Tính đến hôm nay đã là ngày thứ tư, theo kế hoạch Thạch Yến cùng Hàn Thiên Quân đặt ra, chút nữa nàng phải đi gặp Hàn Thiên Vũ, ở trước mặt hắn ta diễn một vỡ kịch đầy oan trái bi thương, thấm đẫm nước mắt.
Sáng sớm Thạch Yến đã bảo Tiểu Hoàng trang điểm cho mình lộng lẫy xinh đẹp nhất có thể, sau đó lại nhờ Tiểu Thanh đem một bức thư chạy đến phủ vương gia, dặn dò phải giao tận tay cho Hàn Thiên Vũ mới được trở về. Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi!
Nhìn chính mình trong gương đồng, Thạch Yến còn phải trầm trồ tay nghề của nha đầu Tiểu Hoàng này quả nhiên không tệ, có thể tận lực đem hết những đường nét kiều diễm trên gương mặt làm bật lên thêm một phần yếu đuối, đã xinh đẹp lại càng thêm động lòng người.
Thạch Yến trề môi, trang điểm dễ nhìn như vậy rốt cuộc cũng chỉ để diễn kịch cho tên nam nhân mình ghét nhất xem, ai da~ Đời này nàng làm người cũng thật quá là bi thương đi!
“Vương hậu, xong rồi!” Tiểu Hoàng cầm một cây ngọc trâm chạm hình phụng hoàng cài lên búi tóc được vấn khéo léo của chủ tử, thỏa mãn mỉm cười.
“Đa tạ muội!” Thạch Yến mỉm cười đứng dậy, phủi phủi y phục bản thân, hai tay lồng vào nhau tư thế thục nữ tiêu chuẩn, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười giả tạo như có như không: “Một mình ta đi là tốt rồi!” Tiểu Hoàng và Tiểu Thanh đều không biết chuyện của trước kia giữa công chúa Thạch Yến và Hàn Thiên Vũ, nên nàng không muốn kéo bọn họ vào, nhiều việc mất vui.
Khi cánh cửa Dưỡng Tâm điện – tức tẩm cung của Thạch Yến vừa được mở ra, bên ngoài đã xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Hàn Thiên Quân một tay phe phẩy quạt ngọc, một tay mân mê thứ gì đó không rõ, trên mặt hàm chứa biểu tình tựa tiếu phi tiếu: “Muốn đi phải đi nhanh lên, hai canh giờ nữa bổn vương phải xuất phát rồi!”
“Sẽ không lâu như vậy đâu!” Nghe hắn nói cứ nhue thể chính bản thân nàng muốn đi làm cái chuyện ngu ngốc này không bằng!
“Tốt!” Hàn Thiên Quân lạnh nhạt buông một câu, khẽ búng thứ đang cầm trong tay ra, Thạch Yến nhanh mắt nhìn thấy, theo phản xạ chụp được. Đó là một hạt nhỏ có màu hổ phách như ngọc châu, kích cỡ gần bằng đầu ngón tay út, không biết có tác dụng gì, chỉ nghe hắn vừa đi vừa nói: “Uống vào, không có gì gây hại đâu!” Giọng nói vừa dứt, bóng người cũng vừa khuất sau ngã rẽ.
Tiểu Thanh đón viên nhỏ trong tay chủ tử, đưa lên mũi xem xét một hồi, ngẩn đầu tươi cười: “Rất thơm nha! Mùi ngọt ngọt giống như kẹo vậy”
“Thật là giống như kẹo?” Thạch Yến nghi ngờ nhìn nha hoàn nhà mình, trong mắt không có một tia tin tưởng. Nàng mới không tin hắn đột nhiên tốt bụng cho nàng kẹo ăn, thuốc này nhất định có công dụng nào đó nhưng hiện tại nàng còn chưa biết thôi.
“Nô tỳ đâu gạt người làm chi, Quân vương bảo người ăn, chắc là có dụng ý?!” Tiểu Thanh tò mò nhìn chằm chằm viên thuốc lạ kia, nếu không phải đây là đồ của chủ tử, nàng cũng muốn thử một lần cho biết.
Thạch Yến nhíu mày, hoài nghi thì hoài nghi nhưng vẫn nuốt xuống. Thuốc vừa vào miệng liền tan, mùi vị thanh ngọt dễ chịu tựa như kẹo bạc hà thường hay ăn lúc còn ở hiện đại, khiến cho nàng nhịn không được mỉm cười một chút. Cái này dường như thật sự là kẹo, lúc về nhất định phải xin hắn thêm vài viên để dành ăn từ từ.
Nghĩ nghĩ xong, cất bước hướng Đào viên rời đi. Tiểu Hoàng không an tâm nói với theo bóng lưng nàng: “Chủ tử không cần hai bọn muội đi cần thật sao?”
Cô nương nào đó ngay cả đầu cũng lười xoay lại, chỉ đơn giản đưa tay phẩy phẩy, ý bảo thực sự không cần.
Thạch Yến dựa vào trí nhớ một mình thong dong đi đến chỗ lần trước gặp phải Hàn Thiên Vũ, nếu nàng đoán không sai, đó hẳn là nơi hai người bọn họ lúc đầu hẹn ước bàn mưu tính kế, hẹn hắn ta ở đó để lừa gạt sẽ nhanh thành công hơn.
Quả nhiên, khi nàng vừa đến nơi đã thấy hắn ta đang đứng dưới gốc đào màu đỏ, hai tay chắp sau mông nhìn nàng.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Thạch Yến âm thầm tự véo vào đùi mình một cái, ngay lập tức khóe mắt nàng liền đỏ au, cố gắng chớp chớp một chút lại rơi được thêm hai hàng lệ nóng, cảnh tượng nhìn vào muốn bao nhiêu kiều diễm, bao nhiêu bi thương liền có bấy nhiêu.
Trong lòng cô nương nào đó đang nghiến căn ken két. Hận chết Hàn Thiên Quân! Nếu không vì hắn nảy ra cái ý tưởng gì mà hồi phục trí nhớ, nàng đâu đến mức thảm như hiện tại. Hừ, lát nữa xong chuyện phải tính toán với hắn một lần cho thỏa đáng mới được!
Hàn Thiên Vũ nào biết hết thảy chuyện này chỉ là mưu kế, vừa thấy Thạch Yến đúng hẹn đến đây đã vui mừng muốn phát điên, nào ngờ nàng vừa đến đã khóc đến hoa lê đáy vũ, khiến lòng hắn nhói lên lại nhói lên, chỉ muốn tiến đến ôm lấy nàng vào lòng vỗ về.
Trong thư Thạch Yến có nói rõ, nàng hiện tại đã khôi phục toàn bộ trí nhớ, muốn cùng hắn hẹn ở chỗ cũ, ôn lại chuyện xưa.
Thạch Yến khẽ tăng nhanh cước bộ, không bao lâu đã đứng trước mặt Hàn Thiên Vũ, bi thương gọi một tiếng: “Vũ~” Sến súa đến mức ngay cả nàng cũng muốn nôn ra.
Trên đỉnh tháp phía xa xa, nơi trước kia Hàn Thiên Quân đứng quan sát quanh cảnh bên trong Đào viên không biết từ lúc nào lại nhiều hơn hai thân ảnh, một trắng một đen như Hắc Bạch Vô thường cũng đang lảo đảo sắp ngã.
Hàn Thiên Vũ hiện tại đã bị mỹ nhân trong lòng đứng sờ sờ trước mặt làm cho ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy trong lòng như nhũn ra, vô cùng đau xót ôm lấy bả vai nàng, thuận thế kéo luôn vào lòng.
Mùi vị nam nhân xa lạ khiến Thạch Yến vô cùng khó chịu, gương mặt bị vùi trong ngực hắn ta nhăn như da mèo, hai đầu chân mày nhíu chặt, bản năng muốn đẩy người này ra ngay lập tức, xán cho vài bạt tai chảy máu mũi, nhưng nghĩ đến đại sự trước mắt lại cố nhịn xuống.
“Yến nhi, nàng như bây giờ thật tốt!” Nam nhân vui mừng nói khẽ, âm thanh giống như đang kềm nén muốn hung hăng hôn nàng vài phát.
Trong lòng Thạch Yến buồn nôn, tốt cái em gái ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...