
Rõ ràng, hôm nay là sinh nhật Hứa Tố.
Cuối cùng ở chính nhà bố mẹ của mình mà đến cái bánh kem cũng ăn không nổi.
Sau khi Trần Vũ rời khỏi, Hứa Sơn vẫn cứ lải nhải, chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Phụ nữ chỉ toàn là một đám lòng dạ hẹp hòi, không làm nên được chuyện lớn.”
Vốn dĩ Trương Thúy còn muốn giúp ông đấm lưng nhưng lại bị ông chọc giận đến mức rơi nước mắt, không chịu nổi, không lựa lời nói: “Đàn ông các ông thì sao, lúc ông cưới tôi, nói chỉ có mình tôi, sau này thư ký của ông là một, chưa kể đến những người phụ nữ xã giao, đến khi ông làm người ta có thai vẫn là tôi đưa họ đi phẫu thuật, là do tôi quá hẹp hòi hay là do đàn ông các người không quản được chính mình.”
Mặt Hứa Sơn đỏ lên: “Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, bà còn muốn nhắc lại sao!”
“Cái gì mà nhiều năm, nếu không phải do con trai tôi có bản lĩnh, công ty đã bị đầu óc mù mịt của ông cùng thư ký và đám anh em của ông làm sụp!”
Trương Thúy nói ra những lời này chọc trúng tâm tư của Hứa Sơn, Hứa Sơn lập tức nổi trận lôi đình
“Bà, bà nói lại lần nữa đi!”
Trương Thúy lại khóc, một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn lại Hứa Sơn, quay đầu đi lên phòng.
Nếu không phải vì Hứa Sơn đột nhiên nổi hứng trêu ghẹo cô thư ký kia, thì có lẽ thư ký đó sẽ không bắt tay với anh em của ông đào sạch tiền đi.
Lúc đó Trương Thúy đầu tư rất nhiều tiền vào công ty, mỗi ngày đều khóc lóc, hận Hứa Sơn chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, lại hận bản thân tại sao lại không quyết đoán bỏ rơi Hứa Sơn.
Phu nhân nhà khác có chồng đi trăng hoa, Trương Thúy đều khuyên, đàn ông có tiền đều như vậy, nhưng chỉ có mình bà biết có bao nhiêu đau đớn, thống khổ đều do mình gánh chịu.
Hứa Tố đành phải an ủi Hứa Sơn, tuổi Hứa Sơn càng lớn, tình tình lại càng tệ.
Lâm Thiên đứng bên cạnh không biết phải làm sao, đứng không được ngồi không xong, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi.
Lúc Trương Thúy đi lên lầu, hình như đã trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái, không biết có phải là do cảm giác của cô ta sai hay không.
Chờ Hứa Sơn bình tĩnh lại, nhìn thấy Hứa Tố liên tục nhìn về phía điện thoại, mặt ông càng lạnh hơn: “Hôm nay khuya rồi.
Con đưa Lâm Thiên về nhà đi.”
Nói xong liền bỏ lên lầu.
Hứa Sơn và Trương Thúy đã phân phòng ngủ từ lâu, trong chốc lát, hai căn phòng đều yên tĩnh.
Lúc đó Lâm Thiên đem đề tài câu chuyện vứt lên người Trần Vũ, cũng bởi nhất thời thấy uất ức, cô ta không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cô ta nhút nhát, hoảng sợ đi đến trước mặt Hứa Tố: “Hứa Tố…”
“Lâm Thiên, sau này em đừng đến nhà anh nữa.”
Lâm Thiên ngạc nhiên cắn môi, lùi lại một bước.
Trên khuôn mặt Hứa Tố tràn ngập sự mệt mỏi, anh nhìn lướt qua máy mát xa mà Trần Vũ mua bị ném ở một góc cầu thang, huyệt thái dương của anh giật giật: “Được rồi, đi thôi.”
Dọc theo đường về Lâm Thiên đều khóc.
Lúc học cấp ba Hứa Tố sẽ vì nước mắt của Lâm Thiên mà đau lòng, còn hiện tại anh chỉ cảm thấy chán ghét và nhức đầu.
Bây giờ anh lại bắt đầu nhớ Trần Vũ, cô ấy còn chưa khóc thì Lâm Thiên khóc lóc cái gì.
Hứa Tố lái xe vào chỗ để xe, anh không xuống xe ngay, mở WeChat ra gọi video cho Trần Vũ nhưng cô không bắt máy.
Đột nhiên anh không dám đi lên đối mặt với Trần Vũ, lúc còn nhỏ cô đã khổ sở như thế, thế mà bố anh còn nói lời khó nghe như vậy.
—
Trần Vũ về nhà, đầu tiên đến nằm lên ghế sô pha, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa lan nhàn nhạt.
Tóc dài chui vào cổ áo, Trần Vũ kéo ra, để xõa lung tung.
Mở Wechat lên, vẫn chưa thấy Văn Tĩnh phản hồi, gần đây cô ấy rất bận rộn với bản án lớn.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng chưa tới một phút, buồn ngủ thì không mà trong đầu lại càng thêm tỉnh táo.
Trần Vũ dứt khoát ngồi dậy, đem sữa bò bỏ vào tủ lạnh, đem áo quần treo lên móc áo quần mới nhớ ra cô còn chưa trả áo cho Chu Duật, chiếc áo nằm ngay ngắn trên bàn ủi.
Trần Vũ kiểm tra một lúc, rồi bỏ vào trong túi chống bụi, gửi tin nhắn cho Chu Duật, mong rằng Chu Duật sẽ thấy tin nhắn.
Chu Duật trả lời tin nhắn rất nhanh: “Được, bây giờ tôi sẽ xuống dưới.”
Trần Vũ không khách sáo nhận hộp sữa bò từ Chu Duật, bây giờ cô mới nhớ trong tủ lạnh có một hộp na, trước khi xuống lầu cô cầm hai quả na bỏ vào túi giấy.
Lúc cô xuống tầng một, đã thấy Chu Duật chờ sẵn ở đó.
Có lẽ Chu Duật vừa thay áo quần, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, mặc một quần thể thao màu xám, kiểu tóc thì loạn hết cả lên, có lẽ là vừa thay áo quần xong.
Chu Duật đi lên hai bước, nhận áo khoác và túi giấy, mở túi giấy ra xem: “Đây là gì vậy?”
Trần Vũ: “Đây là quả na, các thầy cô cùng nhau mua về, rất ngọt, cậu để tủ lạnh 3 ngày rồi ăn nhé.”
Chu Duật: “Được, cảm ơn cậu.”
Hứa Tố từ sau xe đi tới, chỉ cần một cái liếc mắt đã thấy Trần Vũ đứng bên cạnh Chu Duật, chói mắt hơn chính là trong tay Trần Vũ chính là áo khoác của Chu Duật.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...